*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

08 - Thượng

Lúc này ta thực sự tin rồi…  Tin là ngươi chỉ có hai mươi tuổi, cái gì Phong Nhã Tụng lâu chủ a, ngươi rõ ràng vẫn là một hài tử, lại cố tình giả làm bộ dạng từng trải gạt người. 

Ngươi có thể chỉ cầu bảy ngày, nhưng ta lại không thể.”



Mẫu thân của Quý Độc Chước là tiểu thư trong một gia đình thế gia sa sút, lúc lão lâu chủ lấy nàng đã ngót ngét bốn mươi ba, đã không nhìn đến một chút mỹ lệ trên thân thể nàng, cũng không có từ trên thân thể nàng nhìn thấy một chút thanh xuân. Ngày tân hôn đó, ông liền nói rõ với nàng, ta lấy ngươi chỉ vì ngươi trong nhận thức của ta là một nữ nhân trung thành nhất.

Lão lâu chủ cần rất nhiều nữ nhân, lại không cần quá nhiều hài tử. Hài tử quá nhiều chung quy có một ngày sẽ huynh đệ tương tàn, mà đối với ông mà nói, tất thảy nguy hiểm nhất định phải được kịp thời bóp chết.

Thiệp Giang là nhìn Quý Độc Chước trưởng thành, lúc hắn ra đời, nàng vừa tròn sáu tuổi. Đối với những đứa trẻ cùng tuổi mà nói, năm đó hài tử gọi là Quý Chước kia hiển nhiên không phải thông minh, thậm chí còn có một chút đần độn cùng hèn nhát. Gấm tơ thượng hạng bọc lấy thân thể gầy gò của hắn, giầy thêu hoa bó lấy đôi chân hắn, y phục vừa dày vừa nặng ép hắn đến không thở nổi. Phụ thân đem những câu chuyện xưa khủng khiếp nhất trên giang hồ kia từng chuyện từng chuyện tỉ mỉ kể cho hắn nghe, khiến cho hắn biết nếu như ngươi hận một người, ngươi có thể hao tổn thời gian sáu mươi năm để chuẩn bị, nhưng chung quy có một ngày, ngươi nhất định phải khiến người bên cạnh y tất cả dần dần biến mất, cho dù là một đóa hoa y tình cờ trồng xuống cũng không thể buông tha.

Quầng sáng của Phong Nhã Tụng thiếu chủ nhân áp đặt trên đầu hắn, hắn từ khi còn rất nhỏ đã phải theo phụ thân học buồn vui không lộ ra trên mặt, phụ thân hắn dạy hắn như thế nào trở thành một con hát giỏi nhất, trên gương mặt non nớt kia luôn luôn treo lên một nụ cười mà ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu được ý nghĩa trong đó.

Như vậy, cả đời này chính là không thể tin tưởng bất kỳ ai?

Quý Chước ngẩng đầu hỏi phụ thân hắn.

Tất thảy tin tưởng cuối cùng đều sẽ trở thành nhược điểm của ngươi.

Ngài ngay cả mẫu thân cũng không chịu tín nhiệm sao?

Phụ thân hắn trầm mặc.

Vì thế Quý Chước khăng khăng cho rằng mẫu thân ở trong lòng phụ thân là đặc biệt.

Năm ấy hắn bảy tuổi, Đông Phong sơn trang Hồi Tuyết Các chủ ở trên giang hồ dấy lên gió tanh mưa máu. Phong Nhã Tụng, Yên Sơn Bối gia, Đông Phong Sơn Trang ba nhà hợp tác, phụ thân muốn đích thân phụ trách giám sát việc truy bắt Hồi tuyết Các chủ. Mẫu thân đúng lúc lâm trọng bệnh, trước khi phụ thân ra đi, mẫu thân gắt gao kéo tay ông xin ông lưu lại với mình. Phụ thân nhìn nàng rất lâu, nói một tiếng chờ ta trở về, liền đẩy tay mẫu thân. Thế nhưng mẫu thân cuối cùng vẫn là không thể chờ được phụ thân, nàng trong mấy ngày liên tục sốt cao một mình đi vào tòa tháp cao nhất trong Phong Nhã Tụng, thắt cổ nơi đỉnh tháp.

Trận chiến ấy, phụ thân bả vai trúng kiếm, lão Đao mất đi con trai độc nhất.

Không lâu sau đó, Hồi Tuyết Các chủ vì cứu chí hữu (bạn thân)của y, một mình xâm nhập Phong Nhã Tụng, một mồi lửa thiêu rụi cả tòa tháp cao nhất. Quý Chước thân vận tang phục ngẩng đầu nhìn y, nhìn thấy trong ánh lửa y một đôi mắt vằn máu đỏ, cười hung tợn mà điên cuồng.

Thỉnh thoảng nghĩ lại, Hồi Tuyết Các chủ cùng hắn, tựa hồ ngay từ đầu đã có rất nhiều ràng buộc giống nhau… oán hận, hoài nghi, yêu mà không được. Nhưng vận mệnh khiến một người kia lựa chọn trốn tránh, mà bản thân hắn thì lựa chọn đấu tranh.

Trong chớp mắt, mười ba năm trôi qua, bao nhiêu phong nhã đã bị nghiền nát thành bột mịn.

Bạch y ác ma năm đó trở thành kẻ đã chết trên giang hồ, tiểu Quý Chước năm đó lớn lên thành Phong Nhã Tụng chi chủ Quý Độc Chước phong độ thanh thoát.

Có đôi khi, đau đớn quá lâu, sẽ trở thành một loại khoái lạc.

Quý Độc Chước vô số lần ở trong Phong Nhã Tụng lâu vắng vẻ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh sáng của Bắc Đẩu Thiên Cương rơi trên y phục, giang hồ khuất phục dưới chân hắn, hắn thầm lập lời thề:

Phụ thân, sinh mệnh của ta do bản thân ta nắm giữ.

Ta muốn y, ta muốn Giang Ngạc yêu sâu sắc Hán Giang Hội nhị thiếu gia này.

Cho dù dùng hết quỷ kế, lừa gạt cưỡng đoạt, đánh cược trên cơ nghiệp của Phong Nhã Tụng, ta cũng muốn đem y khóa lại bên cạnh ta, suốt đời suốt kiếp.

Cho nên hắn không tiếc Phong Nhã Tụng của mình sụp đổ, không tiếc phát động hàng trăm thủ hạ, không tiếc buông lời dối trá, chỉ để khiến người kia tôn kính hắn, cảm nhận hắn, yêu thương hắn, thương tiếc hắn. Năm đó Chu U Vương Phong hỏa hí chư hầu, cũng bất quá như vậy.

Giờ phút này, độc tố trong cơ thể đang chậm chạp lan ra. Vết thương do dao kia là giả, nhưng để làm cho giống như thật, Quý Độc Chước thực sự đã uống một chút độc dược. Một đường bôn ba này, dược tính phát tác, trong bụng hắn đau rát như bị hỏa thiêu, điều này khiến hắn có chút hối hận, có lẽ, biến giả làm thật cũng không nhất thiết phải hi sinh đến mức này?

Theo như kế hoạch ban đầu, Thiệp Giang “trong lúc vô ý” ở bên bờ con sông nhỏ tìm thấy một nhà xay bột bỏ hoang, ba người dìu Quý Độc Chước đầm đìa máu tươi đi vào. Nhiếp Bình Trọng trải rơm khô cho hắn, hắn đặt mông nằm xuống đống rơm, lại phát hiện Giang Ngạc vẫn luôn nắm chặt tay hắn không buông.

“Chuyện gì vậy?”

Giang Ngạc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, dùng thanh âm ôn hòa không lên xuống nói: “Biến đen rồi.”

Phỏng chừng là “vết thương” này trên người mình, Quý Độc Chước giả bộ dáng vẻ hư nhược, cúi đầu nhìn ngón tay mình một cái, trên bàn tay mảnh mai trắng nõn năm ngón tay đen như mực đậm, một đường mực đen đúa mảnh dẻ mà rõ rệt đang theo ngón tay từng chút kéo dài lên phía trên.

Thiệp Giang nhìn đến đôi tay hắn, mày liền nhíu lại: “Phiền Giang đại hiệp múc một ít nước sông về đây.”

Giang Ngạc nhìn Quý Độc Chước một cái, buông tay mình ra, từ trong đống cỏ khô tìm một vại sành vỡ, không nói hai lời liền đi ra ngoài múc nước.

Quý Độc Chước đợi Giang Ngạc đi ra khỏi cửa, hướng về phía thuộc hạ đang nhíu chặt mày lo lắng, trong chớp mắt, đem ngực áo mở ra.

Nhiếp Bình Trọng nhìn thấy nội y hắn đã bị máu tươi nhiễm đỏ, vành mắt đỏ lên, khàn giọng hỏi: “Lâu chủ, lâu chủ, ngài đừng dọa ta, vết thương trên ngực ngài có nghiêm trọng không?”

“Vấn đề này sao…” Quý Độc Chước nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là nói thật ra. Hắn đem y phục giũ nhẹ, trước hai người đang trợn mắt há mồm, một đoạn ruột lợn nhỏ từ trong y sam rơi ra ngoài. Ruột lợn bị máu nhuộm đỏ, hiển nhiên một đao kia của Quý Độc Chước là đâm lên đoạn ruột này. Hắn thuận tay chọc chọc đoạn ruột kia, thở dài một tiếng: “Đáng tiếc một đoạn ruột ngon lành, nếu như luộc qua nước rồi xào cùng với gừng tươi tỏi non mùi vị thực không tồi…” (Oa nha, anh bỉ cũng vừa vừa thôi nha ~)

“Đúng ăn rất ngon.” Thiệp Giang giận dữ cực điểm trái lại bật cười, tiến về phía trước, “xoẹt” một tiếng xé ngoại y của Quý Độc Chước ra.

“Uy uy, người muốn làm gì thế! Ta trong tay chỉ có mỗi bộ y phục này!”

“Ta muốn làm gì sao?” Thiệp Giang đem ngoại y của hắn xé thành từng mảnh, “Huynh đệ là y phục, lão bà là tay chân… Lâu chủ ngươi quả nhiên không giống người thường.” Nói xong, đem một mảnh vải vắt ngang, dùng lực cột lên ngực Quý Độc Chước.

“Uy… Ngươi nhẹ tay thôi! Ta lại không thực sự bị thương!”

Thiệp Giang nhìn hắn một cái: “Lâu chủ, nói thật, ta thực muốn đem miếng vải này xiết chết ngươi.”

“…Chúng ta, vẫn là nói chuyện gì hay hay đi!”

Đợi đến khi Giang Ngạc bưng vại sành đựng nước trở về, nhìn thấy chính là Quý Độc Chước đã được “băng bó xong xuôi” bất mãn nằm trên đống cỏ khô. Hai thuộc hạ tựa hồ vẻ mặt phẫn nộ hít thở sâu.

Y buông vại nước trong tay xuống, trên gương mặt muôn đời không đổi kia hiếm thấy có vài phần lo lắng tiến lại gần hỏi: “Vết thương có nghiêm trọng không?”

Thiệp Giang lắc lắc đầu: “Vết thương trên ngực không nghiêm trọng, nghiêm trọng là hắn bị trúng độc.”

“Độc gì?”

Thiệp Giang lườm Quý Độc Chước một cái, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thất Nhật Đoạn Hồn (bảy ngày mất hồn).”

Thất Nhật Đoạn Hồn, là một cái tên rất phổ thông dễ hiểu.

Người trúng độc trên ngón tay sẽ xuất hiện một sợi hắc tuyến kéo dài, nơi hắc tuyến đi đến da thịt biến thành đen như mực, thẳng đến khi hắc tuyến chạy vào tim, người trúng độc ở ngày thứ bảy sẽ hoàn toàn mất mạng.

Nhưng mà, cái này không phải điều đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất chính là, trong độc dược này có chứa trùng cổ, da thịt ở những chỗ hóa đen sẽ nhanh chóng thối rữa dậy mùi sinh ra đầy dòi bọ.

Nghe xong giải thích của Thiệp Giang, Giang Ngạc đi đến bên cạnh Quý Độc Chước, nắm chặt lấy bàn tay đã hóa đen của hắn, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Dược trước đây đoạt lấy trong người ngươi có bình nào có thể dùng không?”

Quý Độc Chước lắc lắc đầu, cười nói: “Ta lại không phải hòm thuốc di động, sao có thể đủ các loại giải dược đều chuẩn bị.”

Giọng nói của hắn vừa phải, ngón tay bỗng nhiên bị sít sao nắm lấy, chặt đến nỗi sinh đau.

Giang Ngạc thanh âm cứng rắn: “Ngươi lại còn lý sự.”

Gương mặt Quý Độc Chước sụp xuống, giống như tiểu tức phụ dùng ngón tay chọc chọc tay Giang Ngạc, ủy khuất hỏi: “Ngươi sợ trên người ta chui ra sâu đúng không?”

Giang Ngạc liếc hắn một cái, không để ý hắn nói hươu nói vượn, quay đầu hỏi Thiệp Giang: “Ở đâu có thể lấy được giải dược?”

“Giải dược chỉ có ở trong Bùi phủ.”

“Không có biện pháp khác sao?”

“Ta chỉ có thể tạm thời áp chế độc tố trong người hắn.” Thiệp Giang lắc lắc đầu, đem vại nước Giang Ngạc bưng về trước đó đặt bên cạnh Quý Độc Chước, bàn tay thon dài trắng nõn, trên đầu mình rút xuống một cây trâm cài tóc, “Lâu chủ, ngươi a, ngươi là tự làm tự chịu.”

Phong trưởng lão một lời hai ý nghĩa, Quý Độc Chước ho một tiếng, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.

Ngón tay có hắc tuyến bị Thiệp Giang hung hăng nắm lấy, trâm cài tóc trong tay nàng đâm xuống, Quý Độc Chước thân thể lạnh run rùng mình một cái, không kịp nén cơn đau, ngón tay đã bị Thiệp Giang nhúng vào trong nước lạnh.

Nước cuối thu lạnh buốt thấm vào, ngón tay đông cứng tê liệt. Hắc tuyến trên ngón tay chậm chạp bò lên từ từ lui lui xuống một chút, nước trong vại hóa thành màu đen, mơ hồ có thể nhìn thấy vài hạt trắng nhỏ xíu lềnh bềnh nổi trên nước, hẳn là trùng cổ chứa trong độc.

Giang Ngạc thầm kinh hãi, Thiệp Giang mặt không đỏ tâm không loạn đem tay Quý Độc Chước từ trong nước rút ra, cong miệng nói với Nhiếp Bình Trọng: “Đem ra ngoài tìm chỗ đào một cái hố, đổ vại nước này vào trong chôn lại, đập vỡ vại rồi quay về.”

Trải qua ba bốn lần giày vò, trên ngón tay của Quý Độc Chước hắc khí rõ ràng nhạt đi một tầng, chỉ là thủ đoạn chích máu này cũng quả thực khiến thân thể hư nhược, hắn lần này thực sự đã chảy không ít máu, môi trở nên tái nhợt không có sinh khí.

Ngón tay Giang Ngạc lau khô môi hắn một chút, thấp giọng hướng Thiệp Giang thỉnh giáo: “Như thế này cũng không phải biện pháp…”

Thiệp Giang lạnh lùng trừng mắt nhìn Quý Độc Chước: “Phương pháp chích máu khử độc chỉ có thể kéo dài hai ngày sinh mệnh cho hắn, nếu dùng nhiều hơn, chỉ e lâu chủ hắn sẽ cạn máu mà chết.”

Cạn máu mà chết…

Bệnh nhân Quý Độc Chước co lại một góc khẽ rùng mình một cái, đột nhiên nghĩ đến nụ cười không rõ ý tứ của Thiệp Giang bên dưới cung phiến lúc mới bước vào Bùi phủ. Nữ nhân này nhất định là cố ý, nhất định là cố ý mà.

Không phải là ngày đó lúc phá lâu đã kiểm tra một chút tình cảm giữa nàng với Nhiếp trưởng lão, vừa vặn lại nhân tiện sắp xếp tự sát trêu chọc khả năng tiếp nhận của nàng một chút thôi sao?

Lâu chủ đáng thương cắn môi, một đôi phượng nhãn long lanh nước lườm Thiệp Giang, hắn không thể không nhận thức lại một chút người thuộc hạ đã theo hắn rất lâu này.

Ngô… Nhớ năm đó Thiệp Giang còn là một đại tỷ tỷ ôn nhu đa tình quan tâm săn sóc hắn a. Hiện tại loại tính khí bụng dạ hẹp hòi này rốt cuộc là học ai?

Không biết, Quý Độc Chước là bảo bảo ngoan ngoãn vô cùng thuần khiết, quả thật không biết. (Uầy, anh mà thuần khiết cái nỗi gì…)

Thiệp Giang có thâm ý khác nhìn Quý Độc Chước cười lạnh một tiếng: “Lâu chủ a, đến bây giờ, Bùi phủ chúng ta không thể quay về. Không biết cho phép thuộc hạ xuất ra Vô Tâm Lệnh, vì lâu chủ tìm năm sáu mỹ nhân như hoa, cũng tránh sau này Phong Nhã Tụng vô chủ, đại cừu của lâu chủ không có ai trả thù.”

“Cái này, Quý Độc Chước cảm tạ hảo ý của Phong trưởng lão,” Quý Độc Chước lộ ra một nụ cười chân thành tha thiết, “Đáng tiếc ta là kẻ đoạn tụ, hơn nữa e rằng lại là đoạn tụ nằm bên dưới, hảo ý của Phong trưởng lão ta quả thực không thể hưởng thụ…”

Thiệp Giang mỉm cười, tựa như vô tình nói: “Lâu chủ yên tâm, bảng vàng đề danh động phòng hoa chúc, nhân sinh hai đại mỹ thực. Đến lúc đó, Thiệp Giang ta tự có cách khiến lâu chủ ngươi cứng lên.”

Một trận gió lạnh thổi qua, từ trong tấm ván gỗ cũ kỹ rạn nứt ở cửa nhà xay bột chui vào, lạnh đến mức làm Quý Độc Chước cả người run rẩy.

Cố tình ngay cả Giang Ngạc cũng đoan chính ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay dày rộng ở trên bàn tay hắn vỗ vỗ: “Thiệp Giang cô nương nói rất đúng.”

Thần, thần a.

Chẳng lẽ bản thân khuynh quốc khuynh thành, đổi lấy chính là một câu vô thưởng vô phạt của đối phương khuyên mình tìm một nữ nhân sinh hài tử?

Quý Độc Chước chỉ cảm thấy trong mơ hồ một tia sét từ trên trời chiếu xuống đầu.

Chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó chiều, cổ nhân thực không gạt ta, cổ nhân thực không gạt ta.

Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt, tu hoa kia.

Tự tôn của nam nhân tựa hồ có thể trên số lượng hậu cung đạt được giá trị đúng đắn, cũng làm khó Thiệp Giang lại có thể trong nửa ngày, từ những thuộc hạ ở Nhân Thụ Bộ của nàng tuyển đến bốn mỹ nhân. Chỉ đáng tiếc Quý Độc Chước cho rằng bản thân tính tình ngay thẳng cùng những nam nhân tinh trùng lên não kia tựa hồ có vài phần bất đồng, đặc biệt là bốn mỹ nhân trước mắt này cùng Thiệp Giang nhà Nhiếp Bình Trọng kia tính cách quả thực như đúc từ một khuôn mẫu mà ra, hắn lần đầu tiên cảm nhận được thì ra nam nhân cũng có thể có nguy cơ trinh tiết.

Câu nói kia thật chính xác: Đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Nghĩ hắn bình thường trêu ghẹo khắp nơi, hôm nay chẳng lẽ rốt cuộc phải bị làm nhục trong tay bốn tiểu nữ tử?

Quý Độc Chước phiền não nhìn các nàng, cảm nhận được nguy cơ trước mắt. Bốn tiểu nữ tử thân mang võ nghệ này đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, giễu cợt đem hắn áp đảo trên giường, một đôi môi anh đào kiều diễm thừa cơ lấp đến.

Ngô… Há lại không thể không cần?

Trong nhà xay bột nho nhỏ, huân hương nhu mĩ lượn lờ tứ phía, Quý Độc Chước dưới áp bức của bốn nữ nhân ra sức né tránh, trong lúc vô tình ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện trên gờ cửa sổ ảnh ngược của một thân hình thẳng tắp đang rời đi.

Hắn hơi sửng sốt, mạnh mẽ từ trong đám nữ nhân bứt ra, chạy trối chết.

Mới chạy được hai bước, liền đuổi theo người kia.

Quý Độc Chước theo phía sau y, “phách” một tiếng mở nhanh phiến tử, bối rối ban nãy chớp mắt không còn: “Giang đại hiệp, nguyên lai ngươi cũng sẽ ghen.”

Giang Ngạc dừng lại bước chân, xoay người sâu xa nhìn Quý Độc Chước một cái, liền tùy ý ngồi bên bờ sông, tựa tiếu phi tiếu đáp lại: “Hiếm có dịp lâu chủ tâm trạng tốt hi sinh sắc tướng mặc cho người ta đùa giỡn, ta đương nhiên phải phối hợp ăn một hồi dấm chua.”

Bị nói trúng tâm tư, Quý Độc Chước ho khan vài cái, sau đó không chút xấu hổ ngồi xuống bên cạnh Giang Ngạc.

Hai người đều không nói gì nữa.

Gió thu cuốn thu ý trầm mặc lướt qua, phương Bắc sắc thu đến sớm, đầu tháng chín lá cây đã bắt đầu héo úa, gió Bắc cuốn qua, từng phiến rơi xuống.

Một phiến lá khẽ khàng đậu trên chóp mũi Quý Độc Chước, hắn cười cười, thò tay phủi đi, vừa mới nhấc tay lên, không ngờ lại bị người bên cạnh bắt lấy.

Năm ngón tay bị mở rộng, đặt chồng lên lòng bàn tay đối phương. Người kia nhiều năm cầm kiếm, bàn tay và lòng bàn tay đều kết đầy những vết chai, vừa ấm áp lại vừa thô ráp.

Dù rằng Quý Độc Chước xảo ngôn thiện biện, cơ mưu chồng chất, nhưng trong chốc lát này, hắn đột nhiên cảm thấy trong cổ họng có chút mùi vị chua chát.

Giang Ngạc nắm lấy tay hắn, thanh âm dịu dàng nói: “Đều đen rồi.”

Tuy rằng bản thân tự hạ độc mình, nhưng chất độc gặm nhấm trong cơ thể lại là sự thật không cần bàn cãi. Dưới ánh trăng, đôi tay kia toàn bộ sắp sửa biến thành sắc đen đậm đặc, mà đầu ngón tay vậy mà lại mơ hồ hiện ra màu xanh thẳm. Chẳng bao lâu nữa, rất nhanh, bắt đầu từ đầu ngón tay, thân thể hắn sẽ thối rữa.

Hắn nói với lão Đao đây là một lần cuối cùng.

Đích xác là như vậy.

Trước kia dùng hoạn nạn lấy tín nhiệm của y, mà lần này, chính là dùng mãnh dược bức ra chân tâm của y.

Giang Ngạc sâu xa nhìn hắn, sau đó hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng, ở trên ngón tay Quý Độc Chước hôn xuống một chút.

“Biết ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi là nghĩ cái gì không?”

“Cái gì?” Quý Độc Chước hơi sửng sốt.

“Lúc đó, ta nghĩ a,” Khóe miệng y treo một chút ý cười, “Làm thế nào lại có người ngón tay đẹp đến như vậy.”

Cái lần đầu tiên gặp mặt kia?

Quý Độc Chước tiến lên phía trước, đầu ngón tay mảnh mai mà lạnh giá, vì y phủi đi tuyết đọng đầy mặt.

Không tập võ, không cực khổ, không dính nửa điểm xuân thủy. Bàn tay hắn mảnh dẻ trắng nõn, đầu ngón tay được gọt giũa, có biết bao nhiêu giang hồ nhi nữ cam tâm tình nguyện vì hắn dùng máu tươi trải đường.

Đôi tay này, vốn phải là tay của kẻ kiêu hùng, cũng phải là tay của bá chủ.

Mà không nên là bàn tay tầm thường trầm mê tình ái a.

Giang Ngạc chậm rãi nắm lấy đôi tay này, gắt gao nắm lấy: “Lâu chủ, ta chỉ hỏi ngươi một câu, lời ngươi nói là thật sao?”

Quý Độc Chước im lặng, cùng y đối diện một hồi lâu, đột nhiên ôm lấy nam nhân này, đem đầu mình vùi vào hõm cổ đối phương: “Giang hồ này ta thực sự chịu đủ rồi. Ngươi theo ta, bảy ngày cũng được, ngươi theo ta được không?”

“Như vậy, bảy ngày sau thì sao?”

Quý Độc Chước thu tay mình lại, càng kề sát nam nhân kia: “Suốt đời suốt kiếp quá dài, ta nguyện ý dùng suốt đời suốt kiếp, cầu thời gian bảy ngày này.”

Nghe được lời hắn gần như bốc đồng, Giang Ngạc thở dài một hơi: “Lúc này ta thực sự tin rồi.”

“Ngươi tin cái gì?”

“Tin là ngươi chỉ có hai mươi tuổi, cái gì Phong Nhã Tụng lâu chủ a, ngươi rõ ràng vẫn là một hài tử, lại cố tình giả làm bộ dạng từng trải gạt người.” Giang Ngạc nói như vậy, nhẹ nhàng đẩy Quý Độc Chước ra, cúi đầu xuống, ở trên miệng hắn hôn một cái, “Ngươi có thể chỉ cầu bảy ngày, nhưng ta lại không thể.”

Nam nhân này nói xong, từ bên cạnh Quý Độc Chước đứng dậy, dùng thanh âm không quá trầm bổng như trước đây nói: “Giải dược của Thất Nhật Đoạn Hồn ở Bùi phủ đúng không? Trước tối ngày mai, ta dù cho máu bắn ba thước, cũng nhất định sẽ lấy về cho ngươi.”

Quý Độc Chước vẫn như cũ ngồi bên bờ sông, nhìn thân ảnh thẳng tắp của y xa dần, bao nhiêu năm tâm như nước đọng, giờ phút này đột nhiên loạn thành một đoàn.

Sai lầm rồi sao? Sai lầm rồi sao?

Giang Ngạc đi được hơn ba thước, xoay người lại, hướng về phía Quý Độc Chước lắc lắc đầu: “Quý Độc Chước, Quý Độc Chước, ngươi nếu đã quyết định cả đời cô độc, thân làm Phong Nhã Tụng chi chủ, không nên lại nói những lời ngây thơ như thế.”

Phong hỏa hí chư hầu, một tiết mục khư khư cố chấp này, làm sao là chuyện một kẻ ở trên cao nên làm đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play