Ngày hôm sau lại ngồi máy bay quay về trường học ở phương Bắc, lúc từ trong sân bay đi ra, bên ngoài tuyết đang rơi rất nhiều.
Giang Ninh đưa tay hứng bông tuyết trắng, nhìn thấy xa xa một mảng trắng xóa, cảm thấy không vừa mắt.
Ngồi taxi trở về nhà, cởi áo khoác, vội vàng mở máy tính đăng nhập QQ.
Hôm qua nhận được tin nhắn Tiểu Khai gửi đến, mình cũng không để ý lắm, sau đó suy nghĩ lại cẩn thận, cảm thấy có gì đó không đúng, Tiểu Khai tuy rằng bình thường có điểm khinh suất, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn luôn rất bình tĩnh.
Cô ấy lại gửi qua một tin nhắn như vậy, nhất định đã có chuyện xảy ra.
Đăng nhập QQ, cũng không có tình huống dị thường, so với lần trước tin nhắn nhiều đến nỗi đè chết mình, lần này ngược lại quá yên tĩnh.
Mở trang web, đi đến bảng xếp hạng trứng gà, nhìn tác phẩm đứng nhất, không khỏi nở nụ cười.
Tiểu thuyết kia tên là 《Đương Chu Chu Ngộ Đáo Bảo Bảo》, chỉ trong vòng một tuần đã nhận được số trứng gà đạt mức kỷ lục, có lẽ những người thích hoặc không thích hai người đều tò mò vào xem.
[Khi Chu Chu gặp Bảo Bảo]
[Số trứng gà ở đây mình nghĩ là lượt bình chọn đó:D]
Nhấp mở truyện ra, chương thứ nhất dùng bài viết tỏ tình đã đăng lên trước đó, còn ra sức chỉnh sửa, khiến nó trở nên vô cùng giật gân.
“Khoảnh khắc tôi gặp được anh, thế giới vạn vật đều mất đi ánh sáng, đôi mắt anh sâu thẳm như đại dương, giống như muốn đem linh hồn tôi hút vào cơ thể anh, anh biết không, có anh, những vì sao trong thế giới của tôi đều nở nụ cười.”
Giang Ninh ngồi đọc những dòng đó, không kiềm được nở nụ cười.
Không biết Chu Phóng đọc được bộ tiểu thuyết buồn nôn này sẽ có phản ứng gì đây?
Vừa định gửi tin QQ cho hắn, nhìn một loạt những bình luận phía dưới, có một bình luận dài, có lượt bình chọn cao.
Bấm vào để xem, quả nhiên là Chu Phóng đăng lên.
“Đọc đến đoạn cậu tả đôi mắt tôi sâu thẳm như đại dương, tôi cố ý chạy đi soi gương, hơn nửa đêm còn bị dọa ra mồ hôi lạnh, vì hai đôi mắt hút nhau, tôi bị hút đến nỗi muốn xuất hồn.”
“Có tôi, những vì sao trong thế giới của cậu đều nở nụ cười sao? Đáng tiếc là có cậu, mặt trời trong thế giới của tôi đều khóc.”
Giang Ninh không khỏi nhếch khóe miệng nở nụ cười, đột nhiên cảm thấy Chu Phóng bị bắt nạt như vầy thật dễ thương, vì thế nhấp vào QQ của hắn, gửi qua một tin nhắn.
“Anh không phải lúc nào cũng im hơi lặng tiếng sao? Lần này sao lại vào trực tiếp bài viết của người ta mà bình luận vậy?”
Bên kia rất nhanh đã trả lời, “Còn không phải tại cậu sao?”
“Tôi?”
“Nếu muốn đem tôi ra làm trò đùa, da mặt tôi dày như vậy đương nhiên sẽ không sao, nhưng cô ấy đem cả tên cậu vào, tôi sợ cậu tâm cao khí ngạo không chịu nổi.”
Giang Ninh trong lòng cảm thấy ấm áp, lúc đánh chữ tay khẽ run lên, “Cám ơn anh lo lắng cho tôi, tôi đọc qua tiểu thuyết đó rồi, cũng không có gì, anh đừng để vì việc này mà bị người khác bắt lấy nhược điểm là được.”
Chu Phóng sững người, không có gì? Đem tên hai người chúng ta vào viết những màn kịch liệt trên giường, hơn nữa cậu còn là người bị động, cậu còn nói là không có gì?
Sờ mũi cười gượng, trả lời, “Cậu đã nói không có gì, vậy thì không có gì…”
“Ừ, khiến anh lo lắng rồi.”
Chu Phóng bên kia trầm mặc một lát, lại nói, “Cậu đã đọc đến chương mười chưa?”
Giang Ninh không trả lời, nghĩ nghĩ, liền di chuyển đến chương thứ mười.
“Thiếu niên nằm trên giường xinh đẹp như ngọc, làn da trắng sáng nhàn nhạt, đôi mắt mê hoặc, đôi môi anh đào hồng nhuận, khuôn mặt ẩn tình, hơi thở nhẹ nhàng, khiến hắn lập tức như trở thành mãnh hổ mà nhào đến, sau đó hung hăng hôn lên quả anh đào kia…”
Giang Ninh đọc đến đây lại nhịn không được nở nụ cười, chà chà hai bàn tay, trả lời, “Viết rất tốt.”
“…” Chu Phóng không nói gì, gửi qua dấu ba chấm, một lúc lâu sau mới trả lời, “Cậu không ngại?”
“Có người nhàn rỗi viết chơi thôi mà, có gì phải để ý.”
“Người ta đem cậu viết thành một tiểu thụ a… Tôi còn tưởng rằng cậu tâm cao khí ngạo sẽ không chịu nổi, thế mà cậu lại không tức giận à? Thật kỳ lạ.”
“Anh tức giận sao?”
“Các cô ấy nói tôi là tổng công, cậu là tổng thụ, cậu nghĩ tôi nên tức giận không?” Chu Phóng đem câu hỏi đá trở về.
“Tôi không ngại.”
“Tôi để ý.” Chu Phóng gửi qua ba chữ, sau đó còn them một dòng, “Cậu rốt cục có hiểu hay không, có người đang cố ý vũ nhục cậu…”
“Đó là chuyện của tôi, anh lo lắng như vậy làm gì?”
“Ai, cậu thật không biết suy nghĩ.”
“Ha ha, anh hình như rất quan tâm tôi?”
“Nói nhảm, tôi với cậu coi như cũng có quen biết, tuổi cậu còn nhỏ, không muốn cậu chịu thiệt, đã rõ chưa?”
“Ha ha.” Nguyên lai lại là gà mẹ bắt đầu thu nhận gà con, con người này thật đúng là tính nết không đổi, tuy rằng nghĩ vậy, nhưng trong lòng Giang Ninh vẫn cảm thấy rất ấm áp, “Tôi không có ngốc như anh nghĩ, tôi biết chừng mực.”
Chu Phóng lại bị hai tiếng ha ha của đối phương làm cho ù ù cạc cạc.
Người này không phải luôn bị người khác bảo là cao ngạo đơn thuần sao? Tại sao lúc nói chuyện với cậu ta lại không thấy như vậy, mà còn cảm thấy…thâm tàng bất lộ, chẳng lẽ đơn thuần chỉ là ngụy trang, khiến người khác đối với cậu ta không cảnh giác?
Chẳng qua cậu ta có thích làm như vậy, cũng không liên quan gì đến mình.
Chu Phóng cười cười, vừa định nói sang chuyện khác, lại nhận được tin nhắn của cậu, “Anh hiện có rãnh vào game không?”
“Có chuyện gì?”
“Vào kết hôn.”
Chu Phóng thở dài, “Tôi còn phải chuẩn bị lễ vật, cậu chờ một chút.”
Bất đắc dĩ đăng nhập vào game, đi đến cửa hàng mua hoa hồng, có một đóa, một trăm đóa, còn có chín trăm chín mươi chín đóa, nhìn giá cả một hồi, quyết định chọn một đóa.
Sớm muộn gì cũng phải ly hôn, lại biết rõ ràng đối phương là đàn ông, chỉ là lấy mình làm thử nghiện chức năng kết hôn, không cần tốn nhiều tiền mua hoa cho cậu ta.
Yên tâm thoải mái mua một đóa hoa hồng, đi đến nơi hẹn sẵn cầu hôn.
Dựa theo luật của trò chơi, lúc người nam cầu hôn người nữ, phải tặng hoa hồng, còn phải quỳ gối trước mặt nàng.
Chu Phóng quỳ cả buổi, nhìn thấy đối phương không có phản ứng, “Này, cậu làm gì vậy, mau đồng ý đi.”
Giang Ninh không nỡ để hắn đứng lên nhanh như vậy, cười nói, “Đường truyền internet bị chậm, không có phản hồi.”
“A, vậy chờ internet ổn định rồi nói sau.” Chu Phóng hiển nhiên không muốn tiếp tục, Giang Ninh lại ngay lúc hắn định đứng lên vội vàng nhấn đồng ý, vô tội nói, “Được rồi.”
Chu Phóng liếc máy tính một cái, sau đó ở trong game ôm lấy cái tên kia, đi đến trước mặt nguyệt lão cử hành hôn lễ.
Không có bạn bè thân hữu tham gia hôn lễ, chỉ tặng một cành hoa hồng, kiệu ngồi cũng chỉ dán một chữ hỷ màu đỏ, thật là khó coi.
Chu Phóng ngồi trên lưng ngựa buồn ngủ, tân nương tử ngồi bên trong kiệu cũng trầm mặc.
Hôn lễ diễn ra quá lâu, Chu Phóng không kiên nhẫn, đứng dậy đi tắm, lúc tắm xong trở lại, phát hiện hôn lễ đã sớm kết thúc, hỉ phục cũng đã cởi xuống, tân nương tử lại vẫn như trước không nhúc nhích ngồi một chỗ.
Chu Phóng có chút áy náy, gửi tin nhắn cho cậu, “Xin lỗi, tôi vừa vào toilet…”
“Tôi gọi một lúc lâu mà anh không phản ứng, còn tưởng anh đã đi ngủ.”
“Ha ha…”
“Được rồi, cám ơn anh, tôi đã hiểu rõ rồi.”
“Ừ, không còn việc gì nữa thì tôi đi ly hôn.”
“…”
Chu Phóng nhìn một hàng dấu ba chấm, không khỏi nở nụ cười, mình có chút không phải, vừa mới kết hôn đã đòi ly hôn, tuy rằng người ta chỉ là vào game thể nghiệm để viết truyện võng du, nhưng làm thế này thật không tốt lắm…
Vì thế cười nói, “Hay là cậu ly hôn đi.”
Giang Ninh bên kia bị chọc tức không nhẹ, tên ngốc này, quả thật cho rằng mình chạy vào game kết hôn chỉ là thể nghiệm sao?
Thật ra là vì thực hiện hẹn ước áp trại phu nhân kia…
Thật là ngốc.
“Hay là thôi đi, ly hôn sẽ bị trừ điểm.”
“Không sao, bị trừ 10 điểm thôi.”
“Tôi không có 10 điểm nhiều như vậy, làm sao ly hôn?”
Chu Phóng nhẫn nhịn mới không gửi qua “Cậu cố ý à.”, tuy rằng hiện tại nghĩ lại, người này quả nhiên có chút mưu tính, bất quá chạy vào trong game kết hôn, đối với cậu ta cũng không có ích gì, mình cũng không có hại, dù sao cũng chỉ là đùa vui một chút thôi.
“Không ly hôn được, vậy thôi bỏ đi.”
“Ừ, cám ơn.”
“Cứ như vậy đi, cậu còn muốn thể nghiệm gì khác, tôi sẽ chơi cùng cậu.” Dừng lại một chút, đột nhiên nhớ đến một chuyện, hỏi, “Hôm nay vừa nhận được tin nhắn của biên tập, kỳ nghỉ đông là đến cuộc họp mặt tác giả thường niên, dường như cũng mời cậu, cậu có đi không?”
“Anh thì sao?”
“Không chắc.”
“Không phải tổ chức ở Bắc Sơn sao, anh ở đó mà không đi à?”
“Trò vui này nên duy trì sự thần bí thì tốt hơn, đời thực so với internet chênh lệch rất lớn, dễ bị dọa chết nha.”
“Hay là thôi đi.” Chu Phóng duỗi người, cầm ly nước uống một hớp, “Ngày nghỉ tôi phải về nhà.”
“Về nhà?”
“Về thăm cha mẹ.”
“Khi nào thì về?”
Cậu ta có phải quá quan tâm rồi không? Chu Phóng nghĩ nghĩ, cũng không quan tâm, trực tiếp trả lời, “Đầu tháng giêng.”
“À.”
“Đúng rồi, cậu học trung học Nhân Xuyên phải không?”
“Ừ.”
“Tôi có lẽ đoán được cậu là ai rồi.”
“Thật sao?”
“Bảo Đinh, trong tên cậu có chữ Ninh.”
Chẳng lẽ hắn thật sự đoán được? Giang Ninh có chút kích động, lại có chút sợ hãi, ngón tay nắm chặt, đánh xuống, “Ừ.”
“Là Ninh Hiên sao?”
Thất vọng, “Không phải.”
“Sao lại không phải?” Chu Phóng nhún nhún vai, “Cậu không cần lo lắng, tôi chỉ cảm thấy chúng ta là bạn học thân thiết, không có ý gì khác, internet là internet, tôi đối với chuyện riêng của cậu không có hứng thú.”
“Ừ, anh có hứng thú tôi cũng không lo lắng.”
“Ha ha, tôi đi ngủ đây, bye bye.”
Chu Phóng thật là nhanh chóng, vừa mới đánh xong dòng chứ kia đã xuống mạng.
Giang Ninh nhìn bảng điều khiển trong game hiển thị một trái tim màu đỏ ghi “phối ngẫu”, có chút bất đắc dĩ.
[phối ngẫu: vợ chồng]
Qua năm năm, tình cảm đều đã thay đổi, người đi trà lạnh là định luật tự nhiên.
Lúc còn nhỏ, đoạn thời gian cùng hắn ở một chỗ, mấy năm nay mình vẫn thường xuyên nhớ tới, một đoạn ký ức ngọt ngào lẫn chua xót, là ký ức trân quý nhất của mình từ nhỏ đến lớn.
Vì vẫn luôn trân trọng, nên không ngừng đem ra nhớ lại.
Quyển sách hắn tặng, sợ bìa bị mòn, bao một miếng plastic thật dày bên ngoài, đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên giá sách. Bên cạnh đều là sách xuất bản mấy năm qua của mình, đặt bên cạnh sách của Chu Phóng, liếc mắt nhìn thật là hoành tráng.
Giấc mơ có thể xuất bản sách lúc còn nhỏ, hiện tại đã thực hiện được.
Nhưng người trong mộng luôn muốn cùng hắn, lại không có được.
Vốn nghĩ ngày nghỉ có thể quang minh chính đại theo đuổi hắn, bị kế hoạch “Phải về nhà thăm cha mẹ” của hắn làm cho xáo trộn, tuy rằng quyết định phải “tóm” hắn, nhưng trong lòng lại không biết phải làm sao.
Lỡ như hắn không phải đồng tính luyến ai, hay không muốn vì mình mà thay đổi tính hướng thì sao?
Hoặc là, trong năm năm qua hắn đã thích người khác?
Mặc kệ là tình huống nào, Giang Ninh của hiện tại đã không còn là đứa nhỏ cô đơn bất lực như lúc trước, không còn ỷ lại vào hắn, không còn là đứa nhỏ nghe thấy đồng tính luyến ái liền run rẩy sợ hãi.
Hiện tại… Mặc kệ phải dùng thủ đoạn gì, bắt được hắn rồi nói sau.
Khó chịu uống một hớp nước lạnh, nhớ tới hắn trước kia luôn quan tâm đến mình, cảm thấy tràn đầy sức chiến đấu.
QQ đột nhiên xuất hiện một tin nhắn.
“Tôi định ngày mai đi mua một con chó, ở Bắc Sơn có chỗ nào thì giới thiệu cho tôi đi.” Là biên tập Mao Mao, Giang Ninh thiết lập chế độ quan tâm với Chu Phóng, lúc hắn xuất hiện liền tự động nhảy ra, nhìn lên màn hình nói chuyện, phát hiện mọi người đang tán gẫu về vật nuôi.
Giang Ninh nhăn mặt nhíu mày, “Anh không phải đi ngủ rồi sao?”
“Ngủ không được nên lại trồi lên.”
Cặp đôi chính đã xuất hiện, những cái “bóng đèn” liền thức thời im lặng.
“Mua chó gì vậy?” Giang Ninh tiếp tục hỏi.
Làm ơn đừng mua con chó lớn đen thui về nữa, rất dọa người, hơn nữa có con chó kia, kế hoạch của mình sẽ khó khăn hơn…
“Ha ha, tôi nhìn thấy hình một con tiểu bạch cẩu vô cùng đáng yêu ở trên mang, muốn mua về nuôi.”
Giang Ninh nhẹ nhàng thở ra, “Khi nào thì mua?”
“Mấy ngày nữa sẽ đi mua.”
“A, hãy chọn một con dễ thương đi.”
“Con tôi chọn khẳng định là rất đáng yêu nha, lông rất dài, trắng như tuyết, nhìn qua rất dễ bắt nạt.”
“Anh mua chó về để bắt nạt à.”
“Haha, sao cậu không đi ngủ sớm?”
“Ừ, không ngủ được.”
Đúng lúc này, Thiên Cổ Phong Lưu đột nhiên nhảy ra nói, “Hai vị, muốn liếc mắt đưa tình mời ra QQ riêng, đừng làm trò ở trong nhóm, giữ hình tượng a.”
Nói xong lại lặn xuống.
Giang Ninh hiểu được người kia muốn nhắc nhở mình nên cẩn trọng đừng nói ra mấy lời kỳ quái, làm lộ nhược điểm cho người khác, bất đắc dĩ cười cười, mở QQ của Chu Phóng.
“Không thể không mua chó sao, mèo cũng rất đáng yêu mà.”
“Tôi thích chó, mấy năm nay đều mua chó.”
“Vậy à…”
“Ừ, tôi đang xem phim.”
“Phim điện ảnh?”
“Không, có người gửi cho tôi, cậu muốn xem không, phim GV.”
“Anh hơn nửa đêm rồi còn xem GV…”
“Muốn chứng minh thử xem mình thẳng hay cong đó mà.”
“Kết quả thế nào?”
“Tôi xem AV hay GV, đều chỉ cảm thấy buồn cười.”
Giang Ninh liếc nhìn màn hình máy tính, chờ hắn tiếp tục oang oang gửi tin nhắn.
“Lúc còn ở đại học, mỗi lần cùng bạn học xem phim, tôi đều cười điên cuồng.”
“Thật ra thận của tôi vô cùng tốt, chỉ là chưa gặp phải người tôi thích, cho nên đến giờ vẫn còn là xử nam.”
Giang Ninh ngây người một lúc, “Anh nói với tôi chuyện này làm gì?”
“Cũng phải, chuyện này không liên quan gì đến cậu đúng không?”
Đương nhiên là có quan hệ…
“Không sao, anh cứ nói đi, tôi không ngại.”
Chu Phóng cười lưu manh, “Tôi rất muốn biết, cậu là người lãnh đạm như vậy, bình thường sẽ giải quyết như thé nào?”
“Tôi thanh tâm quả dục.
[Người trong sáng không có dục vọng]
“Cậu không có bạn gái sao?”
“Không.”
“A, vậy cậu phải xem nhiều để học hỏi thêm tri thức phương diện kia đi, để đến lúc đó hôn không chuẩn, bị bạn gái chán ghét sẽ không hay.”
“Này không cần anh bận tâm, tôi đương nhiên biết.”
“Ha ha, vậy thì tốt, tôi đi ngủ, cậu không ngủ được, chi bằng tìm tư liệu học hỏi đi.”
Sau khi Chu Phóng xuống mạng, Giang Ninh một lúc lâu cũng không bình tĩnh lại được.
Có chút buồn bực suy nghĩ, hôn thế nào, DIY ra sao, còn không phải tên khốn nhà anh dạy tôi rồi sao.
Cắn răng nghiến lợi mở một bộ phim GV, liếc mắt qua thấy thật chán, vội vàng tắt đi.
Kỳ thật phải làm như thế nào, trong lòng mình biết rất rõ… Vì muốn cùng người nào đó ở chung một chỗ, việc này đương nhiên đã từng tìm hiểu qua.
Về phần thực tiễn… Tất nhiên phải cùng người mình thích, chậm rãi lĩnh hội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT