Giờ phút này Phỉ Hồng, Phỉ Lục đều ở trong phòng, gặp hai cái vương tử một mặt đỏ, một mặt cười lạnh, đều luống cuống thần ngốc không dám nói lung tung. Lạc Vân xem thấy không đúng nên tiến tới bên tai Lạc Cách nói: “Điện hạ, Thập tam vương tử còn không có dùng thiện mà, Đằng Kính đang chờ bên ngoài, liền truyền hôm nay chúng ta cùng dùng ngọ thiện giống nhau được không?” 

Kinh Vân ghét nhất cùng người ở chung, sớm xấu hổ đến đỏ mặt, Lạc Cách cũng không muốn gây chuyện quá phận, nhân cơ hội buông thủ Kinh Vân ra gật đầu nói: “Không tồi, gọi hắn nhanh lên đem thức ăn đưa lên, ta cũng muốn ở trong này ăn” 

Không khí hảo xấu hổ thẳng đến khi đồ ăn được mang tới 

Kinh Vân sắc mặc chuyển biến tốt đẹp không ít, vừa ly khai khỏi phạm vi của Lạc Cách y liền hồi phục thong dong đạm mạc, nhìn bàn thức ăn y đối Lạc Cách khom người nói: “Kinh Vân không đói bụng thỉnh Đại vương huynh từ từ dùng” 

Lạc Cách ngồi ở bên cạnh bàn miết Kinh Vân liếc mắt một cái: “Ngồi xuống”



“Kinh Vân không đói bụng…” 

“Ta cho ngươi tọa (ngồi)” Lạc Cách chỉ chỉ vào cái ghế bên người, đánh gãy lời của y 

Kinh Vân nhẹ nhàng thở dài, y ngồi xuống cái ghế cách xa Lạc Cách một khoảng an toàn 

“Ta bảo ngươi ngồi ở nơi này” Lạc Cách chỉ vào cái ghế gần bên mình 

Kinh Vân vẫn là thở dài ngồi vào vị trí Lạc Cách chỉ định 

Lạc Cách vừa lòng cười: “Rót rượu” 

Lạc Vân đứng bên cạnh nhanh chóng cầm bình rượu lại bị Lạc Cách đè lại 

“Ta là gọi Kinh Vân không phải gọi ngươi” 

Lạc Vân cũng không rõ Lạc Cách ở sinh khí cái gì, lấy trộm ánh mắt xem Kinh Vân 

Kinh Vân không kiêu ngạo, không siểm nịnh, y nhấc bình rượu vì Lạc Cách rót một chén rượu 

Lạc Cách không có uống ngược lại đem rượu té (hất, đổ) trên mặt đất, rồi lại đem chén đặt trên bàn nhẹ nhàng nói: “Rót tiếp” 

Kinh Vân cũng không nói gì vẫn ngoan ngoãn tuân mệnh 

Liên tiếp như thế năm sáu lần, Lạc Vân nhịn không được nói: “Điện hạ…” 

Lạc Cách vung tay lên ra lệnh: “Tất cả đều lui xuống cho ta” 

“Chính là…” Lạc Vân nhìn xem vẻ mặt an nhàn của Kinh Vân, lại nhìn xem chủ tử của mình là đang một lòng muốn sinh sự 

Lạc Cách đối với nàng giơ lên khóe môi: “Đi xuống đi, ta cùng với Thập tam vương đệ hảo hảo dùng ngọ thiện a” 

Ba nữ tử liền lui ra khỏi phòng đứng canh giữ ở bên ngoài, cả ba đều cảm thấy được bầu không khí giữa hai vương tử vô cùng quỷ dị 

Một lát sau họ nghe thấy Lạc Cách ở bên trong hô to: “Lạc Vân, mang rượu tới” 

Lạc Vân vội vàng mang một bình rượu mới đi vào. Vào phòng, nàng thấy trên mặt đất một mảng lớn ẩm ướt, có thể thấy được rượu đều bị Lạc Cách hất đổ, thức ăn trên bàn không một chút nhúc nhích (không có đụng đũa a) 

Kinh Vân thần sắc không thay đổi im lặng như lúc đầu, Lạc Cách cũng lười biếng tựa vào ghế. Hai người một rót rượu, một té rượu 

Đặt chén rượu lên bàn, Lạc Cách hất tay đuổi Lạc Vân ra ngoài 

Nàng cứ như vậy mà hướng bên trong mang thêm vài bình rượu, qua hơn hai canh giờ Lạc Cách mới từ trong phòng đi ra, nàng vội vàng đi theo phía sau hắn 

Lạc Cách sắc mặt không được tốt, dường như là đang sinh hờn dỗi không rên một tiếng đi ra ngoài, Lạc Vân cũng không dám hỏi, hai người một trước một sau hướng tẩm cung Lạc Cách mà đi

-----------------------------------------------------------------------

Trở lại tẩm cung, Lạc Cách thay đổi quần áo mới có vẻ đối Lạc Vân nói: “Kinh Vân cả một chiều đều rót rượu cư nhiên một câu cũng không nói, y cũng không hỏi ta vì cái gì, ngươi nói xem thiên hạ có người lạnh lùng vậy sao?” 

Lạc Vân giờ mới biết được hắn là vì cái gì sinh khí, nàng cười nói: “Điện hạ kêu Thập tam vương tử rót rượu cả một buổi chiều còn sinh khí cái gì a? Thập tam vương tử khẳng định cũng thắc mắc ‘Đại vương huyng bảo ta rót rượu cả một buổi chiều cũng không nói cho ta là vì cái gì a’ ” rồi nàng tiếp tục an ủi Lạc Cách: “Điện hạ uy nghiêm, Thập tam vương tử làm sao dám hỏi? Y sợ tới mức không dám cùng Điện hạ nói chuyện thì có a” 

Lạc Cách cũng không bình khí (không hết giận a), nghĩ nghĩ nói: “Ta xem y là không có đem ta để vào mắt a, mỗi lần thấy y đều cảm thấy được hồn phách của y không ở nơi này, y chỉ biết làm cho có lệ  a” nhớ tới Kinh Vân ngày thường bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, lại nghĩ tới khuôn mặt đỏ ửng của y khi bị mình bắt lấy thủ liền phẫn nộ nói: “Y hiện tại nhất định cao hứng a, nghĩ Đại vương huynh rốt cục đi rồi. Lớn như vậy, cư nhiên lại bị đệ đệ xem như một cái ôn thần mà lãng tránh. Ta quyết không làm cho hắn sống yên ổn, ngày mai đến kêu y theo ta đọc sách, luyện tiễn” 

-----------------------------------------------------------------------

Liên tiếp vài ngày nắng, Thập ngũ vương tử Thống Tề Trữ, người luôn luôn hiếu động thích gây chuyện, sáng sớm đứng lên rửa mặt chải đầu liền kích động chạy tới Lượng cung 

“Đại vương huynh, Đại vương huynh! Hôm nay thời tiết thật hảo a, chi bằng cứ đi…” Thống Tề Trữ vừa hô to vừa tiến vào tẩm cung của Lạc Cách chợt phát hiện trong phòng không khí không đúng vội vàng nuốt lưỡi vào 

Lạc Vân cùng Kinh Vân đều ngốc đứng, Lạc Cách không biết vì cái gì đang tức giận, hắc nghiêm mặt ngồi ở cái đệm bằng da hổ không nói một lời 

Lạc Vân đang lo không biết tìm cách nào để phá vỡ cái không khí xấu hổ này, gặp Thống Tề Trữ bước vào trong lòng liền vủi vẻ, nàng cười ân cần hành lễ: “Thập ngũ vương tử cũng đã tới, khó được hôm nay thức dậy sớm a” 

Thống Tề Trữ hồ nghi địa nhìn xem Lạc Cách rồi phóng tới chỗ của Kinh Vân. Hắn gặp Kinh Vân lúc hắn còn nhỏ, lớn lên đều được phân đến các cung khác nhau nên chưa từng lui tới vì vậy như thế nào nhận thức được y? Chỉ thấy trước mặt một nam hài bộ mặt thanh tú khả quan đang lẳng lặng mà đứng, mặc dù là nam tử nhưng lại có nét giống như nữ tử nhã nhặn xinh đẹp, liền phát sinh hảo cảm 

Lạc Vân vội vì Thống Tề Trữ giới thiệu: “Thập ngũ vương tử sợ là không nhận biết, đây là Thập tam vương tử, thường thường rất ít gặp mặt a” 

Thống Tề Trữ thế mới biết đây là Thập tam vương huynh người bị đồn đãi là kẻ quái gỡ lạnh lùng, tính tình cũng thập phần quái dị, hắn cười thầm nghĩ rằng lời đồn đều đã lầm, nếu sớm biết là người như vậy thì hắn đã hảo hảo cùng nhau đùa giỡn chơi đùa, được rồi trước tiên phải thủ cái lễ a: “Thống Tề Trữ gặp qua Thập tam vương huynh, lúc trước cũng có gặp qua, ta cũng không có khi dễ ngươi a (chết cười với bé ^^)” nói xong hì hì cười 

Kinh Vân thiên tính không cùng người tiếp cận, Thống Tề Trữ nhiệt tình đáng yêu cũng không làm y nổi lên hứng thú. Ánh mắt hắc thủy ngân bàn ngắm Thống Tề Trữ một chút lại rũ mi im lặng không nói 

Lạc Cách bưng lên chén nhấp một hơi trà nóng hỏi: “Thống Tề Trữ lại đây có việc gì?” 

“Hôm nay thời tiết hảo nên muốn cùng Đại vương huynh ra ngoài săn thú” Thống Tề Trữ vội van cầu nói: “Đại vương huynh a, ngươi nhanh dạy ta cách bắn tiễn giống như ngươi a, cũng cho ta ở trận đấu Vương gia thể hiện chút uy phong a” 

“Tới sớm như thế là rủ ta ra ngoài ngoạn a, ngươi không đọc thư a?” Lạc Cách liếc mắt về phía Kinh Vân đang xuôi tay đứng nghiêm lạnh lùng nói: “Có người cũng tới thật sớm nhưng cư nhiên lại nói cho ta biết là không chịu theo ta đọc sách a” vừa nói liền đứng lên bước thong thả đến bên người Kinh Vân: “Ngươi thích thanh tịnh a, ta lại không muốn người an nhàn a, ngươi có biết có rất nhiều huynh đệ ngóng trông cùng ta đọc sách, ta lại không muốn… vậy liền chỉ định ngươi, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày vào buổi sáng lại đây, ta không có phân phó không được ly ta nửa bước” 

Nghe Lạc Cách nói như vậy, Kinh Vân mặt không gợn sóng mới lộ ra một tia u sầu, khom người nói nhỏ: “Đã biết, Đại vương huynh” 

“Tốt lắm tốt lắm, sau này có thể cùng Thập tam vương huynh thân cận nhiều hơn” Thống Tề Trữ cũng tiến tới nhấc thủ khảm lấy bả vai Kinh Vân thể hiện sự thân mật 

Kinh Vân đối với tiếp xúc của ngoại nhân phản ứng cực mẫn cảm, y lập tức nghiêng người né tránh làm cho thủ của Thống Tề Trữ dừng ở không trung, hảo xấu hổ a. May mắn tính tình Thống Tê Trữ rất tốt, hắn ngượng ngùng thu hồi thủ đối Kinh Vân nhẹ nhàng cười 

Lạc Cách xem ở trong mắt, trong lòng tức giận nhưng miệng lại cười nói: “Hắn là một cái lãnh nhân a, cần gì so đo a, chúng ta đi kỵ mã” 

Hắn nắm tay Thống Tề Trữ đi ra ngoài, tới cửa lại quay đầu mệnh lệnh: “Kinh Vân, ngươi theo ta, ta đi tới chỗ nào ngươi liền tới chỗ đó” 

Xem ra việc này không thể trốn khỏi a, thật khiến người phiền lòng a (ta chém)

Kinh Vân đứng tại chỗ nửa ngày không nhút nhít, Lạc Vân đi đến bênh cạnh y lặng lẽ nói: “Thập tam vương tử mau đi đi, nếu tới trễ lại khiến Điện hạ sinh khi a” 

Lạc Cách lưu loát thay kỵ mã phục, kỵ mã phục của Thống Tề Trữ đã sớm mặt trên người, hai người trên ngựa đợi nửa ngày Kinh Vân mới đổi hảo quần áo đi ra. Thường ngày đều mặc trường bào rộng thùng thình, hôm nay thay kỵ phục bó sát người liền đem cái mông và cái eo nhỏ hiển hiện ra ngoài, khiến Thống Tề Trữ quát to một tiếng ca ngợi không dứt nhan sắc của y. Lạc Cách lại lộp bộp một chút, tâm cuồng nhảy dựng lên 

Kinh Vân đứng đó ngước nhìn hai vị huynh đệ đang ngồi ở trên ngựa, vẻ mặt thản nhiên pha chút u sầu hiện lên trên mặt làm cho Lạc Cách hận không thể đem y áp lên ngựa đặt ở trong lòng 

“Thập tam vương huynh, mã của ngươi đâu?” Thống Tề Trữ một lòng nghĩ muốn ngoạn, hứng trí bừng bừng hỏi Kinh Vân 

Kinh Vân chung quanh nhìn nói: “Ta không có mã, tùy tiện tìm một con là được” nói xong đi đến chuồng ngựa tuyển một con có bộ dáng bình thường 

“Không có mã của chính mình?” Thống Tề Trữ ngốc lăng: “Làm sao có thể a?” mấy con hảo mã của hắn, hoặc là phụ vương tưởng thưởng, hoặc là của nhà ngoại công cho người mang đến nịnh hót, đương nhiên hắn không biết lòng người dễ thay đổi (ta không hiểu tại sao phải thêm câu này a T.T) 

Lạc Cách phân phó hạ nhân nói: “Đi, đem của ta Thất Phi Nguyệt lại đây cấp Thập tam vương tử” 

Kinh Vân ước gì cùng Lạc Cách ít tiếp xúc, càng không muốn dùng mã của hắn, khom người nói: “Tạ ơn Đại vương huynh, Kinh Vân cưỡi ngựa không tốt, làm gì dùng hảo mã?” cũng không đi trông nom Lạc Cách nghĩ thế nào liền xoay người lên ngựa 

Lạc Cách ở một bên sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nhìn Kinh Vân lên ngựa, hắn hét một tiếng liền thúc ngựa xông ra ngoài. Thống Tề Trữ vội vàng đuổi theo. Kinh Vân tâm không cam lòng không nguyện, thúc ngựa tùy tiện theo sau 

-----------------------------------------------------------------------

Một đám người khí thế cuồn cuộn lao ra ngoài hoàng cung phi nước đại ba bốn lý (hình như là ba bốn dặm đường thì phải, ta không rõ a) mới ngừng lại được. Lạc Cách hăng hái giương cung bắn rơi một đôi phi điểu, Thống Tề Trữ mệt đắc thở không ra khí, nhưng Kinh Vân vẫn văn văn tĩnh tĩnh không nhanh không chậm để ý theo sau không để bị bỏ rơi 

“Kinh Vân cưỡi ngựa không tồi a” Lạc Cách gặp trên mặt y một màu thản nhiên, trong lòng cực khó chịu không khỏi lại muốn gây chuyện: “Không biết tài bắn cung như thế nào a, chúng ta ba huynh đệ cũng nên cùng thi thố một phen a” 

Tối hưng phấn chính là Thống Tề Trữ, sắc mặt cui mừng kêu lên: “Hảo! Lấy nửa canh giờ làm hạn định xem ai bắn hạ con mồi nhiều nhất a” 

“Cứ làm như thế” Lạc Cách xem Kinh Vân tựa hồ không có hứng thú lại lạnh lùng nói: “Ngươi nếu thắng ta, ngày mai thả cho ngươi một ngày tự do, không cần phải tới chỗ ta đọc sách” nói xong gào thét mà đi 

Thống tề Trữ sợ lạc hậu cũng vội thúc mã chạy đi 

Kinh Vân đứng tại chỗ, sớm có người hầu ở bên đưa cung tiễn 

Thắng là có thể có một ngày thanh nhàn… Kinh Vân cười thầm, dĩ vãng một ngày bình thường cô tịch hiện tại cư nhiên trở nên vô cùng trân quý, còn phải dựa vào tỉ thí để đi tranh thủ a 

Tiếp nhận tiễn, chợt nhớ tới từng tính toán cùng Tô Lệ ngao du thiên hạ, ở bình nguyên săn thú trồng trọt, một cuộc sống gia đình tạm ổn, không khỏi nổi lên hứng trí, nhẹ nhàng cười, vội thúc mã mà đi 

Ba người đều tự tìm ba phương hướng khác nhau 

Lạc Cách một đường không có phát tiễn, hắn cố ý tuyển một nơi không có nhiều thú, lấy biểu hiện thực lực của hắn, nửa canh giờ sau đã có một quải nặng triễu con mồi ở trên lưng ngựa 

Trở lại điểm xuất phát liền thấy Thống Tề Trữ ở xa xa phi nước đại mà về 

“Đại vương huynh, ngươi săn được nhiều a?” 

Số con mồi trên lưng ngựa của Thống Tề Trữ không cần kiểm cũng biết so ra kém Lạc Cách, hắn đô khởi miệng mất hứng 

Tai nghe tiếng có ngựa vang lên, Kinh vân cũng đã trở lại 

Lạc Cách xa xa nhìn Kinh Vân một người một ngựa chợt phát hiện Kinh Vân tư thế kỵ mã rất tốt 

Thống Tề Trữ cũng “Nha” một tiếng, không dự đoán được con mồi phía sau lưng ngựa của Kinh Vân cư nhiên không thua Lạc Cách 

“Thập tam vương huynh, người săn được nhiều a? 

Kinh Vân gặp Lạc Cách nhìn mình không chuyển mắt, y hơi hơi nghiêng mặt tránh đi: “Mùa đông con mồi hảo ít, sắn được hai mươi bảy kiện” 

“Thập tam vương huynh lợi hại như vậy a?” xem Kinh Vân bộ dáng mảnh mai như nữ tử không nghĩ tới có thực lực như vậy a. Thống Tề Trữ nhớ tới ước định của trận đấu, quay đầu lại hỏi Lạc Cách: “Đại vương huynh săn nhiều ít?” 

Lạc Cách cao thấp đánh giá Kinh Vân hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy được Kinh Vân ở trên ngựa tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, càng nhìn không dứt, nghe Thống Tề Trữ hỏi, khóe miệng điếu khởi cười khẽ: “Ta cũng vậy, hai mươi bảy kiện. Kinh Vân tái so tài một lần phân thắng bại như thế nào?” 

Lấy tính cách đạm mạc của Kinh Vân, lần này xem như vì tương lai một ngày thanh nhàn đã trỗ hết khả năng không nghĩ tới cố gắng nửa canh giờ lại cùng Lạc Cách lực lượng ngang nhau, tâm tình hạ xuống không ít, y gật đầu nói: “Nghe Đại vương huynh phân phó” 

“Xem ai nhanh nhất bắn hạ con mồi thứ hai mươi tám a” Lạc Cách đang nói, chợt nghe trên trời một tiếng chim hót cao vút 

Hai người nhìn nhau, trong lòng vừa động đồng thời giương cung, “Tốc” “Tốc” hai tiếng, hai chi tiễn ở cùng một khắc bay ra 

Này phi điểu cũng coi như bạc mệnh, chỉ kêu một tiếng liền rước lấy hai chi tiễn đoạt mệnh lập tức rơi xuống. Người hầu bên cạnh vội vàng chạy đi xem xét rồi trình con mồi lên 

Lạc Cách cùng Thống Tề Trữ nhìn con mồi, hai chi tiễn đều cắm ở trên thân phi điểu, lại bất phân thắng bại 

Lạc Cách ở trong đám vương tử tài trí hơn người cho nên quản chế bản thân thật nghiêm, đọc sách, cưỡi ngựa, bắn cung đều phải cầu chính mình hơn người khác. Hôm nay cư nhiên hai lần cũng không thể thắng Kinh Vân, cái kẻ đang đứng im không thốt lên một tiếng, hắn cảm thấy căm tức. Trong lòng nói: xem ra y là cố gắng phải né tranh ta a 

“Bất phân thắng bại…” Lạc Cách ngạo nghễ đem cung tiễn nhất ném trên mặt đất, lại ác ý cười: “một khi đã như vậy, đánh cuộc lần này liền không cần để ý (là không tính a). Kinh Vân, ngươi ngày mai vẫn là đến chỗ của ta a” 

Kinh Vân sớm đoán được Lạc Cách không chịu từ bỏ ý đồ, mặt không chút thay đổi đem cung tiễn trả lại cho người hầu bên người 

-----------------------------------------------------------------------

Đoàn người trở về Lượng cung, vẫn là Lạc Vân đang chuẩn bị vãn thiện, tươi cười đi ra nghênh đón. Ba huynh đệ đồng loạt ở lại dùng vãn thiện, Lạc Cách mặt không đổi sắc, ánh mắt phiêu hướng tới chỗ Kinh Vân, Kinh Vân tựa hồ không có đặt tinh thần vào việc dùng thiện, y tùy ý bát bát đồ ăn trong bát không nói một lời nào, chỉ có Thống Tề Trữ là cao hứng, phấn chấn không ngừng đối Lạc Cách nói chuyện hôm nay. Giảng đến Kinh Vân tài bắn cung cùng Lạc Cách chẳng phân biệt cao thấp, Lạc Vân cũng kinh ngạc nhìn Kinh Vân liếc mắt một cái 

Dùng thiện xong, Lạc Cách đem Thống Tề Trữ đang dây dưa muốn ở lại trò chuyện cấp tống về Đồng cung, và gọi lại Kinh Vân đang nghĩ muốn rời đi

“Kinh Vân ngươi lưu lại” 

Kinh Vân mới vừa cùng Thống Tề Trữ đi đến cửa phòng, một lòng muốn trở về viết văn tập, đem một ngày phiền muộn nói với Tô Lệ lại bị Lạc Cách kêu lưu lại, y đành phải xoay người trở vào phòng trong 

Lạc Cách kêu Kinh Vân lưu lại cũng là nhất thời tùy hứng, gặp Kinh Vân đứng bên cạnh im lặng không nói gì, rầu rĩ một lúc lâu rồi tùy tay bắt lấy một quyển thư ném cho y 

“Đọc” 

Lạc Vân biết Lạc Cách là không có việc gì lại muốn tìm việc, không khỏi đồng tình địa nhìn Kinh Vân liếc mắt một cái 

Kinh Vân cầm thư lên đọc 

“Song quốc hưng thịnh mười thế, hoàng đế anh minh thích săn bắn, là một đại thiên chi kiêu tử, ở tuổi mười lăm từng ngao du thiên hạ…” 

Lạc Cách ngồi ở ghế chống cằm, chỉ để ý đánh giá Kinh Vân. Ánh mắt đảo qua trường bào thuần bạch, chợt nghĩ tới thân hình mảnh khảnh của y hôm nay khi mặc vào kỵ mã phục, rõ ràng đều là nam nhân, thấy thế nào ở trong mắt cứ như vậy kinh tâm động phách, miệng khô lưỡi nóng 

Kinh Vân thanh âm thanh mà dịu, đọc khởi thư ngữ điệu rất nhịp nhàng, Lạc Cách cứ như vậy nhìn đến nửa canh giờ 

Bộ dạng tuấn mỹ còn chưa tính, toàn thân đều hiện ra sự thản nhiên, lịch sự tao nhã gọi người tâm dương (tâm ngứa ngáy). Trong hoàng tộc việc nuôi nam sũng cũng là chuyện bình thường, nghe nói phụ vương bên người cũng có mấy người, không biết có phải giống như Kinh Vân hay không? Lại nghĩ: giống như Kinh Vân có thể có mấy người? Thứ bọn họ coi trọng nhất định là tục vật, là dục vọng 

Một đường suy nghĩ đến, tâm thần liền rung chuyển đứng lên, cư nhiên tưởng tượng đem Kinh Vân trở thành nam sủng, nghĩ đến bộ dạng của y khi đặt ở dưới thân người nào đó. Ánh mắt đánh giá Kinh Vân cũng chậm chậm nổi lên biến hóa, tâm viên ý mã (tâm vui như nở hoa a) cơ hồ nghĩ muốn động thủ đem Kinh Vân kéo tới trong lòng, giải khải quần áo nhìn xem có hay không như trong tưởng tượng trắng noãn 

Lạc Vân luôn luôn tại một bên im lặng quan sát, nàng cùng Lạc Cách gần tuổi, lại nhiều năm ở trong cung, này đó vương thất sự tình dâm loạn so với ai khác đều rõ ràng. Sớm biết thái độ của Lạc Cách đối với Kinh Vân thật không ổn, hiện giờ gặp ánh mắt Lạc Cách nhìn Kinh Vân, trong lòng lắp bắp kinh hãi. Thầm nghĩ: chẳng lẽ Điện hạ đối Thập tam vương tử… 

Cũng không dám nghĩ tiếp, nàng tiến đến Lạc Cách bên tai nói: “Điện hạ, Thập tam vương tử cũng mệt mỏi, một quyển ‘Song quốc ký sự’ lại dày như vậy a” 

Lạc Cách nhìn Kinh Vân đến thất thần, bị Lạc Vân nhắc liền bừng tỉnh nói: “Đúng a, như thế nào lại đọc lâu như vậy a, Kinh Vân cũng khát nước rồi, Lạc Vân châm trà” 

Kinh Vân sớm mệt đắc lợi hại, nghe Lạc Cách nói như vậy nhẹ nhàng khom người nói: “Không dám lao động Lạc Vân tỷ, Đại vương huynh cũng mệt nên nghỉ sớm, Kinh Vân trước xin cáo lui?” 

Lạc Cách không muốn Kinh Vân rời đi, nhưng thấy Kinh Vân thần sắc thật sự có vài phần mệt mỏi, đành phải gật đầu nói: “Ngươi trở về đi” 

Kinh Vân xoay người vừa định rời đi lại bị Lạc Cách bắt lấy thủ 

“Ngày mai phải tới, biết không?” 

Kinh Vân trong lòng phiền chán, đem việc này xem thành khổ sai, thản nhiên nói: “Đã biết” nhanh chóng ly khai khỏi thủ của Lạc Cách, vội rời đi 

-----------------------------------------------------------------------

Trở lại tiểu viện, Phỉ Hồng tỷ muội đã sớm chờ. Kinh Vân ngăn lại các nàng đang ba chân bốn cẳng chạy về phía mình, chính mình rửa mặt chải đầu thay đổi quần áo, đặt người lên giường liền ngủ 

Ngày hôm sau khi y còn ở trên giường, Phỉ Lục nhẹ nhàng quỳ gối bên giường nói: “Thập Tam vương tử, Điện hạ gọi” 

Kinh Vân nhẹ nhàng nhíu mi, cực không muốn đi. Hôm nay ánh mặt trời cũng thật tốt, ngồi ở trên cỏ đọc thư không phải càng thoải mái sao? 

Nhớ tới trước kia ở Đông đình, không người nào để ý, đói bụng sẽ ăn đồ Đại trù phòng mang đến, hoặc có thể nhờ người mua giùm ít thư bằng số nguyệt ngân (bạc) ít ỏi, cuộc sống như thế cỡ nào thoải mái a 

Đứng lên rửa mặt chải đầu một phen, còn không có dùng điểm tâm, Lạc Cách lại phái người đến dục 

“Thập tam vương tử, Điện hạ cho gọi a” 

Kinh Vân có thể kéo dài liền kéo dài, chậm rãi ăn bánh bột mì không lên tiếng 

Phỉ Lục không dám đắc tội với người Lạc Cách phái tới, liền cười trả lời: “Thập tam vương tử đang dùng điểm tâm, xong sẽ đi gặp Điện hạ liền a” 

“Ai, còn ăn cái gì a? Điện hạ sớm phát hỏa a” người truyền tin lại hành lễ nói: “Thỉnh Thập tam vương tử nhanh chút a, lúc này nếu thỉnh không được Thập tam vương tử, Điện hạ sẽ đánh ta a” 

Kinh Vân mặc kệ hắn, tiếp tục dùng điểm tâm, thản nhiên hỏi: “Đại vương huynh đánh ngươi cùng ta có quan hệ gì?” 

Lời nói làm cho người truyền tin gấp đến độ giơ chân, giống như con kiến ở bên người Kinh Vân không ngừng chuyển động. Kinh Vân chỉ để ý đến điểm tâm, vẻ mặt một bộ hồn nhiên không liên quan tới mình 

Y thật vất vả đem điểm tâm ăn xong (anh là cố tình đi) liền bị kéo tới Lượng cung 

Lạc Cách sớm chờ đến sắc mặt khó coi, gặp Kinh Vân tiến vào thật mạnh “Hừ” một tiếng, lại đi đến bắt lấy thủ của Kinh Vân: “Theo giúp ta xem thư” 

Kinh Vân muốn tránh lại so ra kém tốc độ của Lạc Cách 

Nắm lấy bàn tay ấm áp, xương cốt nhỏ nhắn, thật sự thoải mái. Không biết bàn tay mền mại như vậy như thế nào có thể bắn ra một tay hảo tiễn a 

Lạc Cách lại sợ Kinh Vân ly khai hắn, trên tay liền tăng lực, một đường đem y kéo đến thư phòng 

Suốt một ngày, Lạc Cách không để Kinh Vân rời khỏi mình. Đọc sách, vẽ tranh, lại tìm thật nhiều đề tài. Kinh Vân thủy chung vẫn thản nhiên, nói chuyện rất ít, khi bị Lạc Cách ép hỏi mới miễn cưỡng đáp một câu. Vẻ mặt tùy thời tùy khắc không yên lòng, rõ ràng muốn nói cho Lạc Cách biết là y đang chờ trời tối để rời đi 

Lạc Cách lại nghĩ đến ý nghĩ của mình đối với Kinh Vân tối hôm qua, nên vừa thấy y liền không nhịn được tâm dương, gặp Kinh vân dung mạo tuấn mỹ, tổng muốn ôm trụ y để hảo hảo thân cận một chút (sắc lang). Tuổi hắn dù sao cũng còn nhỏ, mặc dù là Đại vương tử nhưng cũng chỉ mới mười tám tuổi a, trong lòng cực kỳ thích nhưng không biết như thế nào biểu đạt, cũng không có hành động chính thức, chỉ biết lúc nào cũng khắc khắc muốn Kinh Vân không rời mình nửa bước, trăm phương ngàn kến dẫn dụ sự chú ý của Kinh Vân 

Kinh Vân cũng là bổn a, không rõ tâm tư của Đại vương huynh. Hắn thiên tính quá mức đạm bạc, luôn ôn hòa. Lạc Cách có đôi khi hứng trí, muốn cùng hắn đùa lại một chút thường thường thì hiệu quả một chút cũng không có. Có đôi khi Lạc Cách tâm tình không tốt, khó tránh khỏi phát giận, đem y mắng to một chút, hoặc nắm đắc cổ tay y là y đau, y cũng không cầu xin tha thứ, chính là im lặng chịu đựng 

Lạc Vân lãnh mắt thấy Lạc Cách đối Kinh Vân là muốn tìm phá hư, tâm tư phóng đến bên Kinh Vân càng phóng càng nhiều, vui mừng tức giận đều là vì Kinh Vân mà Kinh Vân lại hồn nhiên không để ý, tâm y giống như không có đặt tại nơi này 

Ngày ấy Lạc Cách tức giận đến lợi hại, gọi người đem Kinh Vân nhốt tại tiểu viện 

“Không có của ta phân phó, không cho phép ra ngoài” 

Kinh Vân thật cao hứng, không duyên cớ được một ngày thanh nhàn. Ngược lại Lạc Cách ở tẩm cung đứng ngồi không yên, tâm như bị người đốt, đến buổi chiều vẫn là nhịn không được gọi người đem Kinh Vân kêu trở về 

Chỉ cần đụng đến sự tình của Kinh Vân, tính tình của Lạc Cách liền khó dò 

Lạc Vân một bên âm thầm kêu khổ, một bên vì Kinh Vân lo lắng. Lạc Cách từ nhỏ được nuông chiều, tính cách quật cường, nếu là thích cái gì, nhất định trăm phương ngàn kế đem tới tay 

Như thế qua chừng mười ngày, mỗi người cũng biết Điện hạ không thấy Thập tam vương tử nhất định giận dữ, mỗi ngày chuyện trước tiên phải làm đó là phái người đi đem Kinh Vân thúc giục lại đây 

-----------------------------------------------------------------------

Ngày hôm đó Thống Tề Trữ chạy tới, đối với Lạc Cách cười hì hì hành lễ, lại gọi Kinh Vân một tiếng, đi đến bên Lạc Cách nói: “Ngày mai là ngày Vương gia tụ hội, Đại vương huynh khả chuẩn bị tốt? Ta hôm nay lấy được tin bí mật a” 

“Nga, là tin gì?” Lạc Cách thấy Thống Tề Trữ, tâm tình rất tốt, làm cho hắn ngồi ở bên cạnh mình, lại chỉ chỉ vị trí trống còn lại bên kia nói: “Kinh Vân, ngươi cũng lại đây ngồi a, đứng xa như thế để làm gì?” 

Kinh Vân mười mấy ngày nay thật sự bị Lạc Cách cuốn lấy đến độ thở không nổi, nhíu lại mày đạm nhiễn xuân sơn, hai lúm đồng tiền bên môi theo mỗi lần mín môi lại như ẩn như hiện, xem ở Lạc Cách trong mắt hết sức quyến rũ (cái này gọi là người tình trong mắt hóa Tây Thi a). Hắn miễn cưỡng ngồi xuống, cố ý cách Lạc Cách xa một chút, bị Lạc Cách sớm có chuẩn bị nhất xả (kéo a), khiến đùi cả hai tiếp cùng một chỗ, không có một chút khe hở 

Thống Tề Trữ đối với tình hình quỷ dị giữa hai người không có phát giác, thần bí nhẹ giọng nói: “Ngày mai ở trận đấu của các vương tử được phân thành mấy đội, ta có được cái danh sách a” theo trong tay áo lấy ra một tờ giấy mỏng, rồi giận dữ nói: “Hai người một đội tính một lượt thành tích, so kỵ mã lại so tài bắn tiễn. Ai, đáng tiếc Thập tam vương huynh thân thủ tốt như vậy cư nhiên cùng Tứ vương huynh ở một đội, thật tiện nghi cho hắn a. Tam vương huyng chỉ là một con mọc sách, tài bắn cung lại không tốt, cố tình cùng ta một đội a, như vậy hợp tác, huynh nói xem ta như thế nào thắng a? Còn muốn ở phụ vương thể hiện bản lĩnh cái gì a” nói xong sầu mi khổ kiểm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play