Nghe thấy Hà Chấn Hiên gọi, Lý Cẩm Thành rất nhanh lưu phần tài liệu kia vào trong hộp thư, quay đầu lại nói: “Lên mạng.”
Đây là phòng trước kia cậu ở, nghĩ đến cậu bình thường cũng không thích lên mạng, Hà Chấn Hiên có chút hoang mang đi qua, nói: “Thân thể tốt hơn nhiều chưa?”
“Ân…”
Thấy ở trước mặt mình Lý Cẩm Thành thoạt nhìn rất nhiều tâm sự, Hà Chấn Hiên lấy hai tay nâng mặt của cậu, nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?”
Đây là lần đầu tiên Lý Cẩm Thành từ lần trọng sinh tới nay do dự như thế, cậu không biết nên nói như thế nào cùng Hà Chấn Hiên. Nói là cậu nhìn thấy làn khói đen, rồi chuyện cậu trùng sinh, như vậy Hà Chấn Hiên còn chứa nhiều nghi vấn hơn.
Hà Chấn Hiên lúc này cách cậu rất gần, ánh mắt đối với ánh mắt, cái mũi cũng cơ hồ cũng đã đụng nhau.
Tuy rằng biểu hiện không chút để ý, nhưng Lý Cẩm Thành vẫn nhìn ra trong ánh mắt anh biểu lộ cẩn thận cùng với lo lắng.
Ma xui quỷ khiến, Lý Cẩm Thành chợt hôn một cái lên miệng của anh, nói: “Anh cảm thấy em gặp chuyện gì sao?”
Vẻ mặt cử chỉ đều dẫn theo ý mời gọi. Hà Chấn Hiên vẫn hai tay ôm mặt của cậu, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Anh cảm thấy được em đã khá nhiều…”
Lúc sau lời nói biến mất ở trong miệng lưỡi của hai người.
Đây là bọn họ lần thứ hai làm chuyện như vậy, hơn nữa Lý Cẩm Thành muốn mượn chuyện này dời lực chú ý của Hà Chấn Hiên, bởi vậy đêm nay chỉ có thể dùng hai từ kịch liệt để hình dung.
Vừa vào phòng ngủ Lý Cẩm Thành liền lấy tay cởi nút áo sơ mi sau đó thuận tay cởi luôn thắt lưng quăng qua một bên từ từ tiến lại gần Hà Chấn Hiên. Cậu vừa bước tới vừa cởi bỏ quần dài chỉ còn lại quần lót, hai tay vòng qua cổ Hà Chấn Hiên chủ động hôn anh.
Nụ hôn nhẹ nhàng môi chạm môi nhưng cũng làm Hà Chấn Hiên kích thích, anh giành lại thế chủ động đưa lưỡi ra liếm xung quanh môi Lý Cẩm Thành sau đó khơi mở khớp hàm chui vào công thành đoạt đất. Đầu lưỡi anh thăm dò khắp niêm mạc trong miệng cậu, lướt qua từng cái răng rồi ngậm lấy lưỡi đối phương bắt đầu mút nhẹ.
Lý Cẩm Thành cũng ngoan ngoãn phối hợp đưa đầu lưỡi ra làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc. Vừa hôn cậu vừa cởi khóa quần của Hà Chấn Hiên rồi kéo quần anh xuống. Hạ thân hai người chỉ còn mặc quần lót lại mãnh liệt cọ xát lẫn nhau làm dục hỏa càng bốc lên.
Hà Chấn Hiên hai tay cởi bỏ áo của mình trong khi Lý Cẩm Thành tiếp tục hôn dài xuống cổ anh rồi vòng qua vừa hôn vừa cắn vành tai mềm mại của anh làm anh càng thêm ngứa ngáy.
Lúc này Lý Cẩm Thành còn mặc áo nhưng không cài nút lộ ra khuôn ngực trắng mịn, hai điểm hồng trước ngực nửa kín nửa hở càng thêm gợi cảm mê người. Hà Chấn Hiên cúi xuống hôn hai khỏa hồng anh đó rồi vươn đầu lưỡi ra liếm xung quanh sau đó mới bắt đầu cắn mút. Lý Cẩm Thành sảng khoái rên nhẹ ngửa đầu ra sau nhắm mắt hưởng thụ.
Hà Chấn Hiên nhìn lên thấy đường cong tinh tế từ cổ xuống xương quai xanh của cậu càng thêm hứng thú đầu lưỡi chuyển hướng vừa hôn vừa liếm từ xương quai xanh lên chiếc cổ khêu gợi để lại vài dấu hôn hồng hồng. Lý Cẩm Thành cũng không chịu thua hai tay liên tục vuốt ve làn da săn chắc của Hà Chấn Hiên từ lưng xuống tới bụng rồi chui vào quần lót sờ nắn hai cánh mông rất co giãn đàn hồi của anh.
Hà Chấn Hiên không chịu nổi đôi tay châm lửa của Lý Cẩm Thành nhanh chóng cởi bỏ áo của cậu rồi ẵm lên giường đè cậu xuống. Anh vừa hôn môi cậu vừa nói qua hơi thở:”Là em châm lửa em phải chịu mọi hậu quả”.
Không đợi Lý Cẩm Thành trả lời Hà Chấn Hiên cởi bỏ quần lót của cả hai cầm lấy tính khí đang ngẩng đầu của cậu vuốt nhẹ lên xuống. Lý Cẩm Thành chìm trong khoái cảm đôi mắt cũng mờ mịt hai tay chỉ biết nắm chặt vai của Hà Chấn Hiên rên rỉ.
Nghe tiếng rên của cậu tay Hà Chấn Hiên càng cử động nhanh hơn đến khi nghe thấy cậu hét lên một tiếng vật trong tay co thắt vài cái rồi bắn ra chất lỏng nồng đặc. Lợi dụng Lý Cẩm Thành còn đắm chìm sau đợt cao trào Hà Chấn Hiên lấy tinh chất cậu vừa bắn ra đưa vào hậu huyệt phía sau nhẹ nhàng làm động tác khếch trương.
Khi Lý Cẩm Thành hồi phục tinh thần thì hậu huyệt phía sau của cậu đã được ba ngón tay lấp đầy. Lúc này trán của Hà Chấn Hiên đã đầy mồ hôi, phía dưới trương cứng đến khó chịu nhưng sợ cậu bị thương vẫn cố gắng làm tốt công đoạn chuẩn bị.
Lý Cẩm Thành thấy anh chịu đựng như vậy trong lòng vừa đau lại vừa cảm động, có một người yêu mình như vậy chăm sóc mình như vậy còn mong cầu gì hơn nữa.
Lý Cẩm Thành kéo Hà Chấn Hiên lên nhỏ giọng nói:”Được rồi anh có thể đi vào”.
Hà Chấn Hiên chỉ đợi như vậy anh hôn nhẹ lên má cậu rồi thẳng lưng từ từ đưa vào.
Phía sau của Lý Cẩm Thành trướng đến phát đau, cậu khó chịu cắn chặt môi,hai tay nắm lấy dra giường. Hà Chấn Hiên biết cậu khó chịu nên động tác nhẹ nhàng hơn, đầu lưỡi cũng đưa vào khoang miệng cậu hôn sâu, tay cũng không nhàn rỗi tìm vật giữa hai chân cậu nhẹ nhàng xoa nắn.
Vật nhỏ trong tay anh vừa xuất tinh mềm mại cũng từ từ theo động tác của anh trở nên cứng rắn. Hài lòng thấy Lý Cẩm Thành bớt đau cơ thể đã hoàn toàn thả lỏng Hà Chấn Hiên bắt đầu xâm nhập sâu hơn, đỉnh toàn bộ của mình vào sâu trong cúc huyệt của Lý Cẩm Thành làm cậu phải thở dốc từng cơn.
Lý Cẩm Thành động tình đã không còn đau nữa cũng chủ động phối hợp với cử động ra vào của Hà Chấn Hiên làm nơi kết hợp của hai người càng thêm sâu hơn, gắn chặt hơn. Hà Chấn Hiên đánh sâu vào điểm kích thích bên trong cúc huyệt của Lý Cẩm Thành sau đó ngừng lại rồi tiếp tục ma sát xoay tròn khiến Lý Cẩm Thành chịu không nổi đẩy anh ra, khó khăn nói qua hơi thở:” Đừng, đừng chạm vào chỗ đó nữa, tha cho em, em muốn bắn.”
Hà Chấn Hiên ôm cậu dỗ dành:” Ngoan, chịu đựng một chút rồi chúng ta cùng ra một lượt nha”
Nói xong động tác ra vào càng kịch liệt chỉ sau mấy cái Hà Chấn Hiên thấy khoái cảm bừng bừng chạy dọc sóng lưng khiến toàn thân run rẩy anh nhanh chóng xuất ra tinh chất nóng bỏng vào sâu bên trong của Lý Cẩm Thành.
Lý Cẩm Thành cảm nhận một dòng nước ấm bắn mạnh vào bên trong nội bích, cảm giác ấm nóng đó kích thích tột độ làm cậu sảng khoái bắn thẳng ra ngoài mà không cần phải chạm vào phân thân phía trước.
Hà Chấn Hiên rất hài lòng khi thấy cậu lên cao trào mà không cần phải kích thích tiểu đệ của cậu, nên nhẹ nhàng hôn khắp người cậu rồi ôm cậu đi vào phòng tắm giúp cậu tẩy rửa.
Trong phòng tắm dù không chật hẹp nhưng hai cơ thể trần truồng dán chặt vào nhau lại nhanh chóng phát hỏa. Kết quả Hà Chấn Hiên chưa kịp lấy chất lỏng trong cúc huyệt của Lý Cẩm Thành ra hết lại bắt đầu một cuộc ân ái mới.
Lại một đêm xuân sắc kéo dài.
Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, Lý Cẩm Thành đang chuẩn bị rời giường vì Hà Chấn Hiên mà chuẩn bị điểm tâm, rất nhanh cậu bị cơn đau từ phần eo cùng với phía sau truyền đến khiến cậu phải kêu rên thành tiếng.
“Làm sao vậy? Không thoải mái?”
Hà Chấn Hiên tỉnh sớm hơn cậu, khi nói chuyện, trong giọng nói mang theo một chút trêu chọc.
Lý Cẩm Thành thần sắc không thay đổi nhìn về phía anh, nói: “Phiền toái, anh lần sau nên tiết chế một chút.”
“Anh sẽ tận lực.”
Y phục của hai người rơi vãi khắp nơi dưới đất, cậu định cúi xuống thu dọn thì nghe anh nói như vậy, Lý Cẩm Thành mới quay đầu lại, đã thấy hai tay của anh ôm lấy mặt mình nhìn chằm chằm sau đó lộ ra một nụ cười nhẹ.
Cả người thoải mái thả lỏng, thoạt nhìn thực hạnh phúc.
Nhìn anh như vậy, Lý Cẩm Thành tâm tình rốt cục không còn trầm trọng giống tối hôm qua.
—-
Rất nhanh lại đến cuối tuần, Hà Tông Đồng cũng giống Hà Chấn Hiên, trước khi ăn cơm ông cười nói: “Cẩm Thành, cảm mạo đã bớt rồi phải không? Ta xem con tinh thần đã khá hơn nhiều.”
Lý Cẩm Thành cười yếu ớt gật đầu.
Chính là chỉ cần thoáng nhìn biểu hiện thờ ơ của Hà Diệu Thanh đối với mình cũng khiến cậu giống như là bị điện giật vô cùng khó chịu.
Lý Cẩm Thành kỳ thật thấy không rõ lắm diện mạo của cô, lúc này cậu chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt cô tối đen và cặp mắt hắc bạch phân minh, mang theo hờ hững phản cảm cùng với chán ghét.
Chỉ là nhìn thoáng qua, Lý Cẩm Thành cũng sợ hãi cảm giác có một hơi lạnh đến thấu xương.
“Cẩm Thành, con bình thường có hay vận động không?”
Nói chuyện chính là chú ba của Hà Chấn Hiên, Hà Ninh Nhiên, bởi vì Hà Hạo Nhân quan hệ với cậu rất tốt nên vợ chồng bọn họ rất khách khí và thân mật với cậu hơn rất nhiều.
Lý Cẩm Thành thay đổi tầm mắt của mình, âm thầm thả lỏng thân thể đã cứng ngắc, nói: “Không có, là có chuyện gì sao…”
Lần trước sau khi xuất viện, Trâu Tuấn Khải từng tích cực kéo cậu đi tập thể hình, nhưng sau bởi vì bạn gái mang thai, chuyện này cũng không được tiếp tục.
Lý Cẩm Thành không thích vận động, ngược lại là Hà Chấn Hiên cho dù cũng không tập luyện dáng người vẫn bảo trì rất tốt.
Cũng có thể là bởi vì anh tuổi trẻ, hơn nữa bình thường công việc cũng rất bận rộn.
Nghe Lý Cẩm Thành nói như vậy Hà Ninh Nhiên vẻ mặt không tán thành lắc đầu, nói: ” Bởi vì con không vận động, thân thể mới có thể kém như vậy, chú cho người lo liệu cho con một chỗ tập luyện, chờ chú rảnh rỗi, chúng ta có thể cùng đi…”
Biết chú nói là những lời khách sáo, nhưng Lý Cẩm Thành là thật tâm nói lời cảm tạ. Trong những người con của Hà Tông Đồng có Hà Ninh Nhiên cùng Hà Diệu Thanh là không làm việc ở công ty trong nhà.
Hà Diệu Thanh đại khái là bởi vì thân thể không tốt, Hà Ninh Nhiên lại làm việc ở công ty bên nhà vợ là Tiếu Bồi Đình.
Tiếu gia làm nghề gia công châu báo, bất quá lấy tính cách cùng với năng lực của Hà Ninh Nhiên cũng chỉ là đi vào trong công ty giả vờ giả vịt.
Tuy rằng tên có chữ Ninh, nhưng Hà Ninh Nhiên cũng là cái loại trời sinh hoa hoa công tử.
Thời điểm tuổi trẻ cũng đã nổi danh bên ngoài, hiện giờ hơn bốn mươi tuổi, tạp chí bát quái cũng đăng đầy chuyện xấu đầy trời như trước.
Hôm nay vừa đi với thần tượng minh tinh mới nổi tiếng, ngày mai liền đổi một cô người mẫu có gương mặt thiên sứ dáng người ma quỷ.
Mà những người này tuổi tác đều khoảng trên dưới hai mươi tuổi.
Mỗi lần nhìn tạp chí đăng chuyện xấu của chú ấy, Lý Cẩm Thành không khỏi có chút đồng tình với Tiếu Bồi Đình.
Nên dựa theo cá tính của Tiếu Bồi Đình, Lý Cẩm Thành tin rằng hai vợ chồng này bằng mặt không bằng lòng, trước mặt vẫn chung sống rất vui vẻ, tuyệt đối không can thiệp vào chuyện riêng tư của đối phương.
Cũng may bọn họ vẫn luôn xem Hà Hạo Nhân là bảo bối phủng ở lòng bàn tay, khi mà trường học thường xuyên tổ chức hoạt động, bọn họ cũng nhất định sẽ tham dự.
Lúc trở về, trong xe có vẻ im lặng, Hà Chấn Hiên mắt nhìn Lý Cẩm Thành, nói: “Có tâm sự?”
Tuy rằng nghĩ không quá phận can thiệp vào việc riêng tư của cậu, nhưng Lý Cẩm Thành tâm sự đã toàn bộ viết ở trên mặt làm cho anh thực lo lắng.
“Chấn Hiên, cô của anh có phải không thích em đúng không?”
Lý Cẩm Thành có chút sốt ruột, Hà Chấn Hiên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ cười, nói:”Cẩm Thành, em chỉ là quá nhạy cảm thôi.”
Đêm nay hai người đi xe chính là xe bình thường Hà Chấn Hiên dùng để đi làm, lái xe tới trước nhà đón Lý Cẩm Thành, lại đi công ty đón Hà Chấn Hiên.
Thấy Hà Chấn Hiên không có đem lời nói của mình để ở trong lòng, Lý Cẩm Thành cười khổ, nói: “Có thật không?”
“Cô của anh vẫn luôn như vậy, bất luận người nào gặp cô, đều cho là cô chán ghét mình.”
Giống như mình là nguyên nhân mới đưa đến kết quả như thế, Lý Cẩm Thành gật đầu, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ không thèm nhắc lại.
Theo lời yêu cầu của Lý Cẩm Thành, Nhậm Vũ Kiều bắt đầu điều tra Hà Diệu Thanh cùng quan hệ của cô với anh chị cả là cha mẹ Hà Chấn Hiên.
Biết được kết quả điều tra, Lý Cẩm Thành bất ngờ đến nói không nên lời.
Lúc trước chồng của Hà Diệu Thanh cùng anh cả và chị dâu từng là bạn cùng lớp thời đại học.
Nhưng ngay từ đầu, chồng của Hà Diệu Thanh thương yêu là chị dâu của cô. Nhưng cuối cùng, chị dâu gã cho anh cả, còn cô cùng người chồng hiện tại kết hôn.
Bởi vì thời gian trôi qua cũng khá lâu, nên giữa bọn họ phát sinh chuyện gì đã không thể nào kiểm chứng.
Bởi vậy Lý Cẩm Thành liền suy ra Hà Diệu Thanh phải là rất yêu chồng của mình, lại bởi vì ngờ vực vô căn cứ lại ghen tị làm cho mình bị bệnh trầm cảm nặng dần.
Nghĩ như vậy Lý Cẩm Thành lại nhớ tới chuyện của mẹ mình.
Đồng dạng xuất thân bất phàm, lại vì một người nam nhân làm cho mình biến thành người có tâm hồn tàn tật sống không bằng chết.
Tất cả chỉ vì hai chữ không yêu.
Nhưng cũng có thể là do các cô lớn lên hoàn cảnh tiếp xúc với mọi người rất đơn thuần, kết quả khi các cô gặp chuyện thì năng lực thừa nhận so với người bình thường kém hơn, cũng dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt.
Lý Cẩm Thành không thể đối với cô của Hà Chấn Hiên làm cái gì, cậu chỉ có thể chờ, chờ cô yên tĩnh như bây giờ hay là lần thứ hai động thủ.
Một tháng trôi qua thời tiết trở nên lạnh hơn, hôm nay Lý Cẩm Thành đứng ở trong thư phòng đọc sách, cậu liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
Cậu chạy đi mở cửa, nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới đứng ở ngoài cửa lại là Hà Diệu Thanh.
Bởi vì trên người cô bao phủ một tầng khói đen, hơn nữa lúc này đã là buổi tối, bởi vậy khi thấy cô Lý Cẩm Thành giống như bị khí lạnh đánh tới làm toàn thân cứng ngắc, không thể nhúc nhích.
Cái loại cảm giác này, quả thực so với kỳ lạ lại càng khủng bố hơn.
“Cô… cô…”
“Tôi tiện đường tới thăm các con một chút.”
Nói xong câu này, Hà Diệu Thanh tự nhiên đi vào phòng.
“Con đi pha trà cho cô!”
Lý Cẩm Thành đi vào phòng bếp, sau đó gọi điện thoại cho Hà Chấn Hiên, nói: “Chấn Hiên, cô của anh đang ở trong nhà mình, thoạt nhìn thực không thích hợp, anh mau chạy nhanh về nhà.”
Giúp Hà Diệu Thanh pha ly hồng trà, Lý Cẩm Thành ngồi vào ghế cách xa cô vài bước.
Hà Diệu Thanh tinh thần quả nhiên không bình thường, sau khi bước vào phòng cô vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Lý Cẩm Thành bất đắc dĩ, cũng phải mở tivi, lại qua một hồi lâu, Lý Cẩm Thành tựa hồ nghe Hà Diệu Thanh nói chuyện, nhưng cậu không nghe rõ cô nói cái gì. Hà Diệu Thanh rốt cục quay đầu lại nhìn về phía cậu, từng chữ từng chữ nói:”Chấn Hiên có phải thực yêu cậu?”
Lý Cẩm Thành cười gượng, chỉ có thể nói: “Có lẽ.”
“Ta muốn uống nước tinh khiết.”
Lý Cẩm Thành bởi vì cô đột ngột nói vậy nên hơi giật mình, sau đó cậu đứng dậy đi lấy nước cho Hà Diệu Thanh.
Bởi vì làn khói đen cùng với tư liệu mà thám tử tra được Lý Cẩm Thành cũng sớm có tâm lý đề phòng Hà Diệu Thanh.
Cho nên khi cậu mở tủ lạnh lấy nước thì vẫn lưu ý động tĩnh phía sau.
Hà Diệu Thanh đi đường không tiếng động, nhưng khi cô bước tới thì Lý Cẩm Thành vẫn có cảm giác.
Cơ hồ cậu nghiêng người tránh đi nháy mắt vì Hà Diệu Thanh trong tay cầm một con dao nhỏ hung hăng đâm vào hướng đối diện tủ lạnh.
Bên tai nghe tiếng hét chói tai, Lý Cẩm Thành nhanh chóng chạy hướng bên cạnh tủ âm tường.
Hà Diệu Thanh lao theo đâm vào cái thớt trên tay Lý Cẩm Thành.
Cái thớt làm bằng gỗ Hà Diệu Thanh lại dùng sức quá nhiều nên cô phải cố sức rút dao ra. Chỉ trong thoáng chốc Lý Cẩm Thành đã ra quyết định, chuẩn bị chờ Hà Diệu Thanh rút dao ra trong nháy mắt cậu dùng cái thớt trong tay đánh cô bất tỉnh.
Chính là lúc này, Lý Cẩm Thành nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, không bao lâu là tiếng của Hà Chấn Hiên hơi có vẻ dồn dập:
“Cẩm Thành? Cô… cô. Các người ở nơi nào?!”
Hà Diệu Thanh lúc lên cơn điên thấy người thân của không nhận, thấy Hà Chấn Hiên xuất hiện ở cửa phòng bếp, cô rất nhanh rút dao đâm về phía Hà Chấn Hiên.
“Không cần!”
Lý Cẩm Thành trái tim như bị bóp nghẹn, cậu bắt giữ Hà Diệu Thanh, sau đó lao về phía trước che chắn cho Hà Chấn Hiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT