Tôi chỉ lặng lẽ nhìn người mình yêu đau đớn, đau đến chết đi sống lại.

“Anh đứng lên.” Hạ Minh Tu đột nhiên lau nước mắt, đứng lên, cố sức kéo Lạc Dư Thần từ dưới đất dậy. Cậu vẫn lo lắng và bi thương, kiên quyết nhìn Lạc Dư Thần, trầm trầm nhìn vào trong mắt anh.

“Tiếu Hằng đã chết.” Cậu ta một lần nữa tỉnh táo nói lại sự thật này, bình tĩnh đến cay nghiệt, quyết liệt đến tuyệt vọng.

Bây giờ cũng không còn là đoạn thời gian một Hạ Minh Tu ân cần, ẩn nhẫn, hiền lành, ôn nhu và mềm yếu nữa, cậu ta đã trở nên kiên cường quyết liệt rồi. Cái người xán lạn kia tôi đố kị vạn phần, ước ao vạn phần, ganh tỵ với một Hạ Minh Tu kiên cường đến chói loá.

Lạc Dư Thần vẫn lắc đầu như cũ, chỉ có tôi biết anh không phải là lừa mình dối người, chỉ có tôi mới biết anh tin thật rằng tôi còn sống, tuy cũng không phải là một ý nghĩ thật sự khiến người ta tin tưởng được.

Nó chỉ biết làm cho người ta cho là anh đã điên mà thôi.

Hạ Minh tu đột nhiên ôm lấy anh, thật chặt, kiên quyết không cho anh giãy dụa lần nữa. Cậu ta ghé vào lỗ tai Lạc Dư Thần nhẹ nhàng nói: “Lạc Dư Thần, Lạc Dư Thần, anh còn có em…”

Lạc Dư Thần ngẩn người, một trận mờ mịt.

“Anh còn có em, em vẫn luôn ở bên cạnh anh mà.” Cậu vẫn lo lắng, nhẹ nhàng nói bên tai Lạc Dư Thần, giống như đang thôi miên.

Tôi biết đó không phải là thôi miên, đó là từ đáy lòng Hạ Minh Tu mà có. Cậu lùi xuống góc, ở bên cạnh len lén nhìn Lạc Dư Thần, chấp nhận là một người bạn nhưng cũng không buông tha.

Cậu đợi Lạc Dư Thần quay đầu lại, chờ anh khi lạc đường thì tự cậu sẽ đi đến dẫn anh. Cậu đã chờ đã chờ rất lâu, rất lâu rồi.

Suy bụng ta ra bụng người, nhất cử nhất động của Hạ Minh Tu, từng chút tâm tư của cậu ta tôi đều thấy rõ.

Bởi vì tôi cũng đã từng như vậy.

Tuy rằng tôi ngang ngược ép buộc Lạc Dư Thần ở cùng tôi, thế nhưng thực tế mười năm nay tôi lúc nào cũng chỉ co đầu rút cổ ở một góc, chờ Lạc Dư Thần về nhà mà thôi.

Quá ngu ngốc, bây giờ mới phát hiện như vậy.

Tôi đã thế, Hạ Minh Tu cũng không thể lạc vào bước này. Nếu như nói Lạc Dư Thần và tôi tự làm tự chịu thì Hạ Minh Tu chính là người bị hại, bị lôi kéo.

Từ đầu tới cuối, cậu ta không hề sai bất cứ việc gì.

Tất cả lỗi lầm đều là của tôi và anh.

Chúng tôi đã trả cái giá quá cao cho sự sai lầm của mình, cậu ta cũng không có oán giận, chỉ là nhìn sâu vào mắt của anh nói: “Em biết anh thống khổ, anh khó chịu nên tự trách mình, nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, em không thể để anh dằn vặt bản thân nữa.”

Mặc dù ánh mắt của Lạc Dư Thần ở nên trống rỗng nhưng Hạ Minh tu nào dễ dàng buông tha.

“Nếu như anh thống khổ thì em cũng sẽ thống khổ cùng anh, nếu như anh cần thời gian để chữa lành vết thương thì em sẽ chờ anh, em có thể chờ anh dần dần quên đi cậu ấy, cũng có thể cùng anh nhớ cậu ấy cả đời.”

“Nhưng anh đừng lừa gạt bản thân nữa, anh không thể ăn uống chính là tự dằn vặt mình, xin anh đừng ném em ra khỏi thế giới của anh, em không phải là người bạn mà anh có thể tuỳ tiện vứt bỏ, cho tới bây giờ em cũng không là bạn bè bình thường của anh nữa đâu!”

“Nhưng em có thể rút khỏi.”

“Em có thể rút khỏi không phải bởi vì thấy anh đau khổ, là bởi vì nếu Tiếu Hằng có tư cách khiến cho anh hạnh phúc, nếu hiện tại Tiếu Hằng nhát gan kia không thể cho anh được hạnh phúc, thì em cũng có thể mà!”

“Em có thể chờ, Tiếu Hằng chờ anh mười năm thì em cũng có thể!”

Cậu nói không sai, là lỗi của tôi, là tôi nhát gan, tôi là người đầu tiên rút khỏi, chiến dịch vừa bắt đầu thì tôi đã đầu hàng, tôi có tư cách gì đoạt đi người quan trọng nhất của Hạ Minh Tu?

Tôi có tư cách gì nhìn Hạ Minh Tu lùi xuống nhường anh lại cho mình, ngầm vui vẻ vì trong lòng Lạc Dư Thần thật sự có tôi.

Cậu ta thật sự, quá hoàn mỹ, không phải cố ý, không có một chút dáng vẻ làm bộ làm tịch, người như tôi hoàn toàn không thể sánh với sự hoàn mỹ đó.

Tôi đã từng ở trước mặt Hạ Minh Tu tỏ ra kiêu ngạo và kiên trì, liền căn cứ vào thiên thời địa lợi, tôi so với Hạ Minh Tu gặp anh đã nhiều năm, ở bên cạnh anh chờ đợi đến mười năm, tôi biết rằng Hạ Minh Tu tốt hơn tôi rất nhiều, biết rằng cậu ta cũng yêu anh, thế nhưng cuối cùng vẫn là tôi tự cao là có thể làm được, tôi đã từng nghĩ Hạ Minh Tu không có cách nào so sánh với tôi.

Bây giờ việc duy nhất tôi có thể làm cho Lạc Dư Thần thì Hạ Minh Tu cũng có thể. Cậu ta cũng có thể chờ, tôi cũng tin tưởng là Hạ Minh Tu có thể chờ đợi được.

Chờ, hay một hồi từ từ dày vò đau khổ, lạc trong thất vọng và tuyệt vọng.

Thế nhưng Hạ Minh Tu không phải vậy, chỉ có một đêm, mọi thứ cậu ta đều có thể làm được. Có thể rất nhanh thì Lạc Dư Thần cũng sẽ phát hiện, tưởng niệm điên cuồng của anh đối với tôi chẳng qua chỉ là sự áy náy thua thiệt.

Tôi đã thấy qua rất nhiều ví dụ, nó cũng không phải là một tình yêu chân chính, cứ giống như đồng tình áy náy lắng đọng lại, sau đó cứ tưởng đó là tình yêu quanh quẩn trong tâm. Kết quả, cuối cùng chỉ có mình tôi cam nguyện, tự cho mình là đúng sau đó với buông tay Lạc Dư Thần ra để rồi phát hiện chuyện anh thích tôi là sự thật.

Đây là tôi của bây giờ, vừa nhìn Lạc Dư Thần yêu không hết được trong lòng cũng có một tia ti tiện khuây khoả, tôi thật sự rất đáng buồn.

Nhìn Lạc Dư Thần và Hạ Minh Tu, đó là đất trời tạo nên.

Lạc Dư Thần như mất hồn, chỉ lẩm bẩm tự nói: “Tiếu Hằng còn sống…”

Anh đã có rằng tôi còn sống. Anh đã tự chối Hạ Minh Tu, anh chính là thật, chỉ có mình anh tin tôi còn sống.

Nếu như không có hôm đó, nếu như không phải anh cứ tin tôi chưa chết đi, có phải là anh đã chấp nhận Hạ Minh Tu rồi không?

Tôi không biết đáp án. Tôi chỉ biết hiện tại Hạ Minh Tu đang đau lòng cho anh, cậu đã cố kiên trì chữa vết thương lòng cho Lạc Dư Thần.

Mặt của cậu ta rõ ràng đã trắng bệch nhưng vẫn nhìn Lạc Dư Thần hốt hoảng, cuối cùng là lộ ra một vẻ tuyệt vọng không cam lòng chưa từng thấy bao giờ.

Đúng vậy, cậu ta không cam lòng.

Nhất định là không cam lòng, Hạ Minh Tu cuối cùng cũng chỉ là một người bình thường, cậu cũng mong muốn có người bảo vệ, có người để yêu.

Tôi thua bởi cậu ta, là do tôi còn ngu ngốc lắm, tuy rằng cũng có một tia không cam lòng, nhưng cuối cùng thua vẫn cứ là thua. Mà cậu ta bại bởi tôi, thua toàn bộ một cách kỳ lạ, thua một cách hoang đường, thua ngay cả tôi cũng không biết cậu ta có chỗ nào sai.

Gió đêm sóng lặng vốn là vậy, vẫn ôn hoà như cũ, nhưng tôi nhìn giữa Lạc Dư Thần và Hạ Minh Tu một chút hoàn mỹ hài hoà, đều nhìn không thấy.

Tôi đã tận mắt nhìn thấy Lạc Dư Thần bọn họ từng chút một huỷ diệt, nhưng giờ lại xa cách bởi một người không đủ tư cách như tôi.

Thế nhưng bây giờ tôi đã không còn cách trách Lạc Dư Thần không biết quý tọng, trách Hạ Minh Tu đến không đúng lúc, còn cất cao giọng nói rằng mong cho cả hai bọn họ có được một kết quả tốt.

Tôi nhìn Lạc Dư Thần huỷ diệt đi tất cả, chỉ có yêu thương. Anh trước nay vẫn vậy, vẫn thích là làm theo ý mình mà không để ý đến suy nghĩ người khác.

Và toà thành thuỷ tinh mà Hạ Minh Tu đã khổ cực lắm mới dựng được, cứ như vậy mà bắt đầu sụp đổ xuống, hư hại, sụp đổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play