Trịnh Ý Lan suy đoán ra rất nhiều những câu An Hạ đã nói, hí vụ như là:
Sao chị lại làm thế?
Chị sao lại muốn làm khó tôi?
Hoặc những câu tương tự, Nhưng cô không ngờ, An Hạ lại thốt ra một câu như thế!
Con mắt của con nhỏ này nhìn chỗ nào mà thấy cô ta yêu thầm nó hả!
Trịnh Ý Lan tức mà không thể chửi bậy được.
Cô ta gắng kìm chế mình lại, không thể để hình tượng cao quý của mình bị ảnh hưởng bởi những lời đó được.
“Cô An Hạ thật biết nói đùa.”
An Hạ kéo ghế ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn Trịnh Ý Lan:
“Thật ra em không kỳ thị người đồng giới, nhưng mà em đã có chồng rồi, cho nên tình cảm của chị em không thể nhận được. Dù thế chị cũng đâu thể ăn không được mà muốn đạp đổ chứ?”
Trịnh Ý Lan: “...”
Lỗ tai con nhỏ này bị điếc à? Hay là nó bị bệnh hoang tưởng?
Cô ta rõ ràng là ghét nó! Thái độ làm khó thể hiện rõ như thế, cô ta không tin con nhỏ này không nhận ra!
Còn nữa, giới tính của cô ta rất bình thường!
“Cô Sơ Hạ hãy nói cho cẩn thận, đừng làm mất danh dự tôi như thế!”
An Hạ ồ một tiếng, ra vẻ tôi hiểu mà. Như muốn nói, tôi biết chị yêu tôi, không cần phải giả vờ lạnh lùng đâu.
Trịnh Ý Lan nắm chặt cây bút máy trong tay, sức lực mạnh như muốn bẻ gãy đôi cây bút.
An Hạ nhìn sự nhẫn nhịn trên gương mặt của Trịnh Ý Lan, cảm thấy thật thỏa mãn.
Bà chị này cũng thật rãnh rỗi, công việc của mình lại không làm, cứ thích kiếm chuyện với một cô thợ trang điểm như cô.
Đúng là ăn no quá không có gì làm nên kiếm người sinh sự mà!
Thái độ tưng tửng của An Hạ như cố ý nói mấy lời đó, Trịnh Ý Lan sao không nhận ra, chỉ là chị ta không thể như mấy đứa vô giáo dục hỡi chút là lớn tiếng mắng chửi được.
Nên chị ta chỉ có thể nhịn xuống cục tức này, nếu như An Hạ nói mấy lời không lớn nhỏ, thì cô ta có thể tố cáo với cấp trên với lý do là nhân viên có thái độ láo xược với giám đốc, nếu thế thì cô có thể đuổi việc con nhỏ này, nhưng lần này cô không thể dùng cách đó được.
Phải dùng lý do gì nói với cấp trên? Chẳng lẽ lại nói là An Hạ nói cô ta thích nó, nên cô ta muốn đuổi việc con nhỏ đó?
Nếu nói thế thật thì cô ta sẽ không còn mặt mũi nào để lăn lộn trong công ty này nữa!
Xoa vầng trán với vẻ mệt mỏi, Trịnh Ý Lan mở lời muốn đuổi người đi.
“Còn chuyện gì khác hay không? Tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, nếu cô không còn chuyện gì để nói nữa thì có thể ra ngoài được rồi.”
Lời muốn nói cũng đã nói ra hết rồi, An Hạ không cần thiết phải tiếp tục ngồi ở đây nữa.
Đứng lên chào Trịnh Ý Lan, An Hạ đi ra khỏi phòng.
Cứ nghĩ là đã được yên tĩnh, Trịnh Ý Lan không ngờ An Hạ đi khỏi chưa được bao lâu thì đã quay trở lại.
Trịnh Ý Lan: “...” Con nhỏ này muốm làm gì đây? Đã đi rồi sao còn quay lại?
An Hạ đứng ở trước cửa, mỉm cười tươi tắn:
“Em quên nói với chị câu này.”
Trịnh Ý Lan nghi hoặc nhíu mày...
An Hạ nói: “Chị à, tình yêu không thể cưỡng cầu.”
Trịnh Ý Lan: “...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT