Nhân viên y tế lập tức nâng Lục Bất Phá chạy tới phòng cấp cứu, ngoại trừ những người có nhiệm vụ không thể rời khỏi vị trí, tất cả mọi người đều chạy theo. Đem một đám người lòng như lửa đốt nhốt ngoài cửa, các bác sĩ khẩn cấp xử lý vết thương choMang Tang Tử tiên sinh. Pháp Lý Bố trở thành bác sĩ đặc biệt được đi vào phòng cấp cứu. Ông dùng tinh thần lực tạm thời ngăn thai nhi đang khẩn cấp muốn chào đời, những việc khác đều do các bác sĩ chuyên môn cao phụ trách.
Bên ngoài phòng cấp cứu, phần cửa sát đất làm bằng thủy tinh trong suốt, Hiên Viên Chiến nằm sấp trên mặt đất, mặt không chút máu. Bên cạnh hắn, Hiên Viên Tri Xuân cũng nằm sấp trên mặt đất, mặt không chút máu. Thượng Quan Nông, Âu Dương Long cùng Tư Không Vô Nghiệp đều nằm sấp trên mặt đất, mặt không chút máu. Quang Vinh lợi dụng ưu thế chiều cao, ghé sát vào lan can tầng một nhìn vào bên trong phòng cấp cứu, Tiểu Cửu ngồi trên đầu hắnvừa khóc vừa gọi. Khoảng chục phút sau, Hiên Viên Tri Xuân không thể nằm sấp nữa, hắn ông gõ gõ cửa kính, bên trong một y tá đi ra.
“Ta muốn tùy thời nắm rõ tình huống của Tiểu Phá.”
“Đại tướng…” Y tá có chút khó xử.
“Ta sẽ không quấy rầy các ngươi.” Hiên Viên Tri Xuân tăng ngữ điệu, y tá không còn cách nào, đành gật đầu đi vào phòng cấp cứu. Nhìn nàng nói cùng vài vị bác sĩ và Pháp Lý Bố, trong mắt Hiên Viên Tri Xuân lộ ra sự khẩn trương. Rất nhanh, y tá đi ra nói: “Pha-ra-ông bảo đại tướng có thể dùng thiết bị đồng bộ hình ảnh, nhưng không thể đi vào. Để tránh nhiễm khuẩn.”
“Được!”
Y tá đi vào, vài phút sau, Hiên Viên Tri Xuân cầm thiết bị đồng bộ hình ảnh lập thể trên tay. Cùng lúc đó y tá cầm dụng cụ đến, sau khi bác sĩ gật đầu, nàng đem dụng cụ di động đến trên phần bụng bên trái của Lục Bất Phá. Trong phòng cấp cứu phát ra tiếng kinh hô, còn bên ngoài mọi người hai mắt trợn to. Bọn họ thấy rõ một bàn tay thai nhi nhỏ xíu giơ lên, rất nhỏ. Nhưng Hiên Viên Tri Xuân chưa kịp nhìn kỹ, liền bị tên lớn mật nào đó kéo tay giựt cái máy, vị trí vip bị đoạt mất.
“Hiên Viên thượng tá!” Hiên Viên Tri Xuân mắt hổ trừng lớn.
“Tiểu Phá, Tiểu Phá…” Hiên Viên Chiến đờ đẫn mềm nhũn ngồi bệt trên mặt đất, hai tay vòng trước ngực, như muốn ôm chặt lấy người kia.
“Hiên Viên thượng tá, ngươi!” Hiên Viên Tri Xuân đang tính đem Hiên Viên Chiến kéo lên, chợt nghe một bác sĩ nói: “Pha-ra-ông, thai nhi quá nhỏ, hình như vừa mới thành hình.” Động tác Hiên Viên Tri Xuân khựng lại, kinh hoảng nhìn chằm chằm hình ảnh. Tất cả mọi người không dám lên tiếng, tụ tập phía sau Hiên Viên Chiến và Hiên Viên Tri Xuân nhìn không chuyển mắt vật nhỏ.
“Nhưng ta có thể cảm ứng được nhịp tim và hô hấp của thai nhi.” Đồng dạng lần đầu tiên gặp loại tình huống này, Pháp Lý Bố thần sắc ngưng trọng nói, “Tinh thần lực của thai nhi rất yếu, tình huống vô cùng nguy hiểm, phải nhanh chóng lấy đứa nhỏ ra!”
Bác sĩ cầm dao phẫu thuật, do dự một lát nói: “Pha-ra-ông, ngài có biện pháp khác không? Ta không làm được, ta sợ làm tổn thương thai nhi.”
Hiên Viên Tri Xuân nóng nảy: “Cái tên đần này! Có phải là bác sĩ không vậy! Ngay cả mổ cũng không dám làm là sao!”
“Đại tướng, tình huống Tiểu Phá đặc biệt, bác sĩ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Thượng Quan Nông vội vàng trấn an lão nhân đang nổi bão.
“Tiểu Phá, ngươi phải kiên trì, vì ta và con của chúng ta, ngươi nhất định phải kiên trì!” Hiên Viên Chiến cũng nóng nảy. Hiên Viên Tri Xuân vỗ cái bốp lên đầu hắn: “Có cái thứ hộ vệ như ngươi sao?!”
“Đại tướng, bây giờ chuyện Tiểu Phá và đứa nhỏ quan trọng nhất.” Tư Không Vô Nghiệp ra tiếng, Hiên Viên Tri Xuân hừ mạnh một tiếng, ánh mắt dời về trên hình ảnh.
Bên này, hai tay Pháp Lý Bố đặt trên trán Lục Bất Phá truyền tinh thần lực cho hắn. Suy tư một hồi, ông nói: “Giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Miệng vết thương Tiểu Phá sao rồi?”
“Vẫn chảy máu, miệng vết thương rộng hơn 3 cm so với năm phút trước.”
“Truyền máu cho Tiểu Phá, ta sẽ giúp hắn giảm đau, các ngươi động dao đi.”
“Pha-ra-ông!”
“Ta tin tưởng các ngươi có thể làm được.”
Trong phòng cấp cứu lâm vào trầm tịch. Đối với các bác sĩ trên chiến hạm, cho dù lấy xương trong đậu hủ cũng chả hề gì. Nhưng giờ phút này bọn họ đang đối mặt với Mang Tang Tử tiên sinh, chính xác là thai nhi trong bụng Mang Tang Tử tiên sinh. Ai cũng không dám đem hai người này ra thí nghiệm, nhất là tiểu sinh mệnh kia. Bên ngoài, trán Hiên Viên Tri Xuân ướt đẫm mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống. Ông từ từ ngồi xuống đất, không chớp mắt nhìn chăm chú sinh mệnh bé bỏng mỏng manh.
Vài phút sau, trưởng khoa ngẩng đầu: “Hảo! Ta sẽ phẫu thuật cho Mang Tang Tử tiên sinh, ta lấy danh dự bản thân đảm bảo, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
“Tốt lắm.”
Lúc này y tá nói: “Nhóm máu của Mang Tang Tử tiên sinh quá kỳ lạ, chúng ta không tìm ra nhóm máu phù hợp.”
Pháp Lý Bố nói: “Không phải các ngươi có trung tâm chuyên nghiên cứu Mang Tang Tử sao? Lập tức bảo bọn họ gửi tư liệu đến đây.”
Hiên Viên Chiến ở bên ngoài rống: “Lập tức tìm Charlie King, gửi tư liệu nghiên cứu về Tiểu Phá đến đây!”
Thượng Quan Nông chạy đi.
“RẦM!”
Ngay tại thời điểm khẩn trương này, chúa hạm đột nhiên chấn động. Hiên Viên Tri Xuân nhảy lên: “Có chuyện gì!”
Quang não chúa hạm nói: “Phía trước chúa hạm xuất hiện hạm đội Vọng Uy, chúng ta bị bọn họ công kích. Hậu phương tám ngàn dặm* có hạm đội Tắc Ba Nhĩ, 30 phút nữa tiến vào phạm vi công kích chúng ta.” [*1 dặm = 1,609344 km. Nhân ra bị lẻ nên mình để nguyên. Làm tròn thì…]
Tư Không Vô Nghiệp vội vàng nói: “Đại tướng, 20 phút trước người Vọng Uy muốn chúng ta giao Tiểu Cửu, nếu không bọn họ sẽ bắt tay với Tắc Ba Nhĩ. Vì tình huống Tiểu Phá khẩn cấp nên ta chưa có cơ hội báo với ngài.”
“Hỗn đản!” Hiên Viên Tri Xuân nổi giận, Hiên Viên Chiến tiến lên: “Đại tướng, ta xin được chịu trách nhiệm ngăn chặn hạm đội Tắc Ba Nhĩ!”
“Đại tướng, xin cho ta gia nhập chiến đấu!” Tư Không Vô Nghiệp cũng cầu chiến.
“Đại tướng, xin cho ta gia nhập chiến đấu!” Âu Dương Long tiến lên từng bước.
“Rống rống rống!!!” Quang Vinh gầm lớn, tất cả mọi người hiểu ý hắn: Tiểu Quang đi nghiền nát bọn họ! Tiểu Quang đi nghiền nát bọn họ! Quang Vinh không đợi cho phép, hắn xoay người, khống chế quang não chính mở khoang đáy.
“Quang Vinh! Không được làm càn!” Hiên Viên Chiến vọt tới phía trước, ngăn cản Quang Vinh.
“Rống rống rống!!!” Tiểu Chiến ở bên Tiểu Phá! Tiểu Quang đi nghiền nát bọn họ! Nghiền nát nghiền nát!
Chúa hạm lại chấn động, Tiểu Cửu trên đầu Quang Vinh tức giận đến giơ chân: “Chiêm chiếp thu!!” Khoang đáy hoàn toàn mở ra.
“Quang Vinh! Trở về!” Hiên Viên Chiến trực tiếp lướt qua lan can nhảy xuống, “Tiểu Cửu! Ngươi thành thật ở đây cho ta!”
“Chiêm chiếp thu ( rống rống rống)!!” Trên người Quang Vinh xuất hiện tầng lam quang bao phủ, đây là lần đầu tiên hắn không nghe lời Hiên Viên Chiến. Hắn khống chế quang não chính quát: “Nghiền nát! Nghiền nát! Các ngươi bảo hộ Tiểu Phá, Tiểu Quang đi nghiền nát bọn họ!” Cùng với tiếng hô, hắn trực tiếp khống chế một chiếc phi thuyền không người lái, dùng dây cố định thân thể phía trên phi thuyề, từ khoang đáy bay ra ngoài.
“Quang Vinh! Ngươi muốn ta đánh ngươi sao?!” Hiên Viên Chiến nhanh chóng vào trong một chiếc phi thuyền.
“Ô ô ô…” Tiểu Chiến không muốn nhìn Tiểu Tiểu Phá sao? Ô ô ô… Tiểu Quang muốn nhìn Tiểu Tiểu Phá… Nghiền nát! Nghiền nát!
Tay Hiên Viên Chiến đặt trên cần điều khiển nổi đầy gân xanh, do dự dừng trên nút mở nguồn nhiên liệu. Quang Vinh lại nhân cơ hội đóng cửa khoang đáy, quang não chính bị hắn khống chế hoàn toàn mất tác dụng. Sau khi phục hồi tinh thần lại, bất kểHiên Viên Chiến ra lệnh như thế nào, đánh chết Quang Vinh hắn cũng không mở cửa.
“Ô ô ô…” Tiểu Quang sẽ trở về trước khi Tiểu Tiểu Phá ra. Rống rống rống!! Nghiền nát nghiền nát!
“Đại tướng, Quang Vinh bay đến phía trước hạm đội Vọng Uy!”
Nhân viên điều khiển chúa hạm truyền hình ảnh tới, trong không gian, một quang giáp bao phủ bởi luồng ánh sáng xanh có vẻ bé nhỏ vô cùng so với hạm đội to lớn màu đen của địch nhân, trên đỉnh đầu của hắn một con tiểu quái vật nhảy a nhảy, tức giận.
Hiên Viên Chiến hô to với thông tấn khí: “Quang Vinh! Ta lệnh cho ngươi lập tức quay lại!”
“Ô ô ô…” Tiểu Quang nghiền nát bọn họ xong liền trở về đi. Tiểu Chiến, Tiểu Tiểu Phá ra chưa? Đối đầu địch nhân cường đại, nhưng Quang Vinh vẫn còn thời gian quan tâm Tiểu Tiểu Phá. Hiên Viên Chiến chạy nhanh về phòng cấp cứu, chợt nghe Pháp Lý Bố lo lắng nói: “Đại tướng! Không thể lắc lư nữa! Phẫu thuật sẽ tiến hành ngay lập tức!”
Hiên Viên Tri Xuân nhìn về phía Hiên Viên Chiến, cắn răng nói: “Nói với Quang Vinh, nếu hắn không thể nghiền nát địch nhân, ta nhất định lưu đày hắn đến Phế tinh*!” [*Hành tinh đổ rác.]
Hiên Viên Chiến im lặng vài giây, rồi nói vào thông tấn khí: “Quang Vinh, giao cho ngươi.”
Thượng Quan Nông kinh hỉ chạy tới: “Đại tướng! Tư liệu đến rồi! Charlie King nói Tiểu Phá hợp tất cả nhóm máu. Máu O là tốt nhất!” [Em ấy AB?]
“Lấy của ta!” Hiên Viên Chiến lập tức vươn cánh tay, “Ta là máu O.” [O vs AB, cặp trời phối]
Y tá lập tức đưa hắn đến phòng xét nghiệm bên cạnh, ba phút sau, túi máu 1000cc treo bên cạnh bàn mổ. Bên ngoài phòng, hình ảnh Lục Bất Phá và của Quang Vinh song song được mở. Tất cả người trên chúa hạm bị nhốt bên trong, Quang Vinh không cho bất cứ ai đi ra ngoài. Mọi người lo lắng nhìn Lục Bất Phá và Quang Vinh. Tựa hồ kiêng kỵ Tiểu Cửu trên đầu Quang Vinh nên người Vọng Uy không công kích. Pháp Lý Bố quyết đoán hạ lệnh bắt đầu phẫu thuật.
Cầm chặt dao mổ, bác sĩ trưởng khoa hít sâu mấy hơi, rồi gật đầu với những người khác. Ông cháu Hiên Viên Tri Xuân và Hiên Viên Chiến không hẹn mà cùng nuốt ngụm nước miếng, địch nhân trước mặt bị bọn họ quẳng đến chín tầng mây. Nhìn động tác bác sĩ hạ dao, mọi người có mặt không dám thở mạnh. Ở trong không gian Quang Vinh đồng dạng đang nhìn Tiểu Tiểu Phá sinh ra. Tiểu Cửu cũng chui vào khoang ngực xem truyền hình trực tiếp.
Lo lắng chờ bên ngoài, Hiên Viên Chiến nhìn y tá lau mồ hôi càng lúc càng nhiều của bác sĩ, nhưng vẫn chẳng thấy đứa nhỏ ra. Hắn không biết có phải tâm tình bản thân lúc này có giống với phụ thân lúc mình thành hình trong lồng kính hay không, hắn khẩn trương sắp chết rồi, gấp đến độ muốn dộng một quyền đấm vỡ cửa kính.
Kính nội soi chiếu rõ ràng hình ảnh trong khoang bụng Lục Bất Phá. Căn cứ hình ảnh đó, bác sĩ cẩn thận rạch mở vết nứt trên bụng Lục Bất Phá. Do không nắm chắc độ mềm cứng của nhau thai nênchỉ có thể từng chút từng chút rạch mở. Pháp Lý Bố nhắm mắt, dốc toàn bộ tinh thần lực, hòng giảm đau cho Tiểu Phá, đồng thời làm hắn kiên trì chịu đựng.
Quan sát viên nhấn nút truyền tin, nghĩ nghĩ lại thôi. Hắn chuyển qua truyền tín hiệu cho Quang Vinh, nói: “Quang Vinh, hạm đội Tắc Ba Nhĩ đang tới gần, 10 phút nữa bọn họ tiến vào phạm vi công kích.”
“Chiêm chiếp thu!!!” Trả lời hắn chính là một tiếng gầm nãi thanh nãi khí, sau đó thông tấn khí bị cắt. Chỉ huy lâm thời lệnh chúa hạm bay về phía hạm đội Vọng Uy, xuyên qua cửa sổ lớn, bọn họ nhìn thấy một tiểu quái vật chín đầu nhảy từ tay lên đỉnh đầu Quang Vinh. Chung quy tiểu quái vật này là cái gì? Trong lòng mọi người đồng loạt vang lên câu hỏi này. Nó không chỉ đưa tới người Tắc Ba Nhĩ và người Vọng Uy tranh đoạt mà còn có thể hoạt động tự do trong môi trường không trọng lực không dưỡng khí.
“Chiêm chiếp chiêm chiếp!!!” Tiếng kêu của Tiểu Cửu biến mất trong vũ trụ vô hạn, không hề có khả năng truyền đến trong tai người Vọng Uy. Hắn muốn thấy Tiểu Tiểu Phá! Muốn thấy Tiểu Tiểu Phá!
“Ô ô ô!!” Tiểu Cửu, Tiểu Tiểu Phá sắp ra rồi!
Đột nhiên hạm đội Vọng Uy bắn pháo laser về phía Quang Vinh.
“Kỷ a!!”
“Tiếng gì vậy?!” Lỗ tai đau nhức làm Hiên Viên Tri Xuân nhíu mày.
Mọi người vẻ mặt hoài nghi, Hiên Viên Chiến cũng hồi thần, âm thanh ban nãy làm màn tai hắn khó chịu.
Quay đầu nhìn hướng cửa sổ, bỗng cả bốn người há hốc mồm trân trối nhìn về phía trước. Đèn trên đài điều khiển đột nhiên tắt toàn bộ, hắc ám bao phủ phòng điều khiển, đèn trên chúa hạm đều tối đen, chỉ có ánh sáng từ phòng cấp cứu truyền ra.
“Xảy ra chuyện gì!”
Tiếng chất vấn của Hiên Viên Tri Xuân vang ra từ thông tấn khí. Các quan sát viên cùng chỉ huy lâm thời không ai lên tiếng, khiếp sợ trừng mắt nhìn tiền phương.
“Đại tướng! Nhìn kìa!” Thượng Quan Nông là người đầu tiên phát hiện dị thường, chỉ về phía Quang Vinh hô to.
Mọi người đồng thời nhìn lại, cùng lúc hít một ngụm khí lạnh, đó là cái gì!
“Kỷ nha!!”
Lại là tiếng thét chói tai chấn động màn nhĩ, đến cảHiên Viên Tri Xuân thân kinh bách chiến cũng chảy mồ hôi lạnh. Ngoài không trung được hắc ám bao phủ, một con quái vật vô hình há to mồm khè ra một ngụm khí màu đỏ nhạt về phía hạm đội Vọng Uy. Giây tiếp theo, toàn đội phát ra tiếng nổ mạnh, trong nháy mắt chấn động sinh ra từ vụ nổ liền bị khí màu đỏ cắn nuốt, vỏn vẹn vài giây đã lâm vào hắc ám.
Nếu Quang Vinh có thể chớp mắt, nhất định hắn sẽ chớp không ngừng. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy ta? Tiểu Cửu đột nhiên rời khỏi đỉnh đầu mình, Quang Vinh phát hiện vật nhỏ bay về hướng ngược lại, liền vội vàng đuổi theo. Vừa rồi là chuyện gì? Hắn còn chưa nghiền nát địch nhân mà, đâu hết cả rồi?
“Ô ô ô…” Tiểu Cửu, mau trở lại, ngươi muốn đi đâu?
“Kỷ nha!!” Nhờ không có tai nên Quang Vinh tránh được một kiếp, hắn không biết âm thanh thanh này làm cho lỗ tai những người trên các chiến hạm xung quanh đau nhức vô cùng. Pháp Lý Bố chịu không nổi âm thanh này, cả bác sĩ chuẩn bị mổ cũng tạm thời dừng tay.
“Tiểu Cửu…” Trong hôn mê, Lục Bất Phá gọi khẽ một tiếng.
“Kỷ nha!!!” Tựa như thuấn di*, thân hình Tiểu Cửu di chuyển trong nháy mắt xuất hiện phía trước hạm đội Tắc Ba Nhĩ, chín cái mồm đồng thời mở ra. Bóng đen vô hạn bao phủ phía trên nó, cực kỳ giống quái thú to lớn nào đó, không chính là đầu quái thú. Mà đầu còn lớn hơn nguyên một hành tinh. Mở to cái miệng khổng lồ như bồn máu, cùng Tiểu Cửu đồng thời rống giận.[*Di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác trong nháy mắt, ai chơi phù thủy là rành nhất.]
Mơ hồ có thể thấy dòng khí màu đỏ nhạt bay về phía hạm đội Tắc Ba Nhĩ, 5 giây sau, ánh sáng chói lòa tràn ra khắp không trung. Giúp đầu cự thú càng thêm rõ ràng, những người nhìn thấy cơ hồ đều đặt mông ngồi phịch trên mặt đất, đó là… là cái gì vậy.
Màu đen, khổng lồ, hai mắt màu lam nhạt, quái thú hình dáng không rõ mở miệng phun khí màu đỏ nhạt, cái miệng to hướng về phía Cách Nhĩ tinh phát ra tiếng rống giận: “Kỷ nha!!”
Thượng Quan Nông vội che lỗ tai, trong óc ông ông tác hưởng. Có vài người chịu không nỗi loại áp bách này, liền ói ra máu.
“Tiểu Cửu…” Lục Bất Phá lại gọi một tiếng, các bác sĩ và y tá bị chấn đến ngất xỉu không nghe được âm thanh từ hắn, Pháp Lý Bố lung lay sắp đổ dựa bên bàn phẫu thuật cũng đồng dạng.
“Ô ô…” Tiểu Cửu, Tiểu Phá đang gọi ngươi. Cứ như không thấy tất dị biến đang xảy ra, hay là nói Quang Vinh căn bản không để ý, hắn nhịn không được lên tiếng.
Tiểu Cửu khép miệng, quái thú cũng khép miệng lại.
“Ô ô!!” Tiểu Cửu, ngươi đem bọn họ nghiền nát! Chúng ta mau trở về xem Tiểu Tiểu Phá.
“Ma ma ma…” Tiểu Cửu vẫy vẫy chín cái đầu, muốn đi xuống. Kết quả thân thể nghiêng về một bên, không nhờ Quang Vinh nhanh tay chụp kịp, nó đã rơi vào không trung vô tận.
Đem Tiểu Cửu đưa về khoang ngực, Quang Vinh nhìn khắp nơi, không còn địch nhân rồi. Hắn lập tức điều khiển phi thuyền chở bọn họ về. Bên trong chúa hạm, tất cả đèn đã sáng lại, hết thảy khôi phục lại bình thường. Khoang đáy mở ra, Quang Vinh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mang Tiểu Cửu trở lại. Khẩn cấp từ phi thuyền chui ra, Quang Vinh ghé vào lan can hỏi: “Ô ô ô?” Tiểu Tiểu Phá ra chưa?
“Chiêm chiếp thu… Ma ma ma…” Từ khoang ngực chui ra, Tiểu Cửu cũng lo lắng hỏi.
Pháp Lý Bố nhu nhu đầu đang quay mòng mòng, chậm rãi mở to mắt. Ông không rõ chuyện gì đang xảy ra, phản xạ nhìn về phía Lục Bất Phá. Thân thể đột nhiên đứng thẳng, hô to: “Đứa nhỏ ra rồi!”
Âm thanh gọi bừng tỉnh toàn bộ bác sĩ và y tá, nhất thời trong phòng cấp cứu loạn thành một đoàn. Bên ngoài, Hiên Viên Chiến dời ánh mắt khỏi Tiểu Cửu chuyển qua bên người Lục Bất Phá. Chỉ thấy bác sĩ thật cẩn thận nâng một vật nhỏ, một vật nhỏ lớn chưa tới một bàn tay.
“Hắn sống! Hắn sống! Hắn có hô hấp! Có hô hấp!” Trưởng khoa hỉ cực la lớn.
Các y tá vội vàng lấy qua khay băng gạc, bác sĩ nhẹ nhàng đặt lên, nước mắt chảy dọc gương mặt ông, ngữ tốc cực nhanh mà nói: “Ta cùng Tiểu Hà khâu vết thương cho Mang Tang Tử tiên sinh, các ngươi chịu trách nhiệm đứa nhỏ!”
“Dạ!”
Sau đó là khâu vết thương cho Lục Bất Phá; tắm sạch cho em bé; chuẩn bị dụng cụ kiểm tra. Ngoài cửa sổ, một người liên tục lau nước mắt chảy ra từ một con mắt. Từ nhỏ đến lớn, cho dù thịt bị cắt hắn còn chưa hừ một tiếng, thế mà giờ khắc này đang khóc như một đứa.
Đồng dạng, Pháp Lý Bố kích động rơi nước mắt, ông không cầm lòng nỗi, mỉm cười nhìn vật nhỏ đang được các bác sĩ và y tá làm kiểm tra toàn diện. Ông dùng hai ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay vật nhỏ, nhắm mắt lại. Một lát sau, ông quay về phía hai ông cháu chờ bên ngoài gật gật đầu, đứa nhỏ tốt lắm.
Hốc mắt Hiên Viên Tri Xuân ươn ướt, cúi đầu, không để ai nhìn đến bộ dạng thất thố của bản thân. Vốn tưởng rằng phải buông xuôi cho tất cả, không ngờ hi vọng bao lâu nay đột nhiên trở thành hiện thực, không chỉ biến thành hiện thực, đứa nhỏ còn mang dòng máu của Mang Tang Tử.
“Ô ô ô ô…” Quang Vinh vui quá khóc lớn, Tiểu Tiểu Phá ra rồi, Tiểu Tiểu Phá ra rồi.
“Ma ma ma…” Tiểu Cửu oa oa khóc, bỗng thân mình chậm rãi nghiêng về một bên ngã xuống từ trên đỉnh đầu Quang Vinh.
“Ô!” Tiểu Cửu!
Hiên Viên Chiến đột nhiên xoay người, thấy Tiểu Cửu rớt xuống từ trên người Quang Vinh. “Tiểu Cửu!” Nhảy lướt qua lan can, trước khi Tiểu Cửu chạm đất liền chụp được, rồi xoay người ngã mạnh trên mặt đất.
“Tiểu Cửu? Tiểu Cửu!” Không để ý sàn nhà móp méobên dưới, Hiên Viên Chiến ôm Tiểu Cửu mềm nhũn gấp gọi. Mà Tiểu Cửu căn bản không nghe được, bất động nằm trong lòng ngực Hiên Viên Chiến.
“Tiểu Cửu!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT