16 giờ trưa, nhân viên Bắc Đàn tan ca về nhà, sau khi ăn cơm trưa và nghỉ ngơi đầy đủ, 4 tiếng sau, họ sẽ bắt đầu ca chiều.
Charlie King rời văn phòng lúc 16h40, đem báo cáo đặt lên bàn làm việc của trưởng phòng Will, nếu không có chỗ nào cần sửa, ngày mai nàng sẽ mang báo cáo trình lên Ủy ban.
Lái phi thuyền ra khỏi khu vực nghiên cứu, Charlie King nhắn tin cho chồng mình là Quách An – đội trưởng đội trị an phối hợp phòng ngự – hỏi hắn trưa có về ăn cơm hay không, Quách An thông qua màn hình cảm ứng, báo rằng bọn họ còn đang trong phiên trực nên không về. Charlie King lái phi thuyền chuyển hướng bay về phía nhà mẹ ruột, con gái ăn cơm ở trường, nếu phải ăn trưa một mình thì không không bằng ghé nhà mẹ, tiện thể cùng bà tâm sự.
Nhân viên công tác ở khu vực nghiên cứu đều đã về nhà, chỉ còn người máy bọc thép cùng vài lính gác thay phiên tuần tra. Máy chủ Cát Tường tận trách theo dõi từng khu vực, hết thảy đều bình thường và yên tĩnh.
Trên chiếc giường làm bằng lam tinh, ngón tay trái Mang Tang Tử cử động ngày càng rõ ràng, các loại máy gắn trên người liên tiếp phát ra tiếng kêu, nhất là điện tâm đồ nhảy liên tục. Cát Tường phát hiện bất thường, nhanh chóng tập trung theo dõi phòng kiểm soát Mang Tang Tử, đồng thời báo ngay cho Charlie King.
…
“Charlie King, cuối tuần này nhớ dẫn Mật Nhi tới chơi, mẹ với ba nhớ nó lắm”
“Vâng, mẹ! Cuối tuần này Mật Nhi không có buổi huấn luyện, con sẽ dắt con bé đến” Charlie King ở phòng bếp giúp mẹ nấu cơm nên không nghe được tiếng điện thoại của nàng vang lên.
…
Chậm rãi mở to mắt, một người mờ mịt nhìn trừng trừng trần nhà, không rõ tiếng cứ “Tích tích” bên tai, làm màng tai hắn đau nhói.
Mẹ?
Há mồm, lại phát hiện cổ họng khô khốc, giống như ngoại trừ tròng mắt có thể chuyển động, toàn thân đều không có chút khí lực.
Tích tích, tích tích, tích tích ….
Có tiếng gì ồn thế, tròng mắt chuyển động, hắn khó khăn nghiêng đầu sang một bên, chỉ thấy trước mặt là đủ loại máy móc chưa từng thấy qua, tín hiệu lập tức rung mạnh, nhảy có, xoay tròn có và không có dấu hiệu dừng lại.
“Mẹ.”
Dùng toàn bộ sức lực dự trữ từ lúc bú sữa mẹ đến nay hô lên, nhưng đợi nửa ngày, ngoại trừ tiếng ồn ào của các loại máy móc, không ai đáp lại.
“Mẹ…” Lại hô một tiếng, hắn phát hiện khí lực tựa hồ đã quay lại một chút.
“Red alert! Red alert! Tất cả nhân viên chú ý!”
Nhận được mệnh lệnh của máy chủ Cát Tường, người máy bọc thép cùng nhóm binh chủng đặc công liền bao vây phòng nghiên cứu, cầm trong tay vũ khí hạng nặng, bày ra trận địa nghênh địch. Bất quá bọn họ không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
“Gollum?”
Đang quét dọn, Gollum kỳ quái nhìn trái nhìn phải, không có kẻ địch a, Cát Tường làm sao vậy?
…
Ai đang nói vậy? Đầu hắn chuyển động, mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng bằng kính. Ở nhà có gian phòng như vậy từ bao giờ nhỉ?
…
“Charlie King, điện thoại của con đang kêu có phải không?” Cha Charlie King đang xem tin tức trong ngày ở phòng khách nói lớn, nàng lập tức lau khô tay đi ra, quả nhiên là điện thoại của nàng đang reo.
“Là của con” Cầm lấy, mở lên, một nữ sinh xinh đẹp liền hiện ra trên màn hình – là Cát Tường.
“Charlie King! Lập tức quay về trung tâm nghiên cứu ngay!”
Charlie King kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì?” Vừa nói vừa mặc áo khoác vào thật nhanh.
“Phòng nghiên cứu xảy ra dị thường! Phòng nghiên cứu xảy ra dị thường!”
Trong đầu Charlie King “Oanh” một tiếng, chẳng lẽ Mang Tang Tử xảy ra chuyện? Đây chính là chuyện cơ mật trọng yếu của hành tinh Mang Tà!
“Ba, mẹ, con không ăn cơm đâu!” Không nói rõ nguyên nhân, Charlie King cầm điện thoại liền chạy ra ngoài, không bao lâu sau, phi thuyền của nàng liền cất cánh.
Trên phi thuyền, nàng gửi tin tức đến cho các trợ lý, tập hợp tất cả đến ngay khu vực nghiên cứu.
…
Chờ khí lực đã trở lại bảy tám phần, hắn chống đỡ thân mình ngồi dậy, thuận tiện đem mớ dây lộn xộn trên người kéo xuống. Lần này mẹ lại lấy hắn làm cái thí nghiệm quỷ quái gì nữa đây?
Sau khi hắn kéo mớ kia xuống, mấy cái máy bị tác động lập tức thay đổi âm thanh, hình như bên ngoại cũng có tiếng ồn. Mặc kệ đầu choáng váng, hắn bước xuống khỏi chiếc giường lạnh như băng, tìm công tắc ở chung quanh. Bất quá tìm nửa ngày cũng không tìm được, liền đơn giản đem tất cả phích cắm rút ra. Hô, thế giới này cuối cùng cũng thanh tĩnh. [Ẻm lanh trí gớm]
Xoay xoay cần cổ, hoạt động gân cốt cứng ngắt, hắn lơ đãng nhìn ra bên ngoài, nhất thời mắt chữ A, mồm chữ O. Hắn… hắn… hắn… thấy cái gì a? Bổ nhào vào trên vách tường bằng thủy tinh, hắn không thể tin được hai mắt mình.
Ai vậy? Hình ảnh phản chiếu trong kính là ai? Nâng nâng tay trái, người trong kính cũng nâng tay trái; nâng nâng tay phải, người trong kính lại nâng nâng tay phải; nhéo má trái, đau quá, người trong kính nhe răng…
Nhớ lại, nhớ lại, sao hắn nghĩ không ra chứ. Đúng rồi! Hắn lén trộm xe của ba đi sinh nhật bạn, một chiếc Cadillac màu đỏ đi ngược chiều, đột nhiên lấn sang làn xe hắn đang đi, sau đó, cái gì hắn cũng không biết.
Xoa nắn gương mặt hoàn toàn xa lạ, hắn hút hút mũi, lại hút hút mũi. Tầm mắt dời xuống, phía dưới có rất nhiều người, còn có một sinh vật… từng xuất hiện trong phim Star Wars.
Cánh cửa lớn đột nhiên mở ra, có vài người tiến vào, người đi đầu tiên nhìn lên, hình như là nhìn hắn. Những người đó vừa thấy hắn, liền lộ ra thần sắc khiếp sợ, giống như nhìn thấy Godzilla. Cắn cắn đầu lưỡi, rất đau; nhéo nhéo đùi, rất đau; cẩn thận xem xét hình ảnh phản xạ qua vách kính của những người đó, chưa từng gặp qua.
“Tiểu Phá à, nếu tương lai con may mắn xuyên qua, nhớ rõ nhất định không được la hét”
“Tiểu Phá nè, nếu con xuyên qua đến cổ đại, nhất định phải học được khinh công, rất có ích vào thời điểm bị người đuổi giết phải chạy trới chết nha.”
“Tiểu Phá phá hư mà, nếu con xuyên vào thi thể người nào đó, nhớ phải giả bộ mất trí nhớ; nếu mang chính thân thể mình xuyên qua luôn, thì nói là đi chạy nạn; nếu xuyên vào đứa trẻ mới sinh, thì nhất định phải khóc, mới không khiến người khác chú ý, nhớ chưa. Trừ khi ngươi muốn cùng ba ba đàm luyến ái thì không tính nhoa”
“Tiểu Phá…”
Hắn bĩu môi, lại bĩu môi, cuối cùng nhịn không được “Mẹ… Mẹ… Mẹ… Ta bị ngươi hại chết rồi!”
Người trong phòng thủy tinh gào khóc nhìn xuống những người xa lạ phía dưới, người bên dưới lại kinh ngạc trừng mắt nhìn Mang Tang Tử đột nhiên có dấu hiệu sống lại – giờ khắc này, thời gian như ngừng trôi.
“Red alert! Red alert! Xin lập tức đi đến trước ‘Phòng nghiên cứu Mang Tang Tử’! Red alert! Red alert! Xin lập tức đi đến trước ‘Phòng nghiên cứu Mang Tang Tử’!”
Năm phút sau, toàn bộ cán bộ cao cấp của Ủy ban Liên bang Mang Tà nhận được tin từ máy chủ Bắc Đàn – một thông báo tuyệt mật vô cùng hạnh phúc. Mặc kệ là đang họp, hay đang chỉ đạo nhiệm vụ cho cấp dưới, toàn bộ đều ngưng việc đang làm, lái phi thuyền của mình chạy tới “Trung tâm nghiên cứu Mang Tang Tử”, khi tiến vào, bọn họ cùng Charlie King đều sững sờ tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải.
“Ô ô ô… Mẹ… Ngươi hại chết ta rồi…”
Đây là cái địa phương gì a, đây là năm 8000 hay là 5000 thế hả. Mẹ! Không phải ngươi nói ta có 90% cơ hội xuyên vào cổ đại sao? Bây giờ là cái tình huống gì a?
…
“Will, ngươi cùng Charlie King đi lên, chú ý đừng làm ngài ấy sợ, thoạt nhìn tinh thần ngài ấy không được tốt lắm”. Từ hội nghị vội vàng đến đây, Chủ tịch quốc hội liên bang – Bạch Thiện – nhẹ giọng, sợ làm kinh hách người nào đó, căn bản không ý thức được, cho dù ông có gào rách cổ họng, người trong phòng kính kia đều không nghe thấy. Ông nắm chặt tay, như mọi người ở đây, vừa hưng phấn vừa khẩn trương.
“Charlie King, cô dẫn người đi lên, cô tương đối hiểu rõ Mang Tang Tử, tôi sợ làm ngài ấy sợ.” Will lập tức nói. Mang Tang Tử tỉnh lại so với chuyện vợ hắn sinh còn muốn rung động hơn, chân đã có chút nhuyễn.
Bộ Quốc phòng trực thuộc Ủy ban liên bang, Cục hiến chương, toàn bộ quan lớn của các bộ và Viện nghiên cứu đều tới. Viện trưởng Viện nghiên cứu Âu Dương Tu hỏi: “Cần bệnh viện hỗ trợ không?” Bệnh viện vốn nằm dưới sự quản lý của Viện nghiên cứu.
Sau khi suy tính một phen, Charlie King quyết định: “Để tôi vào một mình, Mang Tang Tử có vẻ rất hoảng sợ, quá nhiều người sẽ dọa đến ngài ấy.”
Bạch Thiện lập tức hỏi ông lão đứng bên cạnh mình: “Có nên điều đội đặc nhiệm đến bảo vệ nơi này không?”
Ông lão gật đầu, lấy điện thoại ra lệnh. Bạch Thiện cẩn thận ra hiệu cho Charlie King, nàng hít sâu mấy hơi, tay chân khẽ run đi về phía thang máy. Nàng vốn không sợ hãi, chỉ kích động, hạnh phúc cùng sung sướng, đương nhiên, còn có chút kính sợ. Mang Tang Tử kì tích tỉnh lại, này có nghĩa là gì? Là mang đến cho hành tinh Mang Tà, người Mang Tà cái gì? Vô số ý niệm nhảy ra, nàng chưa bao giờ có suy nghĩ hỗn loạn như thế.
…
Bọn họ đang làm gì vậy? Chặt chẽ chú ý nhìn một đám người phía dưới kia, Lục Bất Phá vừa ô ô khóc, vừa quan sát bốn phía, xem có vũ khí gì để phòng thân hay không. Mẹ bảo không được la hét, nói thì dễ lắm, ai biết chính xác thân phận của mình ở đây là cái gì, vạn nhất đối với bọn họ mình là người ngoài hành tinh, không bị ăn tươi nuốt sống thì cũng bị lấy làm thí nghiệm a.
Chậm rãi lui về phía sau, rời khỏi tầm mắt những người kia, hắn nhìn thân hình cao lớn của một nữ nhân đang đi tới. Không thể cứ ngồi đó chờ chết, theo tình hình trước mắt, không phải bị lấy làm đối tượng thí nghiệm, thì cũng là đối tượng bị nghiên cứu, nhìn đâu cũng chả thấy chuyện gì tốt. Tại sao không nghĩ là đối tượng được chữa bệnh hả? Vậy, ngươi từng gặp qua bệnh viện nào chỉ có một người bệnh chưa? Huống chi phía dưới còn có những người vừa nhìn đã biết là dân có máu mặt. Hắn bị mẹ độc hại suốt mười năm chứ không phải mới đây nga. [Thế nên trí tưởng tượng của em nó mới phong phú thế]
Tìm tới tìm lui, chỉ thấy một đống dây nhợ cùng một vật hắn đang ôm. Người đàn bà kia đang lên đây! Trong lòng chợt lạnh, hắn đưa tay nắm ghế dựa nâng lên trước ngực.
“Xác định thân phận, Mrs Charlie King!”
Cánh cửa một tầng lại một tầng mở ra, nữ nhân so với hắn cao hơn một cái đầu tiến vào.
Hắn giơ cao cái ghế dựa: “Không được lại đây!”
Cái ghế này sao nặng quá vậy, chậm rãi buông xuống, hắn thối lui về sau đến khi không thể lui được nữa, nhe răng nhếch miệng: “Không được lại đây!”
được lại đây!”
Ô ô ô, mẹ ơi, nơi này thật đáng sợ, ta phải về nhà, ta không cần xuyên qua, không muốn xuyên quaaaa!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT