Kỷ Hiết Nhan đều nghĩ kỹ rồi, chờ sau đó Ngôn Sâm chất vấn hắn xảy ra chuyện gì, hắn liền nói nhà bếp quá nhỏ dụng cụ làm bếp quá tệ, dùng không quen, sau đó còn có thể thuận tiện đổi nhà cho cậu, đỡ phải sau này mỗi lần tới đây đều nhớ tới chuyện bực mình này.
Đáng tiếc Ngôn Sâm một câu cũng không hỏi chuyện nhà bếp, chỉ cầm lấy tay Kỷ Hiết Nhan xem qua xem lại thật kỹ, không phát hiện vết bỏng, lúc này cậu mới thở dài một hơi, nói: “Sau này anh đừng vào nhà bếp.”
Không thể tặng nhà, Kỷ Hiết Nhan có chút không vui: “Tôi biến nhà bếp của cậu thành như vậy, cậu không thể nói cái gì khác?”
“A!” Ngôn Sâm vỗ đầu một cái, “Xin lỗi nhất thời cuống cuồng nên em quên, anh muốn ăn cái gì, em đi mua.”
Kỷ Hiết Nhan từ bỏ, nhà nhỏ rách nát cái gì, chấp nhận ở lại đi.
“Tôi muốn ăn bánh bao thịt cùng sủi cảo tôm.”
Ngôn Sâm mới vừa cầm ví tiền cất trong túi, nghe thấy câu này của Kỷ Hiết Nhan, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt đầy nghi ngờ không dứt.
Kỷ Hiết Nhan nhíu mày: “Làm sao vậy? Không cho mua?”
“… Mua mua mua, anh muốn cái gì em cũng đều mua cho anh.” Ngôn Sâm cúi đầu, vừa nói vừa đi xuống lầu.
Kỷ Hiết Nhan ăn xong bữa sáng rồi đi mất, Ngôn Sâm cả ngày đều mất tập trung. Cho đến tận buổi tối khi Cẩm Kiêu bế Ngôn Miểu đưa về, ôm con trai bảo bối hôn mấy lần, Ngôn Sâm lúc này mới khôi phục trạng thái.
Ngôn Miểu gọi một tiếng ba ba, ngay sau đó là “Con nhớ chú Nhan”.
Ngôn Sâm trìu mến sờ đầu con trai, trong lòng không nói ra được là tư vị gì.
“Ba ba cũng nhớ chú ấy.”
Nhớ thật sự, kỳ lạ, rõ ràng mới vừa tách nhau ra.
Cẩm Kiêu nhận được tin nhắn, vui cười hớn hở chào tạm biệt Ngôn Sâm: “Sư ca, em đi đây, phải đi đón vợ.”
Ngôn Sâm hỏi Cẩm Kiêu: “Hợp lại nhanh như vậy?”
“Sắp rồi.” Cẩm Kiêu nháy mắt với cậu mấy cái, “Em ấy uống say, cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ qua.”
Ngôn Sâm nhất thời không biết nên nói cái gì tiếp, mãi mới nói một câu: “Chú ý thân thể.”
“Em biết rồi.” Cẩm Kiêu sờ lông mày, trên mặt hiếm thấy lộ ra nét lúng túng, vẫy tay chúc ngủ ngon với Ngôn Miểu, rồi rời đi.
Tắm xong, bế Ngôn Miểu đến trên giường, đắp kín chăn cho thằng bé, Ngôn Sâm hỏi: “Đêm nay con muốn nghe truyện gì?”
“Ba ba, buổi tối không kể truyện, con đọc thơ cho ba nghe nhé.”
Ngôn Sâm đặt cuốn truyện trong tay xuống, cười nói: “Được.”
Ngôn Miểu ngồi xếp bằng, hai tay nắm lấy bàn chân nhỏ, ngẩng đầu nhìn Ngôn Sâm: “Nếu như con không đọc sai chữ nào, ba phải thưởng cho con nha.”
Ngôn Sâm khẽ nhíu mày: “Thưởng cho con cái gì?”
“Ba đồng ý trước đi.”
“Không được, nhỡ con ra yêu cầu kỳ quái, ba không làm được thì làm sao bây giờ.”
“Sẽ không có đâu.” Ngôn Miểu bò đến ngồi trên đùi Ngôn Sâm, cọ mặt cậu làm nũng, “Con là cục cưng ngoan của ba, ba phải tin con.”
Ngôn Sâm ôm con trai, tâm đều tan chảy: “Được được được, cục cưng ngoan, ba ba tin con.”
Ngôn Miểu đọc bài thơ Tương tư của Vương Duy (*), cậu bé đọc rõ ràng, một chữ cũng không sai.
Ngôn Sâm hỏi bé: “Ai dạy con?”
“Chú Cẩm Kiêu dạy con, chú ấy nói tương tư nghĩa là nhớ nhung.” Ngôn Miểu cầm tay Ngôn Sâm lắc hai lần, “Ba ba, con nhớ chú Nhan, ba gọi điện thoại cho chú ấy lại đây đi, không phải chú ấy thường ngủ ở nhà mình sao, rất nhiều ngày con không được gặp chú ấy, ba gọi chú ấy đến đây ngủ đi, được không ba?”
Ngôn Sâm nhìn đôi mắt ngây thơ của con trai, gò má nóng lên: “Đã trễ thế này, chú Nhan có thể đã ngủ…”
“Con lại đọc một bài thơ đi.” Ngôn Miểu xẹp xẹp miệng, dáng vẻ tội nghiệp, “Ba ba, con rất nhớ chú ấy.”
(*) Tương tư – Vương Duy:
Hồng đậu sinh nam quốc,
Xuân lai phát kỷ chi.
Nguyện quân đa thái hiệt,
Thử vật tối tương ti (tư).
Dịch nghĩa:
Đậu đỏ sinh ở phương nam,
Mùa xuân đến, nẩy bao nhiêu cành.
Xin chàng hãy hái cho nhiều,
Vật ấy rất gợi tình tương tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT