Một giọng nói quá đỗi quen thuộc, Mạc Yến dừng chân, chậm chạp quay người lại.

Hạ Lan mặc một chiếc váy dài nhã nhặn đứng trước cổng biệt thự nhà mình... khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, dưới ánh sớm ban mai như được phủ lên một lớp hào quang lấp lánh, rất đẹp, rất cuốn hút.... Làn da được chăm sóc, bảo dưỡng kĩ lưỡng nên nhìn cảm giác trẻ hơn tuổi thực rất nhiều... Ai gặp lần đầu cũng không thể ngờ đây là mẹ của một cậu con trai hơn 20 tuổi.

- Thím Hạ Lan!

Mạc Yến ngoan ngoãn cất tiếng chào hỏi rồi đi đến bên cạnh Hạ Lan.

Từ nhỏ đến lớn, Hạ Lan đều rất yêu thương cô, Mạc Yến cũng rất thích cảm giác khi ở cạnh Hạ Lan.

- Con có việc gấp phải đi sao?

Hạ Lan mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc của Mạc Yến...

- Dạ không ạ. Cháu chỉ đi dạo chút thôi!

Khẽ lắc đầu, trả lời.

- Lâu lắm rồi con không ngồi nói chuyện cùng ta rồi, sang nhà ta chơi đi!

Hạ Lan khẽ gật đầu,khoác lấy tay Mạc Yến, cũng không đợi Mạc Yến kịp phản đối,lôi cô đi vào trong biệt thự nhà mình.

Mạc Yến nghĩ tới tin tức, ảnh các loại được đăng trên khắp các mặt báo ngày hôm nay, sợ Hạ Lan cũng giống như An Nhã hỏi những điều mà cô không biết phải trả lời thế nào và hơn hết là không muốn chạm mặt hắn nên rất không muốn đi.

Nhưng câu trả lời lúc nãy của cô đã chặn mất đường lùi rồi...

Không có chọn lựa,Mạc Yến đành bước theo Hạ Lan vào trong...

Hai người, một trước, một sau... Mạc Yến vừa đi vừa ngó nghiêng tứ phía...

Sau sự việc ngày hôm qua và buổi tối hôm trước nữa thì cô không muốn gặp Bắc Tân Khởi trong thời điểm này.Rất là ngại...

Biệt thự của Bắc gia lớn hơn nhiều so với biệt thự của Mạc gia. Trong biệt thự còn có một bãi cỏ khá lớn, từ cổng biệt thự đi đến nhà chính phải đi mất tầm 10 phút...

Mạc Yến bước từng bước từng bước trên con đường được lát đá hoa cương, mỗi bước một bước thì dường như các tế bào thần kinh lại căng hơn một chút...

Rất may, bước vào trong nhà, đến khi ngồi vào ghế ở phòng khách, Bắc Tân Khởi cũng không hề xuất hiện.

Cô thấy an tâm hơn nhiều...

Ngẩng đầu nhìn nối lên cầu thang,vờ như không có chuyện gì, hỏi vu vơ:

- Tân Khởi ra ngoài rồi ạ?

Trả lời cô là một câu mà cô ngàn lần không mong đợi:

- Chưa đâu cháu!

Dây thần kinh vừa mới được thả lỏng của cô lại ngay lập tức căng lên...

Như không để ý tới phản ứng của cô, Hạ Lan giúp cô pha một tách trà rồi cười ha ha nhìn cô.

Sao tự nhiên lại nhìn cô như vậy chứ?

Mạc Yến bị nhìn như vậy, trong lòng thấy rất kì quái, có chút không tự tại quay đi, ánh mắt vô tình liếc thấy trên bàn trà có một tập báo,ngay tờ đầu tiên lại chính là tấm hình chụp lại cảnh Bắc Tân Khởi ôm cô trong lòng...

Mạc Yến hóa đá....

Tin tức...thím ý đã đọc rồi?

Mặc dù trên thực tế giữa hai người họ không hề có gì... Nhưng khi bức ảnh chụp cảnh đó bị mẹ của hắn biết được thì Mạc Yến cũng có chút lo lắng.

Việc này dù có giải thích thế nào thì chắc cũng chả ai tin...

Mạc Yến một bên bồn chồn ngồi đợi Hạ Lan hỏi đầu đuôi sự việc, một bên thầm nghĩ xem nên trả lời như thế nào?

Ai dè, Hạ Lan chỉ nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, thở dài:

- Con dạo này gầy đi phải không?

Mạc Yến:"...."

Nhìn cái mặt này, thịt chẳng có mấy nữa rồi, nhìn mà thím xót quá thôi!

Một câu hỏi ngoài sức tưởng tượng của Mạc Yến...

Nhưng khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn nhiều....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play