Edit by An Nhiên

Chung Ly Mục ôm lấy Tiểu Kiều, xốc màn trướng lên đi đến bên đệm giường ngồi xuống, ôm chặt, không ngừng vuốt ve tóc tiểu hài tử trong ngực, muốn đem hắn nhào vào trong thân thể, ôm bảo bối mất đi mà có lại được, trong ngực tràn ngập vui mừng.

Vừa rồi xác thực sợ, Chung Ly Mục thừa nhận, thiếu chút nữa đã điên rồi. Nếu Kiều Hồng Ảnh thật sự theo Kiệt nhân kia rời đi, thật là muốn cái mạng già này.

Sau vui mừng trong ngực còn có tức giận, đứa nhỏ hư này, làm gì mà phải lôi kéo tay người ta, còn khóc chít chít. Trong ngực bất bình, Chung Ly Mục lại không nỡ nói tiểu hài này, quở trách đã đến bên miệng, lại hóa thành nụ cười mờ nhạt treo ở khóe môi.

Một tháng này Kiều Hồng Ảnh bình phục rất tốt, thể lực sớm đã khôi phục lại như lúc khỏe mạnh, tổn thương trên người cũng khỏi, tinh thần thỉnh thoảng còn có chút hoảng hốt, nhưng như hiện tại đã làm cho người ta rất vui mừng, lúc trước còn tưởng là sau này hắn sẽ mãi như vậy.

Kiều Hồng Ảnh ngửi được mùi máu tanh, tựa như tiểu cẩu ngửi theo quần áo Chung Ly Mục, trông thấy tay phải Chung Ly Mục bị rách da, rớm máu.

Chung Ly Mục mới từ chiến trường về, chưa kịp đổi chiến giáp chữa thương đã tới đây nhìn Tiểu Kiều, trên người cũng lưu lại mấy vết thương nhẹ hoặc nông hoặc sâu, không có gì đáng ngại.

Tiểu Kiều cẩn thận nâng tay rớm máu của Chung Ly Mục lên, đưa tới bên miệng liếm liếm hôn hôn, liếm láp liếm láp, trong đôi mắt to nước mắt lại lăn ra, nghẹn ngào.

“Làm sao vậy?” Chung Ly Mục vội vàng ôm tiểu hài tử lên đùi, vuốt lưng cúi đầu hôn nước mắt hắn, không hiểu hỏi, “Khóc cái gì?”

Kiều Hồng Ảnh đỏ hồng mắt, “Đau...”

“Chỗ nào đau?” Chung Ly Mục sờ sờ Tiểu Kiều một vòng, không có miệng vết thương nào.

Tiểu Kiều bưng tay rách da của Chung Ly Mục thổi, “Đại ca đau.”

“Ai…” Chung Ly Mục nhẹ nhàng thở ra, khẽ hôn lên lông mi đứa nhỏ, “Thật là ngoan, đại ca không đau.”

Tiểu Kiều đau lòng lại liếm liếm tay Chung Ly Mục, vươn tay sờ sờ mặt Chung Ly Mục, nhỏ giọng dỗ, “Không đau.”

Tiểu bảo bối nhà mình cũng biết đau người, buổi trưa Chung Ly Mục bất động thanh sắc ăn nhiều thêm hai chén cơm, bưng cháo thịt muối vội vàng mang về trướng đút cho bảo bối ăn.

Đám tiểu binh trong bụng không chút gợn sóng, thậm chí vô cùng buồn cười, tướng quân của bọn họ, điên rồi. Người đã sắp ba mươi, lại giống như tiểu tử rơi vào bể tình.

Các tướng sĩ còn rất cảm kích đứa nhỏ này, gần đây tướng quân tâm tình không tệ, tuy rằng vẫn mặt lạnh, nhưng cũng không động một chút lại dùng quân pháp xử lý.

Đợt công thành thứ hai chấm dứt, rào chắn của *trọng binh Tây Duẫn gác phía đông đã bị phá hủy hoàn toàn, đối với Tây Duẫn mà nói, tầm quan trọng của rào chắn phía đông có thể so với Trường Thành hay sông Hoàng Hà, tấm chắn quân sự kiên cố nhất của Tây Duẫn bị công phá, binh mã tổn thất rất nhiều, hiện giờ hai phe đang đàm phán, Vệ Lạc đang cùng Tây Duẫn Vương thương lượng, vẫn chưa biết kết quả như thế nào.

(trọng binh: lực lượng hùng hậu)

Ít nhất có thể tiếp tục thanh tịnh một thời gian.

Cũng không biết Nạp Kỳ mang đến thuốc gì, dù sao dùng rất tốt.

Trong đêm yên tĩnh, Chung Ly Mục như thường lệ canh giữ ở tấm đệm cạnh giường, vỏ kiếm Trường Ca để ngang bên chân, đưa tay là có thể với, một tay đặt trên vai Kiều Hồng Ảnh dỗ người ngủ, một tay cầm văn thư mượn ánh đèn mỡ dê đọc, hơn một tháng qua, thể xác và tinh thần Chung Ly Mục đều mệt mỏi, đọc được một lát mí mắt liền nặng xuống, gập một chân lên, nửa dựa chợp mắt một hồi.

Cầu Minh trận nói là cơ mật của Thiên Uy, kỳ thật cũng không sợ bị người học trộm, mỗi người đều có thể bày trận, nhưng chỉ có dựa vào mắt trận liên tục phát ra mệnh lệnh điều chỉnh trận hình chuẩn xác mới có thể duy trì trận pháp triển khai hiệu quả, mỗi lần bày trận, Chung Ly Mục làm mắt trận đều hao phí tinh lực rất lớn, còn phải bận tâm bệnh tình của Kiều Hồng Ảnh, tâm lực lao lực quá độ.

Trong đêm, Kiều Hồng Ảnh nằm trong chăn, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, đột nhiên bừng tỉnh, bò dậy ngồi ngẩn ngơ.

Ngồi ngốc một hồi, nhìn vân tay trong lòng bàn tay, vòng bạc trên cổ tay, đột nhiên chú ý tới bên cạnh có người, cảnh giác quay đầu, một hồi lâu, nhẹ nhàng thở ra.

Thì ra là mộng.

Đại ca vẫn hảo hảo ở đây.

Khóe miệng Kiều Hồng Ảnh rút một cái, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười tựa như sống sót sau tai kiếp, vuốt vuốt ngực, giấc mộng này thật đáng sợ, thật sự đáng sợ.

Chung Ly Mục ngủ không sâu, nghe được động tĩnh liền tỉnh, Kiều Hồng Ảnh đang quỳ ở bên cạnh, dùng sức ôm lưng mình cố gắng kéo lên giường, mặt dán sau lưng mình, lặng lẽ dùng sức.

Tiểu hài này nửa đêm lại nháo... Chung Ly Mục quay đầu lại nhìn Kiều Hồng Ảnh, đôi mắt Kiều Hồng Ảnh phát sáng, “Ta đánh thức ngươi rồi a, mặt đất lạnh lắm, đại ca lên giường được không?”

“Được...” Chung Ly Mục chẳng nói nên lời đáp ứng.

Kiều Hồng Ảnh đẩy Chung Ly Mục vào trong giường, đắp chăn bông lên, sau đó giống như trước chạy đến lò than cạnh góc tường, lưu loát ngồi lên một thùng sắt đựng nước ấm.

Chung Ly Mục sửng sốt một hồi, thăm dò kêu một tiếng, “Tiểu Kiều, lại đây.”

Kiều Hồng Ảnh nghe thấy đại ca gọi mình, bỏ thêm hai cục than mới vào trong lò than rồi nghe lời chạy tới, ngồi bên cạnh Chung Ly Mục, giương mắt hỏi, “Đại ca sao lại ngủ dưới đất, sao không ngủ cùng ta, mặt đất lạnh lắm.”

Chung Ly Mục thoắt cái kéo Kiều Hồng Ảnh vào trong ngực, ôm thật chặt, nâng mặt Kiều Hồng Ảnh lên, ngậm cánh môi mềm mại, dùng sức mút liếm, sắp quấn đến lưỡi.

Kiều Hồng Ảnh mới đầu còn cứng ngắc, dần dần mê lạc trong nụ hôn cường ngạnh, hai tay ôm cổ Chung Ly Mục, tách hai chân quỳ bên hông Chung Ly Mục, đầu lưỡi mềm mại dính trượt chủ động đưa vào trong miệng Chung Ly Mục, mặc cho đòi phương hôn sâu đòi lấy, dịu ngoan săn sóc tỉ mỉ.

“Đại ca, sau này ngươi đừng bỏ ta lại được không?” Kiều Hồng Ảnh cọ ngực Chung Ly Mục, thanh âm buồn buồn hỏi, “Mộng thấy đại ca vứt bỏ ta, ta thật khổ sở.”

“Được.” Chung Ly Mục khàn giọng đáp ứng, “Sau này đi đâu cũng sẽ mang ngươi theo.”

Dưới ánh đèn lờ mờ, Kiều Hồng Ảnh hơi ngẩng đầu lên, mặt mày mang ý cười, giống như hoa hải đường tươi đẹp ở hậu viện phủ tướng quân, làm cho người ta liếc mắt nhìn sẽ không muốn rời đi.

“Ngươi thật đẹp.” Chung Ly Mục thốt ra, đột nhiên cảm giác được lời này nói ra quá mức tùy tiện, hơi nghiêng đầu, vành tai ửng đỏ.

Kiều Hồng Ảnh cởi bỏ nút cổ áo Chung Ly Mục, nhẹ nhàng mút xương quai xanh nổi cao, chậm rãi dời xuống, một chuỗi dấu đỏ lưu lại trên xương quai xanh với trước ngực Chung Ly Mục, cảm giác tê dại truyền đến từ nơi đầu lưỡi ôn nhuận đụng vào, dưới bụng nóng rực, đốt đến Chung Ly Mục miệng đắng lưỡi khô.

“Đừng nháo.” Chung Ly Mục nâng cằm Tiểu Kiều, thân thể Kiều Hồng Ảnh vừa mới khôi phục, Chung Ly Mục vốn không tồn tại tâm tư kiều diễm, huống chi nếu muốn thì cũng không nỡ thật sự tới.

“Ta không nháo a... Ta khó chịu, đại ca mặc kệ ta...” Môi mềm của Kiều Hồng Ảnh cọ cổ Chung Ly Mục, đầu lưỡi liếm qua yết hầu, vật nhỏ dưới hạ thân chống căng xiêm y, đụng trong lòng bàn tay Chung Ly Mục.

Chung Ly Mục chợt nhớ ra vì để tẩm bổ thân thể cho Kiều Hồng Ảnh, dược tốt lưu trong khố phòng cái nào có thể dùng toàn bộ đều đã dùng hết, cũng đều là bổ sung tinh khí, chắc là bổ sung quá mức, làm đứa nhỏ nghẹn, không có chỗ tiết hỏa.

Kỳ thật thêm nữa là vì *quả dương tang Nạp Kỳ mang đến, sinh trưởng ở trên vách đá núi cao Tây Bắc, ở Trung Nguyên lại càng là thuốc hồi hồn nghìn vàng khó tìm, cực bổ sung tinh khí, không thể tránh khỏi tác dụng phụ là hiệu quả thúc tình nổi tiếng.

(quả dương tang: không search ra là quả gì, chắc là tác giả tự chém ra:v)

Đáy mắt Chung Ly Mục nổi lên một tia cân nhắc, Tiểu Kiều nhà hắn trưởng thành rồi.

Đêm nay Chung Ly Mục mới hiểu được, hóa ra từ thanh thuần đến lỗ mãng chỉ có một bước ngắn.

Đứa nhỏ này triệt để học xấu, hư rồi.

“Ô… Đại ca... Nóng quá...” Kiều Hồng Ảnh ngồi trên eo Chung Ly Mục, híp mắt ngẩng cổ, lúc đung đưa eo nhỏ hạ một cái đến cùng liền biểu lộ nét mặt sảng khoái dâm mỹ, hai tay vịn cơ bắp căng chặt trên bụng Chung Ly Mục, vuốt ve vết sẹo không bằng phẳng bị dã lang Tây Duẫn cắn mất một phần thịt còn lưu lại lúc trước.

Cơ bắp trên đùi Kiều Hồng Ảnh kéo căng ra đường cong đẹp mắt, dễ dàng đưa thân thể lên xuống phập phồng, tuyệt không ngại mỏi.

Rõ ràng tư thế này rất hao tốn thể lực người phía trên, nhưng đối với người Kiều gia mà nói, sức lực trên đùi tuyệt đối đủ.

Hai tay Chung Ly Mục nâng phần eo mảnh mai của Kiều Hồng Ảnh, dùng sức nhéo cánh mông mềm một cái, trầm giọng thở gấp, “Thả lỏng một chút, quá chặt.”

Kiều Hồng Ảnh sảng khoái đến hừ hừ, trong thân thể khô nóng, vật trong trong huyệt mềm còn nóng hơn, tràng thịt chăm chú siết lấy Chung Ly Mục, nửa điểm cũng không buông.

“Đại ca ta... chặt không tốt sao...” Kiều Hồng Ảnh khẽ thở, “A... Ta hiện giờ... rất thích a…”

Trong đầu Chung Ly Mục chợt nhớ tới một câu thô tục Vệ Lạc đặc biệt thích nói:

Đứa nhỏ phóng đãng chính là cầu thao.

Chung Ly Mục ép chặt Kiều Hồng Ảnh, thân trên dùng sức một cái tách đứa nhỏ ra trở mình, đặt trên đệm đẩy hai chân ra hung hăng đỉnh lộng, mỗi một lần đều áp thẳng lên hoa tâm, liên tiếp mấy chục cái, trực tiếp khiến cho đứa nhỏ gây chuyện phía dưới bắn ra, Kiều Hồng Ảnh nửa người đều dính ô vật của mình, hai mắt đẫm lệ mông lung cầu khẩn, “Ta mệt quá... Ta sai rồi đại ca...”

“Đã muộn.”

Một con thỏ trắng bị dưỡng thành ong bướm, cũng không biết là trách nhiệm của ai.

————

Ngày hôm sau, Chung Ly Mục lần đầu tiên dậy muộn nửa canh giờ, xoa eo cho đứa nhỏ.

Kiều Hồng Ảnh tội nghiệp quay đầu lại bẹp bẹp miệng, “Đại ca, ta không được rồi, không nhúc nhích được, sau này ngươi phải nuôi ta.”

Chung Ly Mục đáy mắt khẽ cười, ôm lấy tiểu hài tử đặt ngồi giữa hai chân mình dỗ dành, “Không phải ta vẫn luôn nuôi ngươi sao?”

Kiều Hồng Ảnh quay đầu không phản ứng, Chung Ly Mục cúi đầu hôn hắn, dùng gốc râu cứng nhặm cọ hắn, Kiều Hồng Ảnh khanh khách cười, ôm lấy Chung Ly Mục thân mật dùng mặt cọ mặt người ta.

“Lúc nào chúng ta về nhà a, Tiêu đại nhân sẽ dẫn ta đi ăn cá viên đậu hũ.” Kiều Hồng Ảnh nâng cằm đầy mặt ao ước.

Chung Ly Mục trầm tư một chút, “Rất nhanh thôi.”

Kiều Hồng Ảnh nói chuyện quay về Trung Nguyên thành về nhà, khiến tâm tình Chung Ly Mục rất tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play