*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit by An NhiênKiều Hồng Ảnh chưa từng trải qua chiến trường, chưa từng thấy địa ngục nhân gian trước mắt.
Sẩm tối hoàng hôn chiều tà, mặt đất hỗn loạn, máu chảy thành sông, toàn bộ núi Cát Lỗ chất đầy thi thể, dãy Khất Nhĩ tuyết trắng xóa, chỉ có núi Cát Lỗ đỏ đến chướng mắt, Kiều Hồng Ảnh sững sờ đứng, một tầng nhiệt huyết dâng lên cổ họng lại bị miễn cưỡng nuốt xuống.
Một người sống cũng không có.Thủ lĩnh chỉ huy đội ngũ phía sau kiểm lại di thể quân binh phe mình, sắc mặt mỗi người đều cực kỳ nặng nề, một tiểu đội khác đi tìm quân tiên phong Thiên Uy mất tích.
Trên mặt đất cũng có không ít tử lang khoác chiến giáp, đúng là di thể lang binh Tây Duẫn.
Ánh mắt Kiều Hồng Ảnh tuần tra trên từng bộ giáp bạc Thiên Uy binh, trong một khoảng đất trống lặng như tờ có thể nghe được tiếng tim đập của mình, đã sắp nhảy ra ngoài.
Kiều Hồng Ảnh đờ đẫn đứng, dắt góc áo lính liên lạc bên cạnh, lúng ta lúng túng hỏi, “Đại ca ở đâu a... Sao hắn không ở đây...”
————
Người của Chung Ly Mục đang ẩn nấp trong khe đá vách núi.
Tây Duẫn cũng tồn tại tâm tư tiêu diệt Thiên Uy doanh, một khi Thiên Uy doanh chiến bại lần thứ hai, Đại Thừa đương nhiên thất bại hoàn toàn, đó chính là thứ Tây Duẫn muốn, từng bước xâm chiếm biên ải mở rộng lãnh thổ, cuối cùng chiếm đoạt Đại Thừa, Tây Duẫn Vương bừng bừng dã tâm đã thấy manh mối, lần này dốc toàn lực, đại để cũng là tử chiến đến cùng.
Chung Ly Mục đã dự liệu lần này sẽ là một trận chiến gian khổ dài lâu, liên tiếp nửa tháng, Thiên Uy doanh đều ẩn náu chủ yếu trong khe đá núi Cát Lỗ, hơn nữa không ngừng biến hóa vị trí, lang binh Tây Duẫn xác thực lợi hại, không chỉ có lực sát thương cực mạnh mà còn có thể ngửi ra mùi người lạ, rất khó thoát khỏi.
Trái lại quân Thiên Uy, bởi vì yêu cầu chiến thuật, không khỏi đuôi to khó vẫy, tai hại rất rõ ràng, chưa đủ linh hoạt.
Những gian tế Tây Duẫn kia ẩn núp trong Thiên Uy doanh quá lâu, liên tục đem điểm yếu của quân Hán truyền về bộ lạc, cũng nhằm vào những điểm yếu đó mà xây dựng lang binh Tây Duẫn, một lần hành động trọng thương quân tiên phong Thiên Uy.
Mọi người đang nghỉ ngơi trong khe đá, mỗi người đều mệt mỏi dựa vào nhau, nửa tháng không ngừng chuyển di ẩn nấp thật sự quá hao tổn tâm lực, không biết khi nào quân tiếp viện mang theo vật tư bổ sung mới tìm được bọn họ.
Trên bụng Chung Ly Mục quấn kín vải dược, tựa trên thạch bích rét lạnh gồ ghề, máu tươi lại một lần nữa làm ướt vải dược trắng như tuyết, thấm ra màu đỏ chói mắt. Bị dã lang của lang binh Tây Duẫn cắn một cái, trực tiếp xé từ trên bụng xuống một phần thịt.
Đây là chiến cuộc trong dự liệu của Chung Ly Mục, dựa vào tính cách của nóng nảy Tây Duẫn, lần chiến đấu này *nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt, chỉ cần có thể hao tổn, khắc phục khó khăn để sau.
(Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: lần đánh trống thứ nhất dũng khí phấn chấn, lần đánh trống thứ hai dũng khí sa sút, lần đánh trống thứ ba dũng khí khô kiệt. Dũng khí của quân địch biến mất, dũng khí của quân ta đang dồi dào, vì vậy chiến thắng...)Đối với Chung Ly Mục mà nói, chiến cuộc vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi khống chế, bi thảm khốc liệt không vấn đề. Chung Ly Mục đã trải qua rất nhiều lần chinh chiến, trận đánh dài nhất tốn thời gian hai năm, một lần lại một lần giằng co hao tổn toàn bộ lương thực nhân lực của đối phương.
Chung Ly Mục cảm giác thứ mình không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Trong tay vuốt vuốt một chiếc vòng bạc, vòng bạc trên hoa văn phức tạp tinh tế, Chung Ly Mục lạnh mặt, ngay cả lúc nhắm mắt nghỉ ngơi lông mày cũng nhíu, ngón tay nhiều lần vuốt ve vòng bạc lòng bàn tay, trước mắt hiện lên một khuôn mặt dễ nhìn, hốc mắt sâu, mắt to chớp sáng, cực kỳ nghe lời.
Chung Ly Mục dùng sức niết đến vòng bạc hơi biến hình, người trước mắt biến thành bộ dáng trần truồng, trên người phủ chút xiêm y đỏ sậm, đôi chân dài nhỏ hữu lực tách ra hướng về phía mình, vừa nghe lời vừa dịu ngoan kêu “Đại ca”.
Hô hấp trở nên ồ ồ, hạ thân trướng lên đỉnh quần áo giáp bạc, Chung Ly Mục cắn răng xốc khôi giáp, móc đồ vật trướng đau thô nóng ra, dùng bàn tay phủ kín vết chai chà xát.
Chung Ly Mục lại cảm giác kỳ thật mình cũng không có kiên nhẫn, sau khi nhìn thấy tiểu hài tử kia liền muốn lập tức đem hắn nắm trong tay, cái gì mà chiến thuật tuần tự từng bước lạt mềm buộc chặt, tất cả đều đã quên, trở nên ngu xuẩn không thể nói lý, lúc trước ra vào hoa lâu kim viện nửa điểm dục vọng cũng không sinh ra, hiện giờ chỉ mới nửa tháng, đã sắp không kiềm chế được.
Ồ ồ một tiếng thở dài, Chung Ly Mục đá chút đất lấp một bãi dịch thể nóng trên mặt đất, tiếp tục lạnh gương mặt tựa như băng nhắm mắt dựa vào thạch bích, vừa nhắm mắt lại không nhịn được nghĩ, lúc này Tiểu Kiều đang làm gì, có phải đang nằm sấp trên giường để trần đôi chân nhỏ ngoan ngoãn đọc sách hay không.
Rất ngoan, vừa nghĩ tới lại muốn ôm đứa nhỏ kia hôn.
Còn muốn làm tiểu công chúa, sao lại ngoan như vậy chứ.
Chung Ly Mục khẽ nở nụ cười không thể phát hiện, nhẹ nhàng hừm một tiếng.
Quả thực đem đám tiểu binh bên cạnh nhìn thấy bị dọa. Lúc đầu đám tiểu binh này đã trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tướng quân thường ngày lạnh lùng như băng tự giải quyết nhu cầu sinh lý, lúc này đang nằm mộng lại bị hắn cười làm tỉnh, đây là tình huống gì đây, có phải quỷ nhập hồn rồi không.
Nhìn đại băng sơn vạn năm không thay đổi ngầm biểu lộ phong phú như vậy, có chút sợ hãi.
Chung Ly Mục tính thời gian, chậm rãi đứng dậy, một lần nữa khoác giáp bạc, nhấc Trường Ca đang cắm trên thạch bích bên cạnh, lau đao, dùng mũi kiếm sắc vẽ lên mặt đất hình sao sáu cánh, thản nhiên nói, “Đi.”
Phó tướng truyền lệnh: Chung Ly tướng quân hạ lệnh, chỉnh quân xuất phát, bày lục hợp trận!
Quân tiên phong bề ngoại bị trọng thương, kỳ thật cũng không đến mức nghiêm trọng, chỉ là vật tư hao tổn rất nhiều, cần quân cứu viện tiếp tế.
Một tiếng ưng rít gào thê lương xẹt qua không trung, Chung Ly Mục tiện tay cầm một cây cung, giương tiễn dựng dây cung nhắm ngay không trung, đôi mắt hẹp dài sắc bén híp lại, một hồi lâu, Chung Ly Mục đột nhiên ném cung tiễn, biểu tình vẫn luôn dự liệu trước đột nhiên tan vỡ, trong ánh mắt hiện lên nghi hoặc hoang mang cùng lo lắng tức giận ——
Sao lại là Kiệt ưng này?!
Kiệt ưng cánh mang máu, đã bay bất ổn, rõ ràng cho thấy đã trải qua một trận ác đấu, Chung Ly Mục ngực phập phồng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ tất cả các khả năng có thể.
Tề phó thấy tướng quân nhà mình biểu lộ biến hóa thất thường, lo lắng hỏi, “Tướng quân, người không sao chứ?”
Chung Ly Mục chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, sau khi nghiến răng đến phát ra tiếng, ngữ khí cường ngạnh hạ lệnh, “Lần này là lần ẩn náu cuối cùng, diệt sạch lang binh Tây Duẫn cho ta, một người sống cũng không lưu.”
Tề phó bị một trận hàn khí đông lạnh đến rùng mình, cho tới bây giờ tướng quân chưa từng hạ lệnh cặn kẽ như vậy, cho tới bây giờ đều là nói mấy chữ, vứt cho thuộc hạ tự mình lĩnh hội, ngày hôm nay tướng quân đủ loại khác thường, quả thực không thể hiểu.
Hơn một nghìn Thiên Uy binh đem dây thừng buộc móc sắt ném lên vách đá, men theo nham thạch cao ngất leo lên, Chung Ly Mục đạp trên thạch bích nhô ra lưu loát leo lên vách đá, một màn trước mắt làm cho mọi người khí huyết dâng lên, một trận nhiệt huyết xông thẳng lên thiên linh cái.
(phần đỉnh đầu cao nhất của người)Mấy trăm lang binh Tây Duẫn cùng viện binh Thiên Uy mặc chiến y Kỳ Lân đang chém giết quần chiến, chính giữa trung tâm vòng vây là một thiếu niên, tóc dài buộc thành đuôi ngựa tung bay trong gió tanh mưa máu, một thân thêu chiến y đỏ sậm Kỳ Lân trong vòng vây lang binh Tây Duẫn màu xám đặc biệt chướng mắt.
Kiều Hồng Ảnh tay phải cầm Kiệt Thứ, y phục vai trái bị rạch một đường, một vết đao sâu đủ thấy xương chảy máu ướt đẫm khắc trên vai trái, trên gương mặt tái nhợt đã gần như tuyệt vọng dính máu đen, hai mắt không có một tia sinh khí, có cũng chỉ là tĩnh mịch cùng cừu hận coi nhẹ cái chết không muốn sống.
Đó là Tiểu Kiều y ngày nhớ đêm mong.
Lang binh Tây Duẫn nhìn thấy quân tiên phong Thiên Uy đột nhiên xuất hiện ở sườn núi, lúc này hai mặt gặp địch, liên tục truy đuổi chặn giết mấy ngày, vốn tưởng rằng quân tiên phong liên tiếp bại lui chỉ có thể cả ngày ẩn núp thối lui phòng thủ, vốn tưởng rằng thắng lợi trong tầm mắt có thể tính theo ngày, bây giờ lại bị quân tiên phong cùng quân cứu viện chặn ở vách núi.
Chiến cuộc đột nhiên thay đổi, thoáng cái từ địch ít ta nhiều đã nghịch chuyển.
Kiều Hồng Ảnh hai mắt đỏ bừng, thời gian dài nắm chặt Kiệt Thứ, thanh Kiệt Thứ kia tựa như sinh ra từ trong tay, cả người như xác không hồn cứng ngắc, cổ họng ách khàn lặp đi lặp lại một câu, “Đi đền mạng cho đại ca hết đi...”
Không được, đã đến cực hạn.
Kiều Hồng Ảnh hai chân run lên, không ngừng chém giết đã khiến thể xác và tinh thần đều mệt, cả người không thấy một tia sinh khí, tâm như đã chết, chỉ theo bản năng lặp lại động tác giết người.
Kỳ thật hắn cũng không muốn sống nữa, đã không còn ý nghĩa nữa.
“Tiểu Kiều, ngươi tỉnh.”
“Nghe thấy ta nói không?”
“Ngươi đừng sợ, ta ở đây, ở cùng với ngươi.”
Kiều Hồng Ảnh dường như nghe được thanh âm quen thuộc, ở ngoài tâm trí ôn nhu kêu tên mình.
Quá mệt mỏi.
Xin lỗi đại ca, ta đã cố hết sức rồi.
Ta rất nhớ ngươi.
Trong miệng Kiều Hồng Ảnh phun ra một ngụm máu tích đã lâu, Kiệt Thứ trong tay rơi xuống đất, cả người dần dần ngã xuống, giống như hồn phách đều đã bị rút đi, trong mắt không còn ánh sáng.
Chung Ly Mục tiếp được Kiều Hồng Ảnh chầm chậm ngã xuống, thân thể nhỏ gầy tựa lông chim lọt vào trong ngực, hô hấp yếu ớt, nửa mở hai mắt ngốc trệ bất động, trong tay gắt gao nắm chặt một mảnh giáp có chút phai màu, Chung Ly Mục nhớ ra, đây là mảnh khôi giáp cũ bị mất lúc trước, hắn vậy mà coi như bảo bối vẫn luôn cất giấu.
Chung Ly Mục ôm Kiều Hồng Ảnh, cảm thụ được tính mạng người trong ngực dần trôi đi, trái tim cũng đang dần dần nghiền nát, tuyệt vọng, hai dòng nước mắt men theo khóe mắt qua cằm rơi xuống đất.
“Ta thật lòng muốn thú ngươi hồi phủ, có thể cho ta một cơ hội được không?”
Hết chương 29.