Uông Hạo Diên không nghĩ Giản Tân ở nhà, mở cửa liền thấy Giản Tân đang ngồi chồm hổm lau nhà, lưng hướng về phía anh. Giản Tân nghe thấy tiếng động cũng không ngoảnh lại, chỉ nói một câu “Về rồi à.”
Thanh âm nghe thế nào cũng không đúng, có hơi khàn khàn, đi lại đem Giản Ái đang nằm sấp bên cạnh đẩy ra, túm cánh tay Giản Tân không cho lau nữa. Giản Tân đứng lên, nhưng vẫn cúi đầu nhìn sàn nhà.
“Mắt sao đỏ thế, khóc à?”
Giản Tân giả ngu: “Khóc cái gì, không có.”
Vắt khăn mặt bằng nước lạnh, Uông Hạo Diên ngồi lên sô pha vỗ vỗ đùi, nói: “Lại đây, anh lau mặt cho.”
Ý anh là bảo Giản Tân nằm xuống, đầu gối lên đùi anh, nhưng mà Giản Tân hiểu sai ý, mặc dù có hơi không tự nhiên vẫn ngồi lên đùi anh, sau đó dựa đầu vào vai anh.
Uông Hạo Diên một tay lấy khăn che mắt Giản Tân, tay kia ôm lấy người, nói: “Tâm tình không tốt còn đi lau nhà, sao em ngoan thế.”
Giản Tân như người mù vuốt thắt lưng anh, hỏi: “Hôm qua anh không về nhà cũng không nói một tiếng, Giản Ái không ngủ được, lần sau có thể báo trước không?”
Uông Hạo Diên siết chặt cánh tay nhẹ nhàng hôn Giản Tân một cái: “Sao em biết Giản Ái không ngủ được?”
Giản Tân ngẩng đầu hôn lại một cái, hôn dưới cằm anh: “Bởi vì em cũng ——” Giản Tân chưa nói xong đã bị chặn miệng, Uông Hạo Diên hôn nồng nhiệt hơn, không cho cơ hội thở.
Khăn mặt rớt xuống, Giản Tân mở đôi mắt ướt sũng, Uông Hạo Diên nhìn cậu nói: “Chờ dì khá hơn chút, em theo anh về nhà gặp ba mẹ anh được không?”
Giản Tân lộ vẻ vô thố, đứt quãng nói mấy lần được được được mới thôi.
Nói xong thoáng nhìn tài liệu trên bàn trà, cậu nhớ Kinh Tinh nói Uông Hạo Diên vừa vi phạm hợp đồng phải bồi thường, liền đem chuyện của Tân Hủy nuốt trở về trong bụng, hỏi: “Anh phải quay phim rồi à?”
“Em cao hứng cái gì, không phải mong anh hết thời lắm sao.” Uông Hạo Diên nhìn cậu cười, đáp: “Nguyên ca đã bàn rồi, ngày mai ký hợp đồng, bất quá trước khi ký vẫn có thể đổi ý.”
“Sao lại đổi ý chứ? Anh đừng làm bậy.”
Uông Hạo Diên lại quấn chặt lấy cậu: “Vậy em khóc cái gì, dì không ổn sao?”
Giản Tân sợ anh phải đảm đương nhiều quá, nhưng lại sợ anh nhìn ra mình giả vờ không có việc gì, hơi nghiêng người ôm lấy Uông Hạo Diên, nói: “Không có gì, chỉ là mẹ không muốn dọn đi, không nghe lời em.”
“Vậy cứ theo ý dì, dù sao còn hai ba tháng nữa mới bị phá, đừng ép dì.” Uông Hạo Diên vuốt vuốt gáy Giản Tân, “Hơn nữa, không phải còn có anh nghe lời em sao?”
Giản Tân gật gật đầu, dùng cằm gõ gõ bả vai đối phương: “Vậy anh chú tâm đóng phim đi, không cần thay em lo lắng nhiều như vậy. Nhưng mà… có thể hôn giả thì làm, không được hôn thiệt.”
Uông Vĩ Quốc cầm tờ báo chiều trở mình cả tiếng đồng hồ, không đọc vào cái gì, Chu Uyển ngồi trước bàn trang điểm chọn đồ makeup, chọn xong mới ngẩng mặt nhìn vào gương.
“Bà làm đẹp xong chưa? Cố tình làm tôi sốt ruột chết à!”
Chu Uyển giữ đuôi mắt nói: “Không phải là không cho ông hỏi đó sao? Tôi đây là giúp ông kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, hiểu không?”
Uông Vĩ Quốc hỏi: “Cái gì mà kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, con trai đang nói việc trọng đại, tự nhiên bà nói cái gì đau đầu rồi để hôm khác hẵng nói, đầu tôi không có đau. Con trai lớn thế này đã từng nói thích ai chưa? Bà sao chỉ biết nghĩ cho bà!”
Chu Uyển mở hộp mỹ phẩm ra bắt đầu trang điểm: “Lỡ đâu ông thấy người ta không tốt, hoặc là không tiếp thu nổi thì sao.”
“Bà là tôi à?” Uông Vĩ Quốc cảm thấy Chu Uyển thật sự rất khó hiểu, “Không phải là do áp lực trong nhà đối phương quá nặng nề sao, Hạo Hạo còn giúp đỡ nhiều như thế, xem ra là người ngoài giới, cũng chưa kịp hỏi làm công việc, đều tại bà.”
Chu Uyển nhẹ nhàng nói: “Nếu như công việc không tồi, bằng cấp rất cao, bộ dạng lớn lên cũng đẹp, tính tình tốt, còn đặc biệt thích con trai ông, ông có phải sẽ lập tức lì xì luôn không?”
Uông Vĩ Quốc ngẫm lại thấy không tồi, còn giả bộ khiêm tốn: “Ở đâu có người vẹn toàn thế chứ, hơn nữa Hạo Hạo nhiều tật xấu như vậy.”
Chu Uyển xoay người, dặn dò nói: “Lão Uông, con trai không cần biết tìm về dạng người gì, ông cho dù không vui lòng, cũng không thể trở mặt với nó được, bằng không tôi chịu không nổi, được không?”
Uông Vĩ Quốc cuối cùng cũng bình tĩnh một chút, hỏi: “Bà không phải đang giấu tôi cái gì đó chứ?”
“Tôi không có, tôi chỉ là đang nghi ngờ.” Chu Uyển trong ngực chua xót, nhưng mà chỉ biết giấu trong lòng, “Con trai lớn như vậy, ông có thấy nó từng thích con gái chưa?”
Uông Vĩ Quốc ngẩn ra, không phản ứng. Chu Uyển còn nói: “Không nói trong giới giải trí, trong công ty có biết bao mỹ nữ, nó từng thích ai? Lão Uông, ông ngẫm lại đi.”
Uông Vĩ Quốc rống lên “Hoang đường”, thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự.
Uông Hạo Diên vẫn đang ôm Giản Tân trên sô pha lãng phí sinh mạng, đè con người ta ra hôn hôn sờ sờ. Giản Tân bị hôn cả người đều nóng lên, còn chủ động với tay xuống tháo dây lưng quần ngủ của mình.
Đang ngọt ngào, bỗng một hồi chuông điện thoại chói tai vang lên, Uông Hạo Diên với tay lấy điện thoại trên bàn trà, Giản Tân dựa vào người anh nhẹ thở gấp. Mới vừa bắt máy, Uông Hạo Diên hùng hồn gào to.
“Ba hỏi con, đứa nhỏ là con gái hay con trai?!”
Giản Tân nghe thấy rõ ràng, khẩn trương mở to mắt, cậu không biết Uông Hạo Diên đã nói chuyện với người nhà rồi, càng không biết Uông Hạo Diên nói thế nào, Uông Vĩ Quốc đùng đùng nổi giận chất vấn, khiến cậu vô cùng hoảng sợ.
Uông Hạo Diên buông ra hai chữ: “Con trai.”
Uông Vĩ Quốc tiếp tục rống lên vài cậu, bảo Uông Hạo Diên trở về nhà nhận lấy cái chết gì gì đó, Uông Hạo Diên chen ngang: “Người ta là bác sĩ ở Nhị viện, bằng cấp thạc sĩ, tướng mạo đẹp đẽ, vừa tốt bụng vừa giỏi giang, chưa mười tám đã thích con, bây giờ đã hai mươi tám rồi.”
Giản Tân bịt miệng anh, gấp đến độ không nói nên lời. Uông Hạo Diên nói xong thẳng tay ném điện thoại đi, ôm lấy cậu vào phòng ngủ, đến lúc áp người lên giường anh cũng thôi không động nữa.
Chu Uyển rót cho Uông Vĩ Quốc một chén trà lạnh, sau đó giúp Uông Vĩ Quốc nhuận khí.
“Bà biết hết rồi sao? Còn gạt tôi?”
Chu Uyển nện ông một cái: “Đừng vu khống, tôi vẫn nghi ngờ suốt.” Trong lòng bà cũng không yên ổn, nhưng đã suy nghĩ đủ lâu rồi, “Lão Uông, con trai không mong đợi gì ở ông hết, lúc trước tiến vào tổ phim nói đi là đi, không cần ông giúp đỡ, nhiều năm như thế mới hết khổ, ông phản đối nó, cũng không có ích gì.”
“Vậy cứ mặc nó muốn làm gì thì làm? Hồ đồ!”
“Nó không thích con gái, ông cảm thấy không tốt cũng là do chúng ta sinh không tốt, cũng không hề nói với nó nhất định phải thích con gái, đúng không?”
Uông Vĩ Quốc nản lòng: “Bà lại bắt đầu nói hươu nói vượn rồi, còn nuông chiều nó.”
Chu Uyển biết rõ ông không quá cứng ngắc, hỏi: “Vậy bây giờ làm sao đây? Ông tìm người phong sát nó rồi xích ở trong nhà à?”
“Nhất định không thể cứ như vậy mà xong chuyện được.” Uông Vĩ Quốc lầm bầm hai tiếng, “Hôm nào phải bảo nó dẫn người về cho ông xem, nó thì biết cái gì, hai nam nhân ở cùng một chỗ có chỗ nào đơn giản, không chừng mâu thuẫn một chút sẽ đánh nó đấy.”
Chu Uyển hết sức vui vẻ, trong lòng thầm nói hai tên họ Uông các người thực sự không biết xấu hổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT