Liên hệ với kiến trúc sư cùng đi xem phòng trước, hai ngày nữa Giản Tân về Tô Châu, nếu chờ cậu về lại mới làm thì chậm trễ công việc người ta, trước cùng người ta nghiên cứu một chút, cũng không làm trễ việc bên công ty trang trí nữa.
Thế nhưng Giản Tân có chút lưỡng lự: “Nếu không thì mình anh đi thôi, không thì kỳ lắm, lỡ đâu hắn lên mạng nói anh cùng đàn ông trang trí nhà cửa, vậy không phải là tin sốc sao.”
Uông Hạo Diên đã đổi giày: “Đừng lo, đã ký hợp đồng rồi, nếu không thì em nói là em trai anh.”
Tới Thanh Viên lộ, Kinh Tinh và người thiết kế đang đợi, bởi vì trước đó chưa được nhìn qua, người thiết kế cũng không vẽ được gì.
“Uông tiên sinh, phong cách tổng thể ngài có xu hướng nào không?”
Uông Hạo Diên đụng đụng cánh tay Giản Tân, chuyển qua hỏi: “Em trai, em thích phong cách gì?”
Giản Tân sửng sốt, quên mất ban nãy đã bàn, nói tiếp: “Cứ đơn giản là được, bằng không dọn dẹp mệt lắm.”
Cậu nói xong, Uông Hạo Diên nhìn sang cậu, cậu cũng không biết Uông Hạo Diên nhìn cái gì, nhạt nhẽo quá, ánh mắt ra hiệu đối phương tiếp tục nói chuyện với người thiết kế đi, nhưng mà Uông Hạo Diên vẫn cứ nhìn cậu.
Anh là to nhất, hiểu rồi, Giản Tân bổ sung: “Nghe theo anh đi, anh giai.”
Từ tổng thể đến chi tiết cụ thể đều theo ý chủ nhân, nhà thiết kế dùng dụng cụ nhanh chóng phác thảo ra vài bức vẽ, Kinh Tinh đi mua cà phê quay lại, nhìn thấy thiếu chút nữa phun ra.
“Thiếu gia, cậu có biết cái này gọi là phong cách gì không?”
Uông Hạo Diên cầm lấy cà phê đưa cho Giản Tân: “Phong cách ngôi sao.”
Kinh Tinh bắt bẻ anh: “Cái này gọi là phong cách nhạt nhẽo, khó trách cậu chưa bao giờ muốn tạo scandal.”
Uông Hạo Diên túm Giản Tân lên sân thượng, hỏi người ta: “Bác sĩ Giản, tính nhạt nhẽo này có thể chữa không, chữa cho anh thành cái dạng một đêm bảy lần đi.” Cà rỡn xong lại cầm mấy tấm vẽ lên xem.
“Anh thấy rất đẹp mà.”
Giản Tân gật đầu phụ họa: “Em cũng thấy rất ưa nhìn.”
Hai người này phỏng chừng dùng hết trình độ thường thức của mình mà nhìn trúng nhau rồi.
Quay về Tô Châu trước một đêm, Giản Tân vừa xếp hành lý vừa xem TV, vé máy bay của cậu là chiều hôm sau, muốn tạt qua chỗ Tân Hủy trước, sau đó từ đó đến thẳng sân bay.
Uông Hạo Diên trả chó cho Chu Uyển, bắt cóc Tân Ba có hai ngày, mẹ anh cứ nằng nặc đòi lại như đòi nợ.
Anh về nhà trông thấy vali bên cạnh sô pha, bất mãn nói: “Em mang bao nhiêu thế, định di cư luôn à?”
“Quần áo mùa đông dày đó,” Giản Tân mệt nhừ nằm bất động trên sô pha, hướng phía Uông Hạo Diên lắc lắc cổ tay, bảo đối phương kéo cậu ngồi dậy, “Mau xem nè, anh sắp thành thân rồi.”
TV chiếu «Không thấy Trường An», Ninh Châu một thân y bào đỏ sậm, đứng ngoài hành lang đẩy cửa tiến vào phòng tân hôn, ánh sáng trong phòng chập chờn, tân nương cầm khăn tay ngồi bên giường.
“Sơ Tinh.” Ninh Châu dừng lại, trong mắt đong đầy tình cảm gọi tân nương một tiếng.
Xem phim mình diễn cứ là lạ, Uông Hạo Diên ôm Giản Ái thưởng thức, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn phản ứng của Giản Tân. Ánh mắt Giản Tân tập trung lên màn hình, mặt không biểu tình.
Vén khăn voan lên, tân nương ngượng ngùng quay đầu đi, không dám nhìn Ninh Châu. Ninh Châu lại đột nhiên duỗi tay nắm lấy eo tân nương, dùng lực kéo người vào trong ngực.
Uông Hạo Diên nghe thấy Giản Tân hít một hơi.
Tân nương bám lấy vạt áo Ninh Châu, chậm rãi nhắm hai mắt, Ninh Châu cúi đầu, lộ ra đường cong sườn mặt đẹp đẽ cùng quai hàm, sau đó nhẹ nhàng hôn lấy ái thê trong lòng.
Giản Tân dụi dụi mắt, chắc bị cay mắt, sau đó hô mệt đứng dậy về phòng ngủ. Uông Hạo Diên vứt Giản Ái qua một bên, túm lấy Giản Tân nói: “Chỉ là do góc quay thôi, bảo bối, góc quay!”
Giản Tân dừng lại, có chút đăm chiêu hỏi: “Vậy nụ hôn đầu của anh là với ai?”
“Mẹ nó, với em đó!” Uông Hạo Diên hăng hái, nói: “Hồi trước học trung học anh là một cái máy học đó, ai không cho anh học anh liền quậy!”
Giản Tân không nhịn cười nổi, Uông Hạo Diên không để yên: “Lần đầu cũng là với em, có điều lần đầu chỉ có mình anh làm à!”
Trong nhà lại chỉ còn lại một mèo một chó, người đại diện Phí Nguyên xách hai bình hồng rượu đến tìm siêu sao uống giải sầu, Giản Ái nằm trên ban công ngửa đầu nhìn ra cửa sổ, chắc đang nhớ Tân Ba. (Ủa vậy bạn học Uông thành chó thật rồi:)))
Uông Hạo Diên lấy mấy túi đồ ăn vặt ra nói: “Anh tới mà không mua đồ ăn gì hết à? Còn phải để em hầu hạ anh?”
Phí Nguyên mãnh liệt, nói: “Uống rượu mà ăn cái gì chứ, anh tính chỉ uống thôi.”
“Haiz, Giản Tân về Tô Châu rồi, Lộ Lộ qua Mỹ rồi,” Uông Hạo Diên diệt sạch một ly, “Hèn chi muốn tìm người bản địa, làm như vầy thật sự không tốt.”
Phí Nguyên bật TV xem bóng đá: “Lộ Kha Đồng giống Giản Tân sao, Giản Tân còn phải đi làm sẽ quay về, chờ xem,Lộ Lộ ít nhất phải chơi đùa đủ một tháng.”
Trên đệm sô pha toàn là kịch bản, còn có đủ loại kế hoạch, Uông Hạo Diên xem từng quyển từng quyển, sau đó mới có thể bắt đầu chọn lọc, anh bóp bóp mi tâm: “Em cũng muốn phát điên, nửa tháng là đủ rồi.”
“Dẹp cậu đi, không bắt cậu làm việc liên tục là may rồi.”
Hiện tại nhân khí anh đại trướng, chính là thời điểm mấu chốt, nếu như không phải anh không chịu nghe theo kế hoạch, bây giờ đã sớm qua vùng khác quay phim mới rồi, hơn nữa còn có một đống show tổng hợp cần phải tham gia.
“Bây giờ Kinh Tinh đang bận rộn tìm bạn trai, cũng đừng bắt chị ấy theo chạy tới chạy lui, để em giám sát lắp đặt đồ trang trí là được.” Uông Hạo Diên lật ra một quyển kịch bản bị viết vẽ qua, nói: “Cái này đi, khai máy trễ nhất, em thích.”
Phí Nguyên nhìn một chút: “Anh kiến nghị cậu trước đừng đóng phim nữa, chạy theo củng cố show tổng hợp một chút, hiệu quả sẽ nhanh hơn.”
Uông Hạo Diên không cự tuyệt, tuy là anh tham gia show tổng hợp có cảm giác nát bấy muốn chết, nhưng mà cứ đơn giản hoàn thành công việc, cũng không có vấn đề gì, hơn nữa trước kia công ty có cuộc họp anh đã nghe được, Phí Nguyên hình như bàn chuyện đóng phim của anh.
Thói quen của người này chính là trước khi ăn chắc được mọi chuyện sẽ không tiết lộ ra, như vậy cũng tránh việc làm không được rồi thất vọng.
Giản Tân một năm không trở về, bà nội cậu và Giản Dật Thu đều rất nhớ cậu, Giản Dật Thu sẽ không biểu hiện ra ngoài cái gì, nhưng mà vội trước vội sau đều có thể nhìn ra.
“Yếm Yếm gầy, chắc hẳn ăn cơm tạm bợ, lần này trở về sẽ đãi con một trận bồi bổ.” Lão thái thái vẫn hay gọi nhũ danh của Giản Tân, một năm không gặp cháu trai liền không cho cậu đi nữa, “Nếu không thì, không đi nữa?”
Giản Tân từ bé ngoan ngoãn, nhưng nội tâm từ trước đến giờ đối với bà nội có hơi bất mãn, bởi vì trước kia bà nội cứ khăng khăng bắt Giản Dật Thu dẫn cậu về sống ở Tô Châu, Giản Dật Thu hiếu thuận, liền cùng Tân Hủy càng ngày càng khắc khẩu.
Cậu nói: “Khó mà được, còn có công việc nữa, về sau con sẽ thường quay về thăm bà nhé.”
Giản Dật Thu tiếp lời: “Chính là, quay về đi, bạn học ba làm ở bệnh viện quân y, tìm ông ấy giúp đỡ, chuyện việc làm không khó gì.”
Giản Tân nghe vậy dứt khoát câm miệng, cậu không muốn cãi cọ với bà nội và Giản Dật Thu, công việc bất quá là lấy cớ, nguyên nhân lớn nhất là Tân Hủy. Trong lòng rõ ràng biết chuyện này, Giản Dật Thu lại làm như không biết.
Buổi tối trước khi đi nghỉ, Giản Tân gọi điện cho Tân Hủy, chủ yếu là Tân Hủy nghe cậu nói, sau đó cậu lại nghe dì Tần nói qua tình hình của bà. Yên tâm rồi, mới nằm xuống tìm tư thế thoải mái gọi điện cho Uông Hạo Diên.
“Giản Tân, đã ngủ chưa?”
Vừa mới quay số lại bị tắt đi, Giản Dật Thu đi vào. Giản Tân lại ngồi dậy, xem ra muốn nói chuyện gì, cậu ngoan ngoãn, chờ ba cậu mở lời.
Giản Dật Thu ngồi xuống hỏi: “Mẹ con thế nào rồi?”
“Mới vừa nói chuyện điện thoại xong, vẫn ổn.” Cậu nói xong, lại nghĩ nghĩ nói thêm: “Thật ra kém hơn hai năm trước, gần đây bị mất trí.”
“Xuất huyết não là thế đấy, không mấy lạc quan.” Giản Dật Thu nhịn không được thở dài.
Hai cha con trò chuyện chốc lát, Giản Tân chung quy cảm thấy ba cậu có chuyện muốn nói, nhưng một mực nói chuyện gia đình, cuối cùng cũng chỉ nói cả nhà cùng nhau tụ họp, không nói gì thêm.
Đã rất khuya rồi, Giản Tân nghĩ vẫn là không kiềm chế được quấy rầy Uông Hạo Diên.
“Alô, Giản Tân à.” Âm thanh Uông Hạo Diên ỉu xìu, giống như đang ngủ, sau đó lại nói với ai không biết: “Ài cái con người này, đè chân em nặng quá.”
Đầu óc Giản Tân “ầm” một cái, cậu trùm chăn lên đầu, quát: “Đồ chó Nhật! Làm gì vậy!”
Uông Hạo Diên khốn khổ đi ra ngoài: “… Anh với Nguyên ca uống hơi nhiều, trèo lên giường ngủ, anh đã muốn qua phòng khác rồi, không cho phép kẻ nào đụng tới băng thanh ngọc khiết anh đây.”
Giản Tân nhẹ nhõm: “Vậy anh ngủ tiếp đi, em cũng ngủ, mơ thấy anh.”
Vừa nãy bị mơ hồ đánh thức, Phí Nguyên trở mình một cái, mở mắt ra nhìn di động, tin nhắn hay cuộc gọi gì cũng không thấy, trên mạng xã hội có thông báo mới, thấy có ảnh chụp của Lộ Lộ và bạn, cười vừa xinh đẹp vừa ngốc nghếch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT