Uông Hạo Diên chỉ được nghỉ hai ngày, hôm sau sẽ bắt đầu quay show thực tế, quay xong còn phải lập tức đến Đông Bắc tiếp tục đóng «Không thấy Trường An».

Tổ chương trình bày ra một trận thi đấu để xếp hạng các thành viên, từng nghệ sĩ có thể chọn cách thể hiện, nếu như chọn thi ở ngoài trời thì phải chụp hai bộ ảnh cá nhân, Uông Hạo Diên chỉ còn một ngày nghỉ, đành bỏ qua cách này.

Phí Nguyên trước tiên cùng anh thống nhất xác nhận ghi hình trong nhà, thứ nhất là nội dung, ngoài việc tiết kiệm được thời gian và chi phí, gần đây Uông Hạo Diên và mèo của anh nhân khí cao, có thể nhân cơ hội này quảng bá một chút.

“Cậu trước hết gọi điện dặn Giản Tân đón khách, đừng để bọn họ đột nhiên giáp mặt nhau.”

“Kì cục quá, cuối tuần còn phải để Giản Tân ra ngoài, em không mở miệng được.” Uông Hạo Diên đặc biệt u sầu, ngại muốn chết.

Giản Tân đang làm việc cái gì cũng chưa biết, chỉ là cảm thấy thứ sáu rồi mà vẫn bận rộn, nghề bác sĩ thật không dành cho con người làm mà. Hành lang xếp một hàng người, rất đông bệnh nhân vừa vào mắc đủ các loại bệnh viêm mũi xếp hàng ở Nhị viện khoa tai mũi họng.

Đến lượt của hai cô bạn nữ, đúng lúc bệnh nhân trước cầm phim chụp X quang và phiếu xét nghiệm về, Giản Tân bảo bệnh nhân nữ kia chờ, sau đó nhìn qua phim X quang của người kia.

Xem xong rồi kê thuốc, nữ bệnh nhân cùng bạn của cô có chút bất mãn, phàn nàn nói: “Sao không xếp hàng theo thứ tự chứ? Cái hàng dài kia để làm gì?”

Giản Tân không nghĩ nhiều, giải thích: “Thật ngại quá, là thế này, bình thường chẩn đoán bệnh xong rồi làm xét nghiệm sẽ quay lại, phải xem kết quả cho họ trước.”

Nữ bệnh nhân cũng không phải dạng cáu kỉnh hay để ý, không nói nữa, nhưng mà vẻ mặt không thoải mái, bạn cô cũng không đồng ý bỏ qua, chắc là thấy bị bẽ mặt, la lối: “Chúng tôi đăng kí từ lâu, xếp hàng cũng tốn bao nhiêu thời gian, sau đó lại phải nhường người khác xem kết quả trước, mấy người bệnh viện các anh sắp xếp sẵn rồi chứ gì?”

Giản Tân làm việc tới nay cũng đã từng gặp qua vài thành phần khó chịu, nhưng vẫn là lần đầu gặp loại tính cách này, bởi vì đại bộ phận bệnh nhân đi khám bệnh đều biết điều này, không có gì phẫn nộ cả.

Nữ bệnh nhân vốn không nói gì, cũng bị khơi hỏa, đứng dậy nói: “Tôi đi khám bác sĩ khác, không phải chuyên gia đúng là không đáng tin, ai cần ai chứ.”

Hai người đi rồi, Giản Tân đã mang khẩu trang vẫn xấu hổ, cậu da mặt mỏng, cảm thấy được một ngọn lửa đang bừng bừng trong bụng, sau đó giận lên tận ngực không xả được.

Vị bệnh nhân trước cũng rất áy náy, vội vã xin lỗi cậu, Giản Tân cười cười nói không sao, ra hiệu y tá ở cửa kêu vị tiếp theo.

Sau khi thay ca Giản Tân có ca phẫu thuật cắt bỏ một phần xương xoang mũi dưới của một học sinh trung học, đứa nhỏ này đúng là vô tâm vô phế, nằm viện mấy ngày đã quen hết nhóm bác sĩ y tá phụ trách, nằm trên giường phẫu thuật rồi hỏi có thể nghe nhạc được không.

Giản Tân tâm trạng tốt lên mặc áo vô khuẩn giơ hai tay lên hỏi: “Nghe bài gì? Viêm mũi là một loại bệnh?”

“Bác sĩ Giản, cảm giác anh chữa không được đâu, em đây mà viêm mũi thông thường sao? Không phải anh nói là đau thần kinh gì đó à?”

“Tiền đau thần kinh.” Giản Tân không nhịn được cười, đùa đùa cậu nói: “Em không sợ à? Hôm nay tâm trạng anh không tốt, ra tay sợ là không tiết chế, chệch tay một cái ai biết hậu quả ra sao chứ.”

“Vậy nếu phẫu thuật hỏng em sẽ như nào?”

Giản Tân làm bộ suy tư, nói: “Cơ quan trong mũi suy thoái, dần dần đến lúc phải vĩnh biệt thôi.”

“Đệt, thật sao?”

“Dọa em thôi, bé tí tuổi mà nói năng thô thiển quá.” Giản Tân nhìn y tá chuẩn bị tốt dụng cụ, bắt đầu làm việc.

“Em cũng học trung học rồi, lẽ nào anh không học qua trung học sao? Nói năng thế không được à?”

Giản Tân không đáp, cậu nghĩ không ra mình đã từng nói năng như thế, hẳn là chưa như vậy bao giờ đi? Đứa nhỏ kia còn muốn tám chuyện, hết sức hồn nhiên, Giản Tân nhấn đầu đứa nhỏ: “Ngậm miệng, không anh gọt mũi.”

“Vậy tốt quá!”

“Trình độ của anh gọt thành mũi của Avatar được đấy.”

“…”

Lúc gặp sự cố ở phòng khám kia Giản Tân bị đả kích một chút, cho nên làm phẫu thuật xong liền ở trong phòng nghỉ ngơi không ra ngoài, đang cầm ly nước cố gắng suy tư về nhân sinh, thời đại ngày nay hình thành mối quan hệ quen với bác sĩ, làm xuất hiện mấy mối quan hệ ngầm với bác sĩ và tâm lí bệnh nhân lúc nào đề phòng sự phân biệt ấy.

Điện thoại vang lên, Giản Tân nhấc máy trực tiếp hỏi: “Chỗ nào không khỏe sao?”

“Hả?” Uông Hạo Diên vẻ mặt chấm hỏi, không kịp phản ứng, tùy cơ ứng biến nói: “Nhớ em mãi nên đau đầu quá…”

Giản Tân lúc này mới hoàn hồn, làm bộ như mới nhấc máy lại: “Alô, có chuyện gì?”

Uông Hạo Diên bị dắt mũi đến mơ hồ, hỏi: “Em làm sao thế? Đang đợi điện thoại của bệnh nhân sao? Không được tùy tiện cho người khác số điện thoại, làm sao biết được người ta tốt hay xấu.”

Giản Tân nuốt nước miếng: “Em biết anh rất phiền phức mà.”

Uông Hạo Diên tự dưng bị cho một quả ủy khuất, vì vậy yên lặng không nói chuyện. Giản Tân uống hết nửa ly nước, nhìn màn hình xác định chưa có cúp máy, thấp giọng nói: “Xin lỗi, tâm tình em không được tốt.”

Uông Hạo Diên lập tức có phản ứng, hỏi: “Làm sao vậy? Vậy em nhanh nhanh tan làm về nhà, anh an ủi em nha.”

Tôi an ủi cậu nha…

Giản Tân một tay cầm điện thoại, một tay siết ly nước, hoàn toàn quên mất mấy chuyện y đức và bệnh nhân hồi nãy, một câu nói của Uông Hạo Diên đem hộp chứa kí ức của cậu mở ra, đào lên toàn bộ những hồi ức sâu kín nhất trong lòng mà cậu không bao giờ muốn nhớ đến.

Sau khi có kết quả kỳ kiểm tra giữa kỳ toàn bộ phụ huynh như biến thành quỷ Tula, học sinh tan học không hề vui vẻ tí nào trái lại còn nơm nớp lo sợ, đương nhiên trừ người nào đó ngày nào cũng như ngày nào làm mấy chuyện 2B ¹ với người yêu.

Thành tích của Uông Hạo Diên rất ổn định, trước giờ luôn trong top mười, lần này đứng thứ hai, Giản Tân cuộc đời lên lên xuống xuống, bình thường luôn top ba, lần này sơ suất một chút liền rớt hai mươi hạng.

Hai người sau khi tan học đi loanh quanh trò chuyện ², đi ngang sân vận động rong chơi một chút, lại cùng đi ăn vặt dọc đường một lát, Uông Hạo Diên ăn xong cây kem của mình liền đoạt lấy cây kem của Giản Tân, hỏi: “Ai đi họp phụ huynh cho cậu?”

Giả Tân giương mắt nhìn cây kem của mình còn mỗi cái que gỗ, nói: “Mẹ chồng cậu.”

Uông Hạo Diên một phát phun hết kem ra, sau đó bắt lấy cổ tay Giản Tân nói: “Biết thế hôm nay không mặc đồng phục, không thể cho mẹ chồng thấy khuôn mặt đẹp trai này tôi buồn lắm á.”

Giản Tân nắm tay Uông Hạo Diên kéo đi về phía trước, trông như dắt một con cún, quay đầu nói: “Mẹ tôi đẹp đủ rồi.”

Uông Hạo Diên nói: “Mẹ anh cũng có nhan sắc lắm nha, để các mẹ gặp nhau có thể trao đổi chuyện làm đẹp với nhau.”

Tân Hủy không muốn cùng Chu Uyển trao đổi bí quyết làm đẹp, chỉ muốn nhanh nhanh về nhà trao đổi với Giản Tân. Giản Tân hồn nhiên hẹn hò bên ngoài đến quên mình, bởi vì cậu thi không tốt lắm, nhưng mà có Uông Uông ở đây mọi chuyện trở nên tốt hơn, cho nên cậu không để ý nữa.

Rượu uống trên môi, yêu đương trong trí.

Buổi tối về nhà liền cảm nhận được áp suất thấp, bởi vì Tân Hủy chỉ mới hầm chút cháo, không hề nấu đồ ăn. Giản Tân cúi đầu húp cháo, cố gắng đem sự tồn tại của mình giấu đi, nhưng đến khi Tân Hủy đặt đũa lên bàn, một trận giông gió quét qua trong lòng cậu.

Giông gió đến… Mẹ bạn đánh bạn không một lý do.

Phía Uông Hạ Diên yên ổn hơn, Chu Uyển trước giờ không quan tâm thành tích của con trai, cao hứng kể chuyện bà được phụ huynh khác nhận ra còn muốn xin chữ kí, Uông Hạo Diên nhịn không được xen mồm vào: “Mẹ của bạn cùng bàn của con tâm tình thế nào?”

“Không tốt lắm đâu.” Chu Uyển vừa nghĩ vừa nói, “Bạn cùng bàn của con tích hình như cũng rất tốt, nhưng mà lần này bị tụt hạng, mẹ đứa nhỏ chắc đang dạy dỗ nó rồi.”

Uông Hạo Diên tưởng tượng dáng vẻ Giản Tân luôn ngoan ngoãn bị dạy dỗ, tâm ngứa ngáy khó nhịn. Trên thực tế Giản Tân không chỉ rất ngoan, quả thực còn là một cây cải trắng nhỏ ³, bởi vì phải biết diễn thảm thương một chút thì mới ngưng bị giáo huấn được.

Sau trận giông gió đó Giản Tân về phòng ngủ làm bài tập, di động ong ong vang lên, Giản Tân bắt máy, Uông Hạo Diên bên kia hỏi: “Đang làm gì đó?”

Giản Tân yếu xìu đáp: “Sửa bài làm sai, tôi bị mẹ mắng cả tiếng đồng hồ.”

Uông Hạo Diên bâng quơ nói: “Có thể ra ngoài không? Tôi an ủi cậu nha.”

Giản Tân lặng lẽ chạy ào ra ban công nhìn xuống, trông thấy Uông Hạo Diên ngồi chồm hổm trên sân gạch dưới lầu. Cậu lấy cớ cầm nhầm sách của bạn rồi chạy vội xuống lầu, sau đó dắt nhau vào một xó xỉnh tối thui ngồi chồm hổm.

Uông Hạo Diên đưa tay mò khuôn mặt Giản Tân, hỏi: “Có đau không?”

Giản Tân không nhúc nhích: “Cậu có bệnh à, mẹ tôi không đánh tôi.”

Uông Hạo Diên cau mày: “Sao lại có thái độ đó với người yêu của cậu chứ, tôi giận đó.”

“Cậu còn giận tôi được à? ” Giản Tân cấu cánh tay của Uông Hạo Diên, cả giận nói: “Chính tại bởi vì cùng cậu một chỗ, cậu làm ảnh hưởng tôi học hành.”

Uông Hạo Diên mặc cậu ngắt nhéo: “Đừng đổ lỗi bậy bạ, tôi có bị tụt hạng đâu.”

Giản Tân thu tay về, có chút buồn tủi nói: “Bởi vì cậu thích tôi không nhiều bằng tôi thích cậu.”

“Bảo bối, tuyết rơi.”

“Hả???”

Uông Hạo Diên ghé sát lại, nói: “Tôi còn oan hơn cả Đậu Nga.” (4)

Giả Tân hắc hắc cười khúc khích, sau đó chìa tay ra, hai bàn tay ngửa lên như ăn xin, hỏi: “Cậu nói xem sao tay tôi thế này lại có thể ăn ngon mà không thể viết đẹp vậy? Mẹ tôi bảo nếu như tôi bỏ nhà ra đi cũng đừng để lại giấy nhắn gì hết, mẹ với ba tôi xem không hiểu.”

Uông Hạo Diên cố nhịn cười, không nỡ làm Giản Tân mất vui, vì vậy đặt tay lên lòng bàn tay Giản Tân, nói: “Bàn tay một người có ba công dụng, ăn cơm, viết chữ, lao động. Viết chữ không đẹp thì thôi, thay bằng công dụng khác.”

Giản Tân nắm tay Uông Hạo Diên: “Thay bằng cái gì chứ?”

Uông Hạo Diên lại bắt đầu sến: “Để cho tôi nắm.”

“Ồ.” Giản Tân trầm mặc một hồi, nói: “Tôi còn tưởng phải phế đi chứ.”

Uông Hạo Diên: “… Cậu bức chết tôi mất, thật sự.”

“Giản Tân?” Uông Hạo Diên đợi thật lâu, cũng không dám phiền cậu, nhân lúc Giản Tân đang trầm mặc nghĩ xem đem câu “Cuối tuần này đừng về nhà anh phải quay chương trình” nói thế nào, đồng thời không làm tâm tình Giản Tân tệ hơn.

Giản Tân lắc lắc đầu, phát hiện mình lặng đi lâu như vậy, nói: “Em quên không nói anh, hai ngày nghỉ tới em đến chỗ mẹ, không về nhà.”

Uông Hạo Diên không cần phải nói nữa, nhưng mà trong lòng không vui chút nào: “Sáng mai mới đi hay là đêm nay sẽ không về?”

Giản Tân đáp: “Đêm nay không về, nói với Giản Ái một tiếng giúp em.”

Uông Hạo Diên “Ừm” một tiếng liền cúp mắt, trong lòng cũng không dễ chịu. Nói với Giản Ái gì chứ, Giản Ái hiểu tiếng người sao? Sao không thèm hỏi xem anh thế nào, còn nữa, gọi điện thoại cả buổi cũng không biết vì sao tâm tình Giản Tân không được tốt.

Lúc này đã quá giờ tan làm, Giản Tân thay áo chuẩn bị về nhà, phát hiện trong phòng làm việc vẫn còn vị bác sĩ khác còn chưa về, chủ nhiệm tiến vào hỏi cậu: “Tiểu Giản, đang đi tìm cậu, tưởng cậu về rồi.”

“Tôi phẫu thuật xong nghỉ trong phòng nghỉ một chút, có chuyện gì ạ?”

Chủ nhiệm nói: “Liên hoan a, đã quyết định được nhà hàng, vấn đề này đề cập cả tháng trước rồi.”

Bình thường trong khoa nhiều việc, đồng nghiệp đều có gia đình phải chăm sóc, ngày làm việc căn bản không thể đi liên hoan, chỉ đi vào thứ bảy. Giản Tân muốn về nhà chăm sóc Tân Hủy, có thể từ chối liền tận lực từ chối.

Dì Nhâm nấu cơm rồi mới đi, Tân Hủy chờ Giản Tân về cùng ăn, Giản Tân ít nói, Tân Hủy không nói tốt, chỉ có tiếng TV đang mở làm nền.

Ăn xong Giản Tân rửa chén, Tân Hủy ngồi xe lăn đi tới cửa bếp, nói: “Nghỉ ngơi, tiền, tốn nhiều hơn, rồi.”

Thực ra tiền tốn ít hay tốn nhiều, tốn bao nhiêu đều là để khám bệnh mua thuốc, không hề tiêu xài vào việc gì khác nữa, Giản Tân rửa xong lau khô chén bát, nói: “Dạ, con xem tình hình đã.”

Tân Hủy: “Đưa, dì Nhâm, tăng lương.”

Giản Tân gọt trái cây, ngồi xổm xuống đút Tân Hủy, nói: “Tiền lương trả cho dì Nhâm đã rất cao rồi, con biết mà.”

Tân Hủy lắc đầu: “Nữa, làm thêm, cuối tuần, cũng, ở lại.”

Giản Tân không đút bà nữa, tự bỏ vào miệng mình bày tỏ bất mãn: “Người ta cũng có con cái, tuy là con dì ấy cũng ra ngoài đi làm ít về, phải để cho gia đình họ có thời gian gặp nhau chứ? Mấy thứ bảy gần đây con về chăm sóc mẹ không tốt sao?”

Tân Hủy nói chuyện thấy rất mệt, chỉ lắc đầu.

Giản Tân cũng lắc đầu theo: “Con biết mẹ nghĩ gì, con không phiền, con cũng không cảm thấy lãng phí thời gian của con.”

Tân Hủy: “Con, hai mươi, bảy, nói ——”

“Nói chuyện gì? Con cùng ai nói? Con không muốn nói về chuyện này một chút nào.” Giản Tân đặt đĩa trái cây xuống, đẩy Tân Hủy vào phòng ngủ, đỡ Tân Hủy nằm lên giường rồi nói: “Mẹ coi như con bị bệnh đi, bệnh nan y, sống không được chết cũng không xong.”

Giản Tân rót cho Tân Hủy ly nước, Tân Hủy mím môi trừng câu, cậu không có cách nào liền trưng ra bộ dạng thảm thương: “Hôm nay có bệnh nhân khiến con khó chịu, đồng nghiệp thì trách con không hòa đồng với họ, mẹ lại không uống thuốc, con bỏ nhà đi luôn cho rồi.”

Chờ Tân Hủy uống thuốc xong, Giản Tân đắp chăn cho bà, trước khi tắt đèn Tân Hủy nói: “Cùng nhiều, bạn bè, chơi, mẹ, không, ép con, đâu.”

Vành mắt Giản Tân chua xót, vuốt lại tóc cho Tân Hủy, sau đó nhẹ giọng nói chúc ngủ ngon.

Sáng sớm thứ bảy Kinh Tinh đã bắt đầu phá cửa, chờ Uông Hạo Diên mở cửa liền nói: “Cậu là vì tổ chương trình đi? Nhìn cái mặt tươi cười nhã nhặn kia là biết.”

Uông Hạo Diên nhìn cô tinh thần hoạt bát, dò hỏi: “Hai ngày nay thế nào rồi?”

Kinh Tinh từ trong túi lấy ra mấy đồ ăn vặt đặt lên bàn ăn, nói: “Trở mặt, đàn ông mà đến trym mình cũng quản không được, có khác gì súc vật không? Vậy thì tôi đây chỉ có thể yêu hận trong nháy mắt.”

Uông Hạo Diên mở một lon nước ngọt: “Nào, nâng chén đối trăng, tình tựa trời cao.” (5)

Kinh Tinh nhanh chóng kiểm tra mỗi phòng một lần, đảm bảo không bị lộ cái gì đấy, trong lúc kiểm tra phát hiện có căn phòng khác thường, nhất là khi Uông Hạo Diên không cho cô vào căn phòng đó.

“Thiếu gia cậu đừng làm tôi sợ nha! Không phải cậu đang sống chung với ai đó chứ!”

Uông Hạo Diên liếc mắt khinh thường: “Không được sao.”

“Mẹ nó cậu không thể làm tốt vai trò một Uông Hạo Diên độc thân sao, ước pháo (6) phải nhớ mang bao, ở chung rất nguy hiểm cậu biết không? Nguyên ca biết chưa? Chị phải báo cho ảnh biết.”

Uông Hạo Diên: “Không cần báo, do người ấy của Nguyên ca giới thiệu.”

Kinh Tinh kinh hãi: “Người ấy của Nguyên ca? Đệt đệt đệt, có xinh không? Có thể quản được Nguyên ca có phải rất có tri thức rất hiểu lễ nghĩa,nước miếng phun ra cũng đứng đắn trang nhã như đinh đóng cột không?”

“Nước miếng phun ra cũng chỉ là nước miếng thôi, có điều người ta có gan phun cả lên mặt Phí Nguyên.”

Tổ chương tình không lâu sau đã tới, mỗi phòng đều đặt một máy quay, ban đầu chỉ dự định chụp ảnh thôi, nhưng vì ở trong nhà không gian chụp ảnh có hạn, hơn nữa để đáp ứng hiệu quả tự nhiên hơn nên đã đổi lại.

Uông Hạo Diên lần đầu tiên tham gia show thực tế, còn chưa quen, hỏi đạo diễn: “Có kịch bản không? Tôi không biết làm gì cả.”

Đạo diễn nói đầu tiên cần giới thiệu vài nét, sau đó cứ tự nhiên như mọi ngày là được, bình thường ở nhà làm gì thì làm cái đó, không cần quá bận tâm, bất quá phải thể hiện được vai trò trong chương trình.

Uông Hạo Diên ngẩng đầu suy nghĩ, vai trò là nam thần, nam thần ở nhà hẳn là không nên đi vệ sinh đi.

Cuối cùng đạo diễn nhìn đến không được, Uông Hạo Diên thật sự không có khiếu quay show thực tế, vì vậy quyết định vừa quay vừa hỏi vài câu hỏi, ít nhất không bị nhạt nhẽo, không khéo khi chiếu lại bị người ta cười cho.

Uông Hạo Diên trước hết hướng về ống kính chào hỏi: “Hêlô tôi là Uông Hạo Diên, lần đầu tham gia show thực tế thật không biết phải làm sao, trước tiên cùng tham quan nhà tôi nhé… Ba phòng ngủ, bìa cứng (7), toàn bộ chi phí đều đã trả hết lúc mua.”

Camera đại ca: “Cậu đi môi giới nhà ở à?”

Sau đó ống kính lia đến cái ổ nhỏ của Giản Ái, Giản Ái ban đầu đang nằm sấp trong ổ, không đợi camera quay tới liền nhảy về phía Uông Hạo Diên, Uông Hạo Diên bưng Giản Ái lên, sau đó kéo khóa kéo xuống nhét mèo vào trong áo, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ của Giản Ái. (Ôi trời tưởng tượng cảnh này yêu quá huhu)

Camera đại ca: “Mèo của cậu rất dữ, cậu biết không?”

Uông Hạo Diên: “Đã hai ngày rồi đáng lẽ phải hết dỗi rồi chứ nhỉ, cùng ba ba chào hỏi mọi người nào.”

Camera đại ca: “Đây là giống mèo gì?”

Uông Hạo Diên: “Tôi cũng không rõ, trong lúc quay «Hành Chí Thiên Minh» nhặt được, lúc đó lạnh lắm nên ôm nó theo, hẳn là không phải dòng thuần chủng gì, nhưng mà chúng mình rất đẹp nhỉ, phải không Giản Ái?”

Camera đại ca: “Vì sao lại gọi là Giản Ái?”

Uông Hạo Diên nghĩ nghĩ một chút: “Quả là vậy! Đáng yêu thế này! Giản, Ái.” (8)

Quay phim xong còn phải chụp ảnh cho trang web, vội vàng xong xuôi mọi chuyện đã hết một ngày, đồ ăn vặt Kinh Tinh đem tới được chia ra hết, Uông Hạo Diên nhìn cảnh trước mắt, quyết định mời toàn bộ staff ăn cơm.

Giản Tân bị Tân Hủy đuổi đến tham gia tiệc liên hoan của khoa, cậu khẳng định đến đó sẽ phải uống rượu nên không lái xe. Đến nhà hàng ngoài trừ một vị bác sĩ vì đứa nhỏ ở nhà đang bị ốm không thể tới, căn bản đều đã tới đông đủ.

Ngoài liên hoan còn chúc mừng bài luận văn nghiên cứu khoa học của chủ nhiệm khoa, từng người trẻ đều phải kính rượu, tùy là ly rượu không lớn, nhưng mà cứ kính trên kính dưới rượu uống vào vẫn rất nhiều.

Giản Tân bình thường không uống rượu, bởi vì không thích, kính rượu qua ba lần đã ngà ngà say, mặt bỏ bừng, cười cười tà mị.

Mọi người tán gẫu với nhau nói đến cả chuyện tình yêu nam nữ, Giản Tân yên lặng dùng bữa, ăn mấy đũa lại lặng lẽ uống một chút, đầu óc cậu mơ màng, cảm thấy uống say cũng rất thoải mái.

Hai thực tập sinh còn trẻ, bát quái với nhau, nói đến chuyện hâm mộ idol, Giản Tân nghe các cô nói chuyện, luôn nghe được tên Uông Hạo Diên.

“Gần đây tớ cực kỳ thích anh ấy, còn mèo ảnh nuôi cũng moe nữa.”

“Tớ cảm thấy anh ấy thực sự là nam chính trong phim thần tượng, điều kiện tốt gia cảnh tốt, muốn quay phim có ngay tài nguyên, lại còn đẹp trai.”

“Tớ thích nét Tây của Uông Hạo Diên với Hứa Dương lắm, nhưng mà thích Hứa Dương hơn, Hứa Dương rất đáng yêu á.”

Giản Tân buông đũa ra khỏi phòng, cậu cảm giác mình cận thị rồi, bởi vì nhìn đồ đạc xung quanh không rõ ràng lắm, xem ra thực sự đã uống nhiều. Bước vào nhà vệ sinh, tìm một gian đi vào khóa cửa lại, Giản Tân ngồi trên bệ bồn cầu ngẩn người.

Ngày hôm sau sau buổi họp phụ huynh, trong lớp thảo luận sôi nổi việc Uông Hạo Diên có một người mẹ là diễn viên, tìm trên mạng biết thêm Uông Hạo Diên con có một người ba là nhà sản xuất.

Một đống người hỏi Uông Hạo Diên sau này có làm diễn viên không, Uông Hạo Diên nói: “Có chứ, kí tên cho cậu nhé? Đợi tôi thành ảnh đế rồi có thể bán lấy tiền.”

Giản Tân uống sữa đậu nành bỏ thêm đường nhưng lại không thấy mùi vị gì, ghé lên bàn hỏi: “Cậu thực sự muốn làm ngôi sao hả?”

Uông Hạo Diên nằm sấp lên bàn mặt đối mặt mặt với cậu nói: “Tôi nghĩ tôi muốn chúng ta cùng vào đại học hơn, sau đó cùng nhau trốn tiết, lại cùng nhau tốt nghiệp, cuối cùng cùng nhau mua một căn hộ, mỗi ngày cùng nhau ngủ một giấc.”

Giản Tân quay đầu sang phía khác, vành tai ửng đỏ.

Uông Hạo Diên không phải diễn viên nhỏ, không ai dám quản anh, cho nên anh chỉ tượng trưng uống có hai ly. Mọi người đều là người trong giới, tán dóc cũng chỉ toàn chuyện trong giới, anh không có hứng nghe.

Di động vang lên, tên Giản Tân hiện trên màn hình, Uông Hạo Diên nói xin lỗi rồi ra ngoài nghe điện thoại, bắt máy rồi nhất thời không có tiếng động gì, Uông Hạo Diên nghĩ do sóng điện thoại không tốt, liền đi dọc theo hành lang.

“Giản Tân, có nghe được không?”

“Giản Tân? Làm sao vậy?”

Giản Tân còn chưa nói, Uông Hạo Diên đã sốt ruột, anh vừa định tiếp tục hỏi, rốt cuộc cũng nghe được thanh âm của Giản Tân.

“Uông Hạo Diên, đồng nghiệp của em lúc nào cũng bàn luận về anh, anh có phải rất nổi tiếng rồi không.”

Có người đi qua hành lang, Uông Hạo Diên hướng toilet đi đến, vừa đi vừa hỏi: “Em uống rượu sao? Em đang ở đâu?”

“Nếu như anh không nổi tiếng, vậy anh có hối hận đã chọn con đường này không?”

Giản Tân đầu óc choáng váng, ý thức không sáng suốt, cứ như hỏi đi hỏi lại: “Anh có hối hận không? Anh ở trong chương trình sao cũng nói không hối hận, tại sao anh lại không hối hận…”

Uông Hạo Diên đứng ngoài cửa toilet, rất muốn cúp máy, Giản Tân uống say cứ chất vấn anh, anh không có dũng khí để đối mặt.

“Giản Tân, mở cửa.”

Giản Tân mở cửa, Uông Hạo Diên chui từ bên ngoài vào, cậu ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ buông tay điện thoại rơi xuống đất phát ra tiếng động không nhỏ.

Uông Hạo Diên luồn tay qua nách Giản Tân nâng Giản Tân đứng lên, sau đó ôm lấy thật chặt, tựa như vỗ về vuốt vuốt lưng Giản Tân, dỗ dành: “Bảo bối, chúng ta về nhà thôi.”

Giản Tân men say ngày càng đậm, ngửa đầu nhìn xung quanh, đột nhiên kịch liệt vùng vẫy, dùng sức đẩy Uông Hạo Diên, Uông Hạo Diên sức lớn hơn, đem Giản Tân dán lên vách cửa, không cho cậu lộn xộn.

“Anh buông em ra!” Giản Tân trở nên kích động, yết hầu bỏng rát, hô: “Buông ra! Anh lại muốn ở trong nhà vệ sinh làm em sao?! Anh cút!”

Uông Hạo Diên như bị giáng đòn, anh buông lỏng tay, cảm thấy Giản Tân bởi vì hết sức cũng không còn giãy dụa nữa, Giản Tân vùi đầu vào cổ anh, run nhè nhẹ.

“Anh là tên lừa đảo, anh đã muốn cùng nhau ngủ một giấc, anh gạt em.”

(1) 2B chỉ những người có suy nghĩ và hành vi không bình thường so với người bình thường, hay làm chuyện ngu ngốc khiến người khác coi thường.

(3) cải trắng nhỏ xiaobaicai chỉ người đơn thuần, ngây thơ

(4) “Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng. Trong vở kịch có một màn cảm động lòng người sâu sắc, Đậu Nga trước khi bị hành hình đã phát ra ba lời thề như đinh đóng cột với quan giám trảm: 1. Nếu tôi bị oan, thì “đao chém qua đầu một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia”; 2. Nếu tôi bị oan, thì “sau khi thân chết, trời sẽ giáng tuyết dày ba thước, đắp lên thi thể tôi”; 3. Nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết thì “từ giờ trở đi, Sở Châu này sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền”. Lời thề của Đậu Nga ngay sau đó đều đã ứng nghiệm: Máu bắn lên dải lụa trắng, tuyết rơi tháng 6, vùng Sở Châu đại hạn 3 năm.

(5) Kinh Tinh nói “Yêu hận trong nháy mắt.” Uông Hạo Diên đáp “Nâng chén đối trăng, tình tựa trời cao.”

Đây là lời bài hát Tân Quý phi túy tửu do Lý Ngọc Cương trình bày.

(6) Ước pháo chỉ việc quen biết trên mạng, khi gặp nhau sẽ có thể phát sinh quan hệ, những người như vậy gọi là pháo hữu.

(7) Bìa cứng phòng hay còn gọi là thành phẩm phòng, gian phòng này đòi hỏi sự tinh xảo và dung hợp, đồng thời thể hiện được địa vị, cá tính của chủ phòng. Bìa cứng phòng chú trọng từng chi tiết, từ tổng thể không gian kết cấu, phong cách trang trí, đến từng con đinh ốc nhỏ. Cho nên bìa cứng phòng thường là lựa chọn của những con người thích hưởng thụ. Tiếng anh là Deluxe Room:))

(8) 简直 jiǎnzhí: quả là, dứt khoát, quyết định. 可爱 kě’ài: khả ái, đáng yêu, dễ thương. Hợp lại thành 简爱 jiǎn’ài: Giản Ái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play