Trong căn phòng nghỉ riêng trong Trần gia vẫn rất yên tĩnh, nghe thực rõ tiếng rên rỉ của người phụ nữ, cả tiếng thở dốc của một đấng mài râu. Mỗi cái nhấn ga, thả ga lại tạo lên âm hưởng vui thú lạ kì, người phụ nữ mị hoặc lên tiếng
- Tuấn Anh, ưm... Em... Yêu anh. - cô gái nâng cơ thể khi lên đến cao trào của hạnh phúc, lại uốn éo theo nhịp đập của người đàn ông
- Yêu anh? - Tuấn Anh dưới ánh trăng chiếu lên khuôn mặt tuyệt mĩ nam nhân, lạnh lùng lãnh khốc
- Phải, ưm... - cô gái dưới thân rên kiều mị
- Tại sao không nhận tội? - Tuấn Anh nhếch mép, nụ cười thoáng qua đã lạnh như băng
- Nhận tội việc gì? - cô gái bên dưới run rẩy, sự ngây thơ của cô khiến hắn yêu thương vô cùng, nhưng đối với cô gái trước mặt, hắn chỉ có sự chán ghét mà thôi
- Tôi ghét nhất loại đàn bà tiểu nhân đê tiện. - anh ta đứng dậy, mặc lại quần áo chỉnh tề, đầu tóc chải gọn lại. Gương mặt kiên nghị nhìn về phía cô gái đang trần trụi ở trên giường, ánh mắt lạnh lẽo âm độ C. - Dám làm thì dám nhận đi.
- Em không có... Em, chỉ muốn cô ta vĩnh viễn không thể đứng trước anh nữa thôi. - cô gái e lệ
- Đừng nghĩ tôi không biết, cô muốn hại Đỗ Thanh để cho cô ấy không mặt mũi ra đường, ngay cả đó là bạn trai cũ của cô. Lại sợ phát hiện, biết chắc tôi có liên quan vụ của bà lao công kia nên mượn cớ ra tay. - anh ta nhàm chán châm một điếu thuốc, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài. Gương mặt lạnh lùng thoáng chốc băng giá thêm mấy tầng sương, nếu để cô hiểu lầm anh là người tiểu nhân như thế chắc hai người không thể làm bạn nữa.
- Em biết anh đã hiểu rõ việc này, nhưng cô ta phản bội anh, lại còn ở trước mặt anh tỏ vẻ vô tội. Em nhìn mà chán ghét, cho nên mới như thế,... Em chỉ vì quá yêu anh thôi. - Jennycúi đầu xuống, nước mắt từ từ rơi thấm ướt tấm chăn trên giường. Anh ta tiến lại gần cô ta, nâng cái cằm thon thả lên để cô ta đối diện mình.
Gương mặt anh rất nghiêm khắc lại rất lãnh khốc, cô gái trẻ tuổi có chút sợ hãi.
- Đừng đem nước mắt của cô ra vuốt lòng tôi, thực vô vị. - hất cằm Jenny sang một bên, lạnh lùng phủi tay đứng thẳng không nhìn cô gái - Cho dù tôi vứt cô ta ra đường lớn, mặc cho cô ta sống chết ra sao thì cũng có tới lượt cô ra tay. Tôi nói cho cô biết, đối với tôi cô ta chính là nữ nhân duy nhất ngụ trị trong tim ta nên tốt nhất là cô cút đi. Biến!
Lạnh lùng phun ra mấy câu nói sắt nhọn đâm thủng tự ái của một người phụ nữ, cô ta chưa bao giờ suy nghĩ đến sẽ khiến anh tức giận đến mức không quan tâm cô ta. Những người phụ nữ cùng anh ngoại tình có hơn trăm người, nhưng anh là vị hứng thú nhất thời dành cho cô ta, có lẽ vì gương mặt ngây thơ và tâm hồn trong sáng của cô ta rất giống cô - Tya. Và 5 năm trước nhờ vậy cô đã gây ra hiểu lầm cho anh và cô, Jenny bỏ thuốc kích dục vào chén trà và nhờ người hầu cho anh ta uống và thế cô bắt gặp được, nhưng cô không nghe được, anh ta luôn miệng gọi tên cô, luôn miệng nói " anh yêu em "
- Chi phiếu cô tự điền số tiền đi, để cô đi và nếu có thì nhanh chóng phá cái thai. - anh lạnh lùng rời đi khi quần áo chỉnh tề, chỉ để lại cho cô 1 tờ chi phiếu
Ôm tờ chi phiếu trong tay mà nước mắt rơi lã chả trên giường, cô ta mỏi mệt ngã xuống giường khẽ nhắm lại đôi mi mắt linh động. Nếu đã rời đi, cô cũng sẽ không quay lại nửa anh quyết định bỏ cô, cô không đủ tự trọng để ở lại đâu. Mặc đồ xong, cô liềm đem theo quần áo rời đi, cô nhận việc ở thành phố B làm bác sĩ ngoại khoa.
...
" Rầm "
- Xin lỗi, cô không thể vào. - cô thư ký nhỏ nhắn chạy lại ngăn cản bước chân của cô, cô lạnh lùng đá văng cánh cửa phòng tổng giám đốc. Nhìn người đang ngồi trước bàn làm việc đang chằm chằm nhìn cô, khóe miệng người đó khẽ nhếch cứ như đã biết cô sẽ đến.
Cô không nương từ ném một sấp hồ sơ lên bàn, lạnh lùng nói - Anh chơi như vậy, chắc rất vui nhỉ?
Ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười, cô ở trước mặt thư ký của anh lại sẵn sàng dùng ánh mắt và giọng nói lạnh lùng đả kích anh? Điều đáng tức giận nhất là cô vì một người đàn ông khác mà đến gây sự với anh, thực sự đáng giận.
- Cô ra ngoài đi, đóng cửa lại. Cô được nghỉ 2 tiếng. - anh nhìn cô thư ký hạ lệnh, cô gái hiểu chuyện liền dời đi
- Em đến công ty anh ầm ĩ như vậy là sao? - anh tức giận nhìn chằm chằm cô
- Tại sao lại làm vậy, cho dù Đỗ Thanh là bạn trai cũ của Jenny nhưng họ đã kết thúc. Anh không cần ghen đến mức không phân biệt phải trái như vậy, bây giờ anh ấy là bạn trai của tôi. - cô nghĩ, chắc là vì chuyện lần trước ở lễ cưới vô tình anh nhìn thấy Jenny nói chuyện với hắn mới ghen lên như thế, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn hơn.
Anh khẽ cười, cô thực ngốc hay giả ngốc thế? Không lẽ anh vì Jenny mà ra tay với bạn trai cũ, lại không tiếc tiền mướn xác thủ giết chết bà lao công.
- Anh ghen, nhưng không phải vì Jenny và Đỗ Thanh. - anh ta nhếch mép, tiến về phía cô - Dù cho người anh yêu không phải là em thì nhất định cũng không đến lượt cô ta.
Anh nâng cằm cô lên, cô dùng sức tránh né nụ hôn ấy. Cô lùi lại phía sau mấy bước, lạnh lùng nhìn anh - Anh tránh xa tôi ra, tôi vĩnh viễn không đồng ý trở lại với anh.
- Mấy tháng trước em còn nói yêu anh, vậy mà bây giờ lại thay lòng. Có phải phụ nữ thích thay đồ đến như thế không? - anh ta dựa vào bàn làm việc nhìn cô, cô khi tức giận rất đáng yêu anh muốn xem, xem cô tức giận phùn má lên.
Cô thực sự bị lời công kích làm cho tức giận, cô hằn hộc nhìn người khơi màu mà còn có thể ung dung như không liên quan đến hắn khiến cô vô cùng tức giận.
- Đúng, nhưng tôi suy cho cùng vẫn là phụ nữ. Anh đã có vợ tôi cũng không muốn làm tình nhân, hạnh phúc ở trước mắt không bắt sẽ hụt. - cô nhìn thẳng vào ánh mắt chim ưng sáng quắc của anh, cô lạnh lùng không thèm nhìn nửa quay đầu rời đi.
- Em không phải đến hỏi tội sao? - anh ta nhíu mày, cô bây giờ là sao? Dửng dưng bỏ đi là ý gì?
- Tôi không muốn nghe câu trả lời, tôi hiểu... Nếu là anh tôi cũng không cách nào có thể vạch trần, tôi coi như tất cả là món nợ tôi trả cho anh. - cô trầm mặc, cô nợ anh quá nhiều cô cũng không thể không trả. Cô chọn cách thấy như không thấy, bước chân của cô từ trước đến giờ rất kiên cường chưa bao giờ gục ngã.
Nghe những lời cô nói khuôn mặt lạnh lùng thêm một tầng sương u ám, anh là món nợ cô phải trả thì sao không dùng cả đời để trả? Anh không cho, nhất định không cho phép cô rời khỏi anh dù 1 bước cũng không được.
Anh chạy đến phía sau cô ôm cô từ phía sau, cổ vùi lên gáy cô, mùi hương trên tóc cô thực nhàn nhạt nó cứ như mùi vị để dụ dỗ đàn ông phạm tội. Anh ở trên cổ cô liếm mút khiến cô run rẩy, cô sợ hãi giãy giụa thoát ra khỏi vòng vây của anh. Nhưng như thế anh càng muốn buộc chặt cô hơn, để cơ thể của cô và anh cùng hòa làm một. Anh tấn công liền tục ở trên xương quai xanh của cô liếm mút, cô cố gắng giãy giụa, nước mắt rơi xuống bàn tay anh cùng tiếng la hét. Cô chỉ muốn làm việc này cùng người cô yêu, anh như vậy chính là cường bạo, là cưỡng hiếp.
- Tránh ra... Anh không được sỉ nhục tôi... Buông ra... - cô liền tục giãy giụa, nước mắt của cô rơi xuống bàn tay đang cởi áo khoác của cô. Chợt bàn tay buông thõng ra, cô nhân cơ hội dùng sức chạy thực nhanh ra ngoài cô thư ký vẫn chưa về thực may, nếu không ngay cả mặt mũi cô cũng không dám lộ ra ngoài.
Tuấn Anh nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, lại nhìn vệt nước trên tay còn long lanh như thế nhưng lại vô cùng chua xót. Ánh mắt âm u tức giận, anh gạt tất cả đồ trên bàn làm việc xuống ngay cả đèn pha lê mua ở Ý cũng rơi xuống đất không thương tiếc.
- Mẹ nó. - anh tức giận, tay nổi gân xanh miệng không ngừng chửi tục. Đối với anh cô là quan trọng còn đối với cô anh là cái gì?
Cô chọn một góc trong khu vực an toàn ở nhà cô và ngồi uống, cô đang chờ đợi một người. Vừa nhìn thấy người đó, cô lập tức chạy lại ôm chầm lấy người đó, cô khóc, cô ở trong lòng người đó nức nở.
- Em sao vậy? Trên cổ... sao lại có vết hôn? - Đỗ Thanh nhíu mày, cảm thấy vết đỏ ấy thực chướng mắt
- Em nói, anh đừng giận có được không? - cô hít hít cái mũi, vẫn không buông anh ra
- Được.
- Em có tư liệu về chuyện người khơi dậy việc của anh, đó là Tuấn Anh. Em đi tìm anh ta, không ngờ anh ta lại tấn công em phía sau và hực... Em... Em bị anh ta hôn lên cổ, sau đó em sợ quá bỏ chạy... Hức, em rất sợ. - cô ở trong ngực anh mè nheo, khóc đến mức nước mắt cũng sắp cạn đi mấy phần.
Anh hiểu cô vì anh lại đi vào hang cọp, nhưng nếu cô không chạy thoát thì chẳng phải anh vĩnh viễn mất đi cô hay sao? Anh không can tâm, nhất định phải nhanh chóng cầu hôn cô đem cô nhốt vào tim để không có thằng đàn ông nào có thể mang cô đi.
- Đừng sợ, anh luôn ở bên em mà. - anh chấn an cô
- Em chỉ có thể bình yên khi ở trong lồng ngực của anh, em yêu anh. - cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn khẽ mỉm cười cúi đầu hôn lên môi cô một nụ hôn chấn an dần rồi chuyển sang nhiệt tình như lửa. Hai chìm dần vào nụ hôn nóng rực như hỏa dục nhưng lại như bình yên như một dòng suối trong veo...
- Tya, mày xem tao có mua trà sữa và phô mai que cho mày này. - Hứa Vy sỗ sàng đi vào, thấy được cảnh ân ái của nhà người ta. Cô đỏ mặt muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi, hắn thì đứng thẳng người bỏ đi một mạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT