Bản thân nàng nhiều nhất cũng chỉ là dùng tay bịt miệng vị mỹ nhân này và dùng dao tì vào lưng nữa thôi.
Mỹ nhân công chúa đứng rất gần Cố Mạn Phi, gần tới mức có thể nhìn rõ hàng lông mi ướt nước của nàng ta.
Mỹ nhân công chúa dường như không hề nhìn thấy con dao đang kề nơi cổ mình, tiến sát thêm chút nữa vào người Cố Mạn Phi, đôi môi mỏng khẽ cong cong lên:
- Ta đường đường là một công chúa cao quý mà lại để cho một kẻ năm nhân như ngươi vừa nhìn, vừa sờ, trinh tiết đã bị tổn hại, bản cung lại là người trinh liệt....
Câu nói này nhẽ ra phải được nói ra với biểu cảm uất ức vô cùng mới đúng... Nhưng Cố Mạn Phi lại chỉ thấy nét yêu nghiệt,nét mê hoặc trong từng ánh mắt, cử chỉ của mỹ nhân... khiến trái tim Cố Mạn Phi như muốn tan chảy thành nước.
Ở thời đại này, nữ nhân vẫn rất là bảo thủ, trong cuốn " Liệt nữ truyền " có ghi chép lại , có không ít liệt nữ vô tình bị nam nhân chạm vào tay thì sẽ tuyệt đối cắt bỏ đi bàn tay đó.
Theo đó thì mới thấy rằng, vị công chúa này coi như đã bị nàng nhìn và sờ quá là " kĩ càng " rồi, nàng ta sẽ không đến mức tự sát đấy chứ?
Một mỹ nhân phong hoa tuyệt tài như này mà chỉ vì một chút hiểu nhầm nhỏ mà phải chết thì đáng tiếc biết bao.
Hiếm khi nào mà Cố Mạn Phi lại cảm thấy mình gây ra nghiệt ác như vậy, nên cũng muốn tìm cách cứu vớt.
Nàng hạ quyết tâm, khẽ nói:
- Ta là nữ nhi!
Ánh mắt mỹ nhân khẽ lướt nhìn qua cơ thể Cố Mạn Phi, cố tình dừng lại lâu ở nơi ngực nàng:
- Nhìn không ra!
Đôi mắt mỹ nhân mọng nước,kết hợp với viên bảo thạch hồ li nhãn ở giữa trán, càng làm tôn lên nét mông lung, mơ hồ....
Cố Mạn Phi trong lòng đang thấy vô cùng bi thảm, cái cơ thể này tuy đã 13 tuổi nhưng bởi lúc trước bị ngược đãi,ăn không đủ no, mặc chả đủ ấm nên cơ thể phát triển rất không tốt.... vậy nên cơ thể nàng hiện tại nếu chỉ nhìn thế này thì chả có nét gì khác biệt với một bé trai bình thường...
- Cơ thể ta phát triển không được tốt..
Cố Mạn Phi giải thích....
- Ta thật sự là phận nữ nhi, nếu ngươi không tin....
- Sao?
Ánh mắt mỹ nhân dương lên nhìn nàng , khóe mi còn vương giọt nước:
- Ngươi làm sao để chứng minh?
Cố Mạn Phi nếu không thể chứng minh thân phận nữ nhi của mình thì rất có thể vị công chúa này sẽ tự sát, một vị mỹ nhân tuyệt sắc vô duyên vô cớ mà chết đi thế này thì thật là phí của trời.
Cố Mạn Phi cũng đâu thể lột bỏ y phục để nàng ta kiểm tra chứ?...
Hạ quyết tâm... Cố Mạn Phi cầm lấy tay nàng ta, rồi nhanh như một tia chớp đưa bàn tay của vị mỹ nhân đó lướt qua nơi giữa hai đùi mình, rồi lập tức thu tay lại.
- Giờ có thể tin chưa?
Cố Mạn Phi đang mặc trên người bộ đồ dạ hành y màu đen, gọn gàng, bố sát, giờ lại còn ngâm người trong nước, nếu là nam nhân thì vị trí đó sẽ nổi cộm lên....
Nàng cầm tay đối phương lướt qua nơi đấy, đối phương có lẽ sẽ cảm nhận được nơi đó là.... và có thể chứng minh thân phận nữ nhi của Cố Mạn Phi.
Mĩ nhân công chủ không ngờ Cố Mạn Phi lại làm ra việc đó, có chút ngây người ra, nhìn Cố Mạn Phi với ánh mắt đầy ý vị.
Ánh mắt mỹ nhân thăm thẳm tựa như đáy đại dương, dưới ánh sáng của minh châu thì tựa như có cả ngàn vì sao đang thi nhau lấp lánh trong ánh mắt ấy, đẹp đến yêu nghiệt.
- Không đủ tin!
Mỹ nhân đáp lại ngắn gọn.
Dừng lại mất một lúc rồi mới bổ sung thêm:
- Biết đâu đấy ngươi lại là thái giám thì sao?
Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Cố Mạn Phi :
- Dung mạo của ngươi cũng chẳng có chút nào giống nữ nhi cả?
Cố Mạn Phi: "...."
Trên mặt nàng hiện vẫn đang là lớp hóa trang, nước da nâu rám nắng, lông mày rậm, ngũ quan mang đậm nét nam nhân phong trần chứ không có chút gì mềm mại, dịu dàng của nữ nhi, lại còn không có " chỗ kia "...
Chẳng trách mỹ nhân nghĩ nàng là một thái giám....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT