Vốn dĩ người của am binh doanh trước giờ đều rất ngang tàng, không có việc gì thì cố gây ra việc... Giờ vớ được cái cơ này thì càng vô thiên vô pháp,đập nhà phá cửa, chỉ trong thời gian ngắn mà Tinh Huy thành náo loạn hết cả lên.
Tây Môn Hàn bốn cho rằng, với sự lục soát gắt gao như vậy thì ngay đến một con ruồi cũng không thể lọt lưới, không đến vài canh giờ là hắn sẽ nhận được tin tốt. Người của hắn sẽ bắt trói hai kẻ to gan lớn mật kia về đợi hắn đến xử lí... Nào ai ngờ hắn ở trong phủ đợi cả một đêm dòng cũng chả nhận được tin tức gì....
Còn lúc này, một trong hai kẻ tội đồ, Cố Mạn Phi đã nằm thư thái trong khuê phòng của mình rồi.
Sau khi nàng ra lệnh cho tiểu đồng mang hạc giấy sang phòng Thái tử, nàng biết rõ Tây Môn Gia Khánh sẽ nhất định mua được chiếc vòng tay ấy... Nàng cũng không cần thiết phải ở lại trường đấu giá nữa. Thế nên nàng dùng thuật dịch vị lặng lẽ rời khỏi đó....
Thuật dịch vị của nàng so với mấy bữa trước đã có rất nhiều tiến bộ,một lần dùng thuật thì đã đến vị trí cách đó hai dãy phố rồi thế nên tất nhiên nàng không cần phải xuất hiện ở bất kì nối ra vào nào cả, không một ai phát hiện ra tung tích của nàng.
Ra khỏi trường đấu giá nàng ngoái đầu nhìn lại nơi đó với ánh nhìn đầy trào phúng.
Nàng chắc chắn rằng người của Tây Môn Hàn đã mai phục khắp mọi nối ra nhằm gây bất lợi cho nàng. Muốn bắt nàng ư?
Ha ha, kiếp sau nhé!
Mọi việc muốn làm đã gần như xong xuôi cả rồi, nàng liền dùng liên tiếp mấy lần thuật dịch vị để quay về tướng phủ luôn. Đợi khi một lần nữa nàng xuất hiện thì đã là trong khuê phòng của mình rồi.
Người hầu kẻ hạ đều làm việc ở phía bên ngoài,không có lệnh của nàng thì không ai dám lẻn vào trong,nên cũng không ai hay biết trước đó nàng đã ra khỏi phủ.
Cởi bỏ lớp ngụy trang, nàng lệnh cho người hầu đun nước tắm rồi thư thả ngâm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa.... lau khô tóc, nàng lên giường nằm...
Từ trong tay áo, nàng rút ra chiếc hộp thủy tinh đựng hoan hình thảo...
Hoan hình thảo 3000 năm tuổi lặng lẽ nằm trong chiếc hộp thủy tinh,khẽ tỏa ra một thứ ánh sáng màu đỏ thẫm...
Nàng đã cẩn thận so sánh các đặc trưng của hoan hình thảo như lời vị thánh nữ kia nói, không chút sai sót nào, quả nhiên là đồ thật...
Thật ra khi món đồ này đến tay nàng, nàng còn nghĩ là vị thư sinh kia cố ý bày trò, chỉ cho rằng đây là hoan hình thảo chục năm tuổi hoặc cùng lắm là trăm năm tuổi thôi, chỉ là do tên thư sinh kia dùng gì đó để giả thành loại 3000 năm tuổi...
Giờ nàng đã kiểm tra đi kiểm tra lại mà không hề thấy dấu vết của việc bị làm giả...
Thật không ngờ vị thư sinh ấy thật sự bán lại cho nàng một món đồ quý giá như này, nói đúng hơn là hắn đã tặng không cho nàng... Nói cho cùng thì vị thư sinh làm vậy là có ý đồ gì?
Bản thân Cố Mạn Phi cũng chả ngờ mình chỉ tùy tiện đến trường đấu giá chơi mà lại gặp may đến vậy... Mà món đồ này lại còn là một món mà nàng đang vô cùng cần tới.
Nàng dùng ngón tay chạm nhẹ vào cây thần dược đó,nó có đặc tính hệt như cỏ hàm tiếu,chạm nhẹ thôi, hai chiếc lá trên ngọn từ từ khép lại, bao bọc lấy ngón tay nàng ở giữa,những chiếc lá khác thì khẽ lay động như đang nhảy nhót... vô cùng có linh tính.
Một báu vật như thế này tất nhiên là phải nhanh chóng dùng ngay mới an toàn... Nhưng muốn trị được thể chất phế nhân của nàng thì một vị thuốc này là chưa đủ,còn cần kết hợp với vài vị thuốc khác nữa thì mới phát huy được tốt nhất công dụng của thần dược.
Vậy nên thảo dược này trước mắt nàng chưa thể dùng được...
Hoặc là nàng nên đẩy nhanh việc tìm kiếm dược thảo....??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT