Tây Môn Thiết dịch ánh nhìn sang phía Tây Môn Ngôn, vừa nhìn hắn vừa lắc lư bức thư, than thở:
- Đây đúng là củ khoai nóng bỏng tay mà, thập nhị đệ, đệ có tin tưởng vào sự phán đoán của ta không?
Tây Môn Ngôn cố nở nụ cười:
- Tiểu đệ đương nhiên là tin tưởng vào nhãn quang của Bát hoàng huynh rồi. Nhưng chỉ sợ bút tích của kẻ gian được mô phỏng quá tinh vi, chả may Bát hoàng huynh nhìn sai dù chỉ một chút thôi thì sẽ oan uổng cho tiểu đệ lắm. Dù sao chăng nữa tiểu đệ cũng không hề viết bức thư này....
Tây Môn Thiết phe phẩy chiếc quạt:
- Ah thì ra Thập nhị đệ không tin tưởng ta như vậy. Ukm thôi thì để làm rõ chân tướng, cứ giao bức thư này cho thừa tướng xem xem vậy. Giao cho thừa tướng thì Thập nhị đệ có thể yên tâm rồi chứ?
Nói vậy rồi vờ như định nhét bức thư vào tay áo.
Sắc mặt Tây Môn Ngôn tái mét...
Thừa tướng nổi tiếng là một vị quan thanh niêm công minh lỗi lạc... lại rất thích nghiên cứu về chữ viết, đã đạt được những thành tựu rất lớn trong lĩnh vực thư pháp này. Bức thư này nếu bị rơi vào tay ông ta thì thật giả thế nào sẽ bị làm rõ ngay! Đến khi ấy việc hắn dùng kế hãm hại Cố Mạn Phi sẽ bị phát hiện ra. Sau đó nếu Đại Lí Tự tiếp tục điều tra thì sẽ tra ra việc hắn và Cố Thiên Thanh có tư tình với nhau... Việc đó vốn cũng không có gì đáng nói nhưng ở đây hắn lại dùng thủ đoạn quá đê tiện như vậy để hãm hại chính vị hôn thê của mình... Hắn sẽ bị người đời phỉ nhổ, công danh đứt đoạn...
Những người có mặt tại hiện trường, trừ nữ quyến đến xem kịch hay thì còn lại đều là những cáo già từng trải... Chẳng cần phải kiểm tra bút tích mà chỉ cần liên tưởng những chuyện hôm nay vừa xảy ra cùng với những phản ứng của Tây Môn Ngôn thì hầu như đã đoán ra vấn đề...
Trong lòng Lưu đại nhân đã tỏ tường mọi việc, giành cho Tây Môn Ngôn một cái nhìn dè bỉu. Vị thập nhị hoàng tử này chỉ vì muốn từ hôn mà việc thất đức như vậy cũng làm ra được...
Mặc dù mọi việc đã rõ ràng như vậy nhưng việc liên quan tới danh tiếng của Hoàng gia, nếu để lộ ra thật thì danh tiếng của Hoàng gia mất sạch rồi...
Danh tiếng của Tướng phủ có thể không cần nhưng danh tiếng Hoàng gia thì nhất định phải giữ...
Bức thư này tuyệt đối không thể để rơi vào tay thừa tướng được!
Chỉ tội nghiệp cho Cố Mạn Phi tiểu thư rồi!
Nghĩ đến đây ông ta ha ha cười:
- Việc này vừa nghe đã thấy không thể xảy ra được rồi mà, thập nhị vương gia rất hay đến thăm Tướng phủ, muốn gặp Cố tiểu thư thì gặp khi nào chả được? Sao phải hẹn gặp ở tận Ninh Võ Sơn cơ chứ? Ninh Võ Sơn địa hình hiểm trở xa xôi, đâu thích hợp cho một tiểu thư lui tới. Bức thư này chắc chắn là giả mạo do kẻ xấu cố ý bày ra.... Mà đúng rồi Lục tiểu thư có làm như trong thư đi đến điểm hẹn không?
Đôi mắt Cố Mạn Phi trong sáng vô bờ:
- Tiểu thư thấy sự việc đáng ngờ, vả lại Mạn Phi đâu phải người tùy tiện nhận lời mời của nam nhân như vậy. Tất nhiên là tiểu nữ không đi rồi. Nên tiểu nữ mới giữ lại bức thư định gặp hỏi Thập nhị vương gia chuyện này rốt cục là sao?
Câu cuối nàng nhấn rất mạnh từng từ từng chữ kèm theo nụ cười đầy mỉa mai...
Tây Môn Thiết chỉ còn cách đánh chết cũng không nhận tội:
- Bức thư không phải do ta viết nên cũng không thể cho tiểu thư câu trả lời được...
Tây Môn Ngôn đang định tìm cách để hủy bức thư đi thì Cố Tạ Thiên lên trước một bước, tay nhanh như chớp lấy bức thư từ tay Tây Môn Thiết:
- Để lão phu xem...
Giở bức thư, lướt đọc qua rồi nói:
- Không cần phải kiểm tra nữa, bức thư là giả mạo! Có kẻ muốn vu họa cho Thập nhị vương gia...
Tay dùng lực vò mạnh, bức thư tan hóa thành bụi...
- May mắn Mạn Phi không rơi vào chiếc bẫy này, cũng gọi là may mắn rồi, mọi việc đến đây là chấm dứt!
Vị Lưu đại nhân và Tây Môn Thiết thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng ngàn cân... Dù sao chăng nữa danh tiếng Hoàng gia đã được bảo toàn!.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT