Tiểu quỷ vừa chạy được mấy bước thì lại bị Bạch Đan Đan đứng từ phía sau, tóm lấy cổ áo mà lôi lại.
- Được lắm! Ta cũng đang bảo không hiểu vì sao mà dạo gần đây,trên thức ăn lại cứ có vết răng rất đáng ngờ, thì ra là ngươi ăn vụng! Ngươi lại còn nếm thử qua một lượt tất cả các cái đùi gà, đúng không?
- A....
Tiểu quỷ phát hiện ra mình nỡ lời, rụt đầu rụt cổ...
Nhưng rất nhanh, tiểu quỷ lại lớn giọng:
- Hừ, lần trước ta giúp ngươi phun lửa, rõ ràng là ngươi đã hứa, mỗi bữa ăn đều sẽ cho ta ăn thịt, lẽ nào ngươi lại muốn nuốt lời?
- Ta nói là sẽ cho ngươi ăn thịt, nhưng không cho phép ngươi đi ăn vụng!
Tiểu quỷ nghiêng nghiêng đầu, nói đầy vẻ đắc ý:
- Thế thì đã sao? Bản thiếu gia ăn đùi gà của nhà ngươi là nể mặt ngươi lắm đấy! Nếu không phải đầu bếp của nhà ngươi tay nghề miễn cưỡng chấp nhận được thì ta đã chả thèm ăn cơ!
- Ồ, thì ra là nể mặt ta....
- Thì làm sao?
Bạch Đan Đan như cười như không:
- Trả trách mà người ta vẫn nói, đối với trẻ con thì phải dạy bảo thật nghiêm khắc chứ không được quá nuông chiều, xem ra là do ta không có kinh nghiệm rồi.
Tiểu quỷ vội ngẩng đầu lên, phát hiện nữ ma đầu đang nở nụ cười rất đáng sợ, bất chợt tiểu tử thấy lạnh sống lưng.
Tiểu quỷ vội lùi ra sau một bước:
- Ngươi.... ngươi định làm gì? Ta cảnh cáo ngươi....
Không đợi Tiểu quỷ nói hết câu, Bạch Đan Đan đã túm lấy người tiểu quỷ đặt trên đùi mình, đầu chổng xuống đất, mông chổng lên trên....
Nàng giơ tay lên cao, tiểu quỷ hoảng hốt,sắc mặt tái mét, gào khóc ầm ĩ.
- Cứu mạng, cứu mạng, nữ ma đầu muốn đánh người rồi! Hu hu, bắt nạt ta là chú tiểu Phượng Hoàng không cha không mẹ, không có ca ca...! Lòng dạ ngươi thật là ác độc! Được rồi, ngươi đánh đi,đánh chết ta đi, rồi sẽ không còn ai nói cho ngươi biết làm thế nào để mở chiếc hộp kia ra nữa....
Bạch Đan Đan cũng đã nhìn thấy cấu nhìn lén lút của Tiểu quỷ, trong lòng có chút dở khóc dở cười.
Đứa trẻ ngốc này học ở đâu ra cái kiểu ăn vạ này chứ, cứ như sắp bị đánh chết luôn thật ý.
Đừng nhìn Tiểu quỷ khóc lóc thảm thương vậy, thật ra trên mặt còn không hề có lấy một giọt nước mắt nào.... hơn nữa nàng còn chưa ra tay đánh mà tiểu quỷ đã gào ầm lên rồi....
Nghe tiểu quỷ nhắc đến chiếc hộp, nàng cũng buông tha cho tiểu quỷ luôn.
- Ngươi biết gì về chiếc hộp đó?
Bạch Đan Đan không cho rằng thiên phận của bản thân trong lĩnh vực liên khí lại thua bất kì ai.... Thế nên, chỉ có thể là chiếc hộp ấy có gì đó không được bình thường...
Tuy nàng nhìn không ra, nhưng tiểu quỷ dù sao cũng là một Thần thú, tuy có chút không bình thường cho lắm, nhưng chí ít thì cũng sẽ hiểu biết nhiều hơn nàng, nói không chừng sẽ có cách hay....
Đôi mắt to tròn của Tiểu quỷ đảo qua đảo lại như rang lạc:
- Hừm hừm, cái này ý mà....
Bạch Đan Đan nhìn ánh mắt của Tiểu quỷ là biết ngay tiểu quỷ vẫn chưa biết ngoan lại định tỏ ý kiêu căng..
Nàng lập tức chặn lời:
- Tiểu Tài Vượng, tỉ tỉ cần phải nhắc nhở ngươi nhé, việc hôm qua, tỉ tỉ còn chưa tìm ngươi để tính sổ đâu, giờ ngươi nói gì thì cũng phải cẩn trọng đấy nghe chưa?
- Hôm qua? Hôm qua có chuyện gì?
Tiểu Phượng Hoàng có vẻ khó hiểu....
Bạch Đan Đan cười rất tươi:
- Tiểu quỷ, ngươi vốn là khế ước Linh khí của tỉ tỉ, vậy tại sao tối qua ta triệu hồi ngươi lâu như vậy mà không thấy ngươi xuất hiện cơ?
Tối qua, Các chủ của Ngàn Trân các xuất hiện, Bạch Đan Đan đã định triệu hồi tiểu quỷ ra, phun một ngọn lửa Phượng Hoàng ra, dù không thể thiêu chết hắn ta thì cũng có thể khiến hắn bỏ chạy....
Thật chẳng ngờ, vào thời khắc quan trọng ấy thì gọi thế nào Tiểu quỷ cũng không chịu ra mặt, thật nghi ngờ là vào lúc ấy tiểu quỷ lại đang đi đâu ăn vụng rồi....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT