Bạch Đan Đan nhẹ nhàng tránh được...

- Tứ muội, muội thế này là sao? Có nợ thì phải trả, đó là lẽ dĩ nhiên. Chẳng có nhẽ đường đường tứ tiểu thư của Bạch phủ mà lại định quỵt nợ?

Bạch Nhược Tâm đánh không trúng người, tức không tả nổi, lại còn nghe Bạch Nhược Tâm nói mỉa mai như vậy càng tức giận mà không làm gì được.

- Ngươi là đồ tiểu nhân nham hiểm, tờ giấy ghi nợ này căn bản không phải ta tự nguyện viết... mau đưa đây cho ta, không ta sẽ giết chết ngươi..

Bạch Nhược Tâm liên tiếp ra tay, nhưng cơ thể Bạch Đan Đan rất linh hoạt lé tránh, Bạch Nhược Tâm cơ bản không động nổi đến một sợi tóc của nàng.

Bạch Đan Đan một bên tránh một bên còn không khỏi kêu than:

- Tứ muội, đây giấy trắng mực đen ghi rõ tên muội này... Sao lại kêu không phải muội tự nguyện viết chứ? Lẽ nào tỉ một phế nhân không thể tu luyện võ thuật lại có thể ép buộc muội viết à? Tỉ làm gì có năng lực ấy chứ?

- Đúng vậy. Tứ tiểu thư thật quá đáng. Đã nợ tiền mà còn chối, không muốn trả...

- Đúng vậy. Tứ tiểu thư vốn là tứ tầng huyền khí kinh, linh lực không tồi. Tam tiểu thư sao ép buộc nổi chứ? Thế chẳng phải nói dối không chớp mắt sao?

- Dù sao cũng là con của tì thiếp, việc xấu xa gì cũng làm được, thật là làm xấu mặt Vũ Uy hầu phủ mà.

Bạch Nhược Tâm tức muốn ói máu....

Hôm qua không biết Bạch Đan Đan làm cách nào... nhưng đúng là lúc viết giấy ghi nợ này là lúc thần trí của ả không được minh mẫn. Ả nói là sự thật, tai sao không ai tin chứ?

Không chỉ vậy, trên khuôn mặt mọi người đều lộ rõ vẻ khinh thường dè bỉu ả. Còn đối với Bạch Đan Đan lại đầy vẻ xót thương, đồng cảm... Ngay cả hộ vệ của Ngàn Trân các cũng chủ đụng đứng chắn phía trước Bạch Đan Đan nhằm bảo vệ nàng.

Bạch Đan Đan đứng phía sau những người hộ vệ thò đầu ra, giọng đầy sợ hãi:

- Tứ muội muội, tỉ biết muội hiểu lầm ta, việc hôm qua ta có thể từ từ giải thích mà.

- Ngươi có gì mà giải thích?

- Bây giờ đang có nhiều người chứng kiến như vậy, tỉ sẽ kể rõ đầu đuôi sự việc ra cho mọi người giúp bình phẩm xem ai đúng ai sai... Trước mặt bao người như vậy tỉ thề không nói nửa lời dối trá, nếu có thì sẽ bị trời tru đất diệt!

Bái Nhược Tâm khẽ rùng mình.

Việc ngày hôm qua... là một lỗi ô nhục lớn nhất trong đời ả!

Chỉ mong không ai biết đến việc đó thôi, vậy mà Bạch Đan Đan định nói hết đầu đuôi sự việc ra ư?

Nói gì? Nói vì sao ả lại trần truồng chạy trên đường lớn ư?

Ngày hôm qua trên đường lớn chủ yếu là bách tính thường dân, những kẻ nghèo khổ nên có nhìn thấy ả thì cũng không biết ả là ai, hoặc có nhận ra thì cũng không dám nói...

Nhưng tại Ngàn Trâm Các thì khác, không phải quý tộc thì cũng là phú thương.

Nếu Bạch Đan Đan nói hết mọi việc tại đây thì chuyện của ả sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ này.

Nhưng những người xung quanh lại rất đồng tình với ý kiến của Bạch Đan Đan.

- Đúng rồi! Nên nói hết ra, ai đúng ai sai nói ra sẽ rõ mà.

-Bạch tam tiểu thư không hổ danh là con gái của Bạch Lưu Phong, làm người quang minh chính trực... Có việc gì thì nói ra luôn đi.

- Đúng,chúng ta cũng không thể để oan uổng tứ tiểu thư được! Tốt nhất là kể rõ đầu đuôi sự việc. Như vậy mới công bằng.

Bạch Nhược Tâm sắc mặt tái xanh.

Bạch Đan Đan thì gật đầu nói:

- Được tiểu nữ xin nói, sự việc hôm qua là như thế này...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play