Giọng nói của hắn đầy thâm tình, hắn đợi cô lâu vậy chính là đợi đến thời khắc này.
Và hắn, sẽ không bao giờ làm hại cô... Ngay từ giây phút đầu tiên gặp mặt cho đến sự tin tưởng bây giờ, hắn đã tạo đủ cảm giác an toàn cho cô.
Và sau này,hắn sẽ khiến cô không còn sợ hãi bất kì một việc gì nữa...
- Em không cần!
Trong giọng nói của cô mang chút nũng nịu mà đến chính bản thân cô cũng không hề phát hiện ra... miệng thì nói vậy nhưng cơ thể cô thì lại áp sát hơn vào người hắn.
Đây chính là một sự tin tưởng không phản kháng đã tồn tại sâu trong tiềm thức của Đan Nghi.
Thật ra, trải qua sự việc của Bạch Văn Bình, Đan Nghi đối với mọi người luôn có chút đề phòng, sợ bị bội phản,sợ việc phải tin tưởng vào một ai đó.
Nhưng ở bên cạnh Lục Thượng Hàn thì mọi sự phòng bị của cô đều được hạ xuống, là cô sẵn sàng tin vào con người hắn.
Lục Thượng Hàn rất là hài lòng về phản ứng của cơ thể cô. Hắn đưa tay khẽ xoa xoa lớp bọt sữa tắm trên người cô, bàn tay với những ngón tay dài thon mang theo sự nâng niu chiều chuộng khẽ lướt nhẹ trên làn da nơi cổ cô rồi dần dần xuống đến đôi chân dài miên man của cô.
Cơ thể vốn có chút đơ cứng của cô dần dần thả lỏng hơn...
- Đan Nghi...
Giọng nói ấm áp, trầm trầm của hắn vang lên bên tai, phả hơi ấm vào phía mang tai cô.
Đan Nghi khẽ mấp máy:
- Em không muốn!
Lời nói đầy vẻ không thật lòng này khiến Lục Thượng Hàn bật cười.
- Đan Nghi, chúng ta giờ đã là vợ chồng rồi!
Trang giấy đăng kí kết hôn đỏ đỏ ấy giờ vẫn đang ngoan ngoãn nằm trong túi xách của cô.
Đầu óc Đan Nghi lúc này có chút hỗn độn, lí trí vẫn còn một chút tồn tại,nhưng không có cách nào để mà tập trung suy nghĩ được.
Câu nói của Lục Thượng Hàn đã nhắc cô nhớ ra,cô và hắn giờ đã là vợ chồng, thế nên giờ... có gì là không được?
Lục Thượng Hàn đã giành cho cô mọi sự tôn trọng cần thiết nhất, nếu hắn thật sự muốn chiếm được cô thì hắn đã có quá nhiều cơ hội để ra tay rồi.
Hắn đợi đến bây giờ là muốn cho cô một cảm giác an toàn nhất có thể.
Nghĩ vậy cô khẽ gật đầu...
Cơ thể cô trở nên mềm mại hơn, thả lỏng hơn....
Lục Thượng Hàn xả nước lau rửa sạch sẽ cho cả hai, rồi dùng chiếc khăn tắm dày, ấm áp "bọc "cơ thể cô lại, rồi ôm cô ra phía chiếc giường...
- Giờ em cảm thấy thế nào?
Giọng nói của Lục Thượng Hàn càng lúc càng khàn đục, khác xa với ngày thường...
Chỉ cần mỗi hành động nhỏ, một cái liếc mắt của cô thôi cũng đủ làm cảm xúc của hắn thay đổi... huống hồ giờ cô đang nằm đây, ngay phía dưới cơ thể hắn.
- Cảm giác ở tay rất dễ chịu.
Cô nở nụ cười ngại ngùng, e lệ, ánh mắt có chút mơ màng...
Ánh mắt mơ màng khi nãy là do chịu tác dụng của xuân dược, còn bây giờ là do bản thân cô đang say trong vòng tay Lục Thượng Hàn.
Thật ra thời gian cô gặp và quen biết Lục Thượng Hàn chưa lâu...thậm chí đôi bên còn chưa hoàn toàn hiểu hết về nhau...
Nhưng đối với hắn, cô không hề có chút phản cảm nào cả...ở bên hắn cô luôn thấy hoàn toàn thoải mái, tự tại,khiến cô có thể bộc lộ 100% bản tính của mình...
Cô cười rất tươi,giọng nói đầy nũng nịu:
- Anh thấy thế nào?
- Cứng!
Trả lời bằng một từ đơn giản nhất....
Hắn đặt nụ hôn lên bờ môi nhỏ xinh mềm mại ấy...
Môi hắn lành lạnh mà lại hết sức nhiệt tình.... một thể nghiệm đầy mâu thuẫn nên trên bờ môi cô lại thành ra rất hòa hợp...
Đan Nghi nhắm mắt lại, chỉ thấy bản thân như đang bị cuốn vào một cơn lốc xoáy,chỉ muốn cứ vậy trầm luân theo cơn lốc ấy...
Câu trả lời giản đơn ấy khiến mặt cô đỏ bừng tới tận hai mang tai...
Từ ấy, thật ra không cần hắn nói thì cô cũng đã cảm nhận được rất rõ ràng....
Khi trước cũng đã cảm nhận qua... chỉ là khi đó còn cách một vài lớp đồ nên cảm nhận không rõ ràng bằng bây giờ mà thôi.
Bây giờ giữa họ không còn bất kì một vật gì trở ngại....
😅😅😅😅😶😶😶🤑🤑🤑
Chap sau ai hóng nèo 😂😂😂
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT