Chàng trai trẻ ấy quay người rời đi...

Bạch Văn Bình tức tối trong lòng mà không có cách nào phát tiết ra ngoài được...

Lúc này tiếng nhạc cũng đã kết thúc, hắn cũng không thể mời Đan Nghi khiêu vũ nữa...

An Kỳ kéo lấy khuỷu tay Đan Nghi mà lắc lắc:

- Đan Nghi, đó là ai vậy? Anh ta đối với cậu thật là tốt mà...Tất cả những điều mà anh làm đều phải chuẩn bị rất cầu kì, tỉ mỉ thì mới có thể làm được.

Trong lòng Đan Nghi đã đoán ra đó là ai, nhưng tạm thời cô không muốn nói cho ai biết cả.

Cô cười nói:

- Mình cũng không chắc chắn là ai cho lắm... Cậu biết đấy người nhà Đan gia, bạn bè đều rất đông mà!

Đường Sa Sa bực bội nói:

- Nghi Nghi, rốt cuộc là ai mà lại tặng cậu những món quà quý giá như vậy chứ?

Đan Nghi khẽ nhún vai, không nói gì thêm.

Đường Sa Sa, Bạch Văn Bình thấy vô vị, vừa không củng cố được quan hệ với Đan Nghi mà lại còn bị mất mặt nữa...

Không dễ dàng đợi đến bữa ăn kết thúc, Bạch Văn Bình vội kéo lấy tay Đan Nghi:

- Nghi Nghi, để anh đưa em về, tối nay anh muốn ở bên em quan tâm em nhiều hơn!

- Tôi đã hẹn với Đan Nghi rồi, tối nay sẽ ở cùng Đan Nghi. Đây là buổi tối hẹn hò của hai đứa bạn gái với nhau, anh một tên đàn ông con trai chen vào làm gì?

An Kỳ đã nói luôn...

Bạch Văn Bình vội cười,nói với An Kỳ:

- An Kỳ, tôi với Đan Nghi đã phải mấy hôm rồi không ở bên nhau, cô cho tôi một cơ hội đi!

- Tôi còn chưa gặp Đan Nghi tận mấy tháng rồi đây này! Tại sao anh không nhường cơ hội cho tôi?

Một câu nói của An Kỳ cũng đủ để Bạch Văn Bình cứng họng.

Nói xong, An Kỳ kéo tay Đan Nghi đi...

- Nghi Nghi.... Nghi Nghi...!

Bạch Văn Bình vội chạy theo...

Một chiếc xế sang dừng lại trước mặt Đan Nghi và An Kỳ...một người đàn ông tầm 37, 38 tuổi mở cửa xe, bước ra, nở nụ cười tươi với Đan Nghi.

- Nghi Nghi ta đến đón cháu này!

- - Chú Hải!

Nhận ra Hải Thành, Đan Nghi nở nụ cười rạng rỡ, lễ phép chào hỏi...

Hải Thành là một cánh tay đắc lực của Đan gia, lúc trước là người luôn đi theo phục vụ mẹ của Đan Nghi,làm việc tại Đan gia.

Hải Thành rất yêu quý Đan Nghi, lần này Đan Nghi từ trường học trở về, cũng là Hải Thành đích thân mang đoàn xe ra sân bay đón cô.

Trên người Hải Thành toát ra một loại khí chất rất ghê gớm, Bạch Văn Bình thấy Hải Thành xuất hiện thì bất giác lùi bước...

Hải Thành khẽ gật đầu với Bạch Văn Bình rồi mở cửa xe cho Đan Nghi và An Kỳ bước lên.

Bạch Văn Bình đành chỉ biết đứng đó nhìn theo bóng dáng chiếc xe đi hút tầm mắt...

Bạch Văn Bình tần ngần nhìn theo bóng chiếc xe, hắn càng hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng phải cố gắng giữ cho bằng được mối quan hệ với Đan Nghi.

Chứ nếu không thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Đường Sa Sa bước tới bên Bạch Văn Bình, nói bằng giọng đầy bất bình:

- Có gì mà kiêu vậy chứ? Chẳng qua chỉ là kẻ có nhiều tiền thôi mà!

- Có tiền thì tất nhiên là có thể kiêu ngạo!

Bạch Văn Bình lẩm bẩm trong miệng...

Đường Sa Sa cũng rất thèm khát có tiền, ả hỏi:

- Nghe nói,Đan phụ đã đồng ý việc anh và Đan Nghi đính hôn?

- Ukm. Ông ý đồng ý rồi! Trong ngày mai sẽ công bố...chỉ là không biết Đan Nghi....

Bạch Văn Bình nhíu chặt hàng lông mày....

Trước đây hắn sợ Đan gia sẽ không đồng ý về mối quan hên giữa hắn với Đan Nghi..

Còn giờ,khi bố mẹ hắn đã lo xong việc với Đan gia thì hắn lại sợ rằng Đan Nghi sẽ không đồng ý.

Đường Sa Sa cười đầy ranh mãnh:

- Tuy là đầu óc Đan Nghi đã hồi phục chút rồi, nhưng dù sao cũng chỉ là kẻ ngốc thôi, mà kể cả có tinh ma thì cũng tinh ma hơn anh được sao? Ngày mai ả lại không chịu để anh thao túng sao?

Bạch Văn Bình nghĩ cũng thấy đúng, trong lòng nhẹ nhõm hơn chút.

Vì đây là địa bàn của Đan gia, Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa cũng không dám quá lộ liễu ở bên nhau nên chỉ nói vài câu rồi chia tay, ai về nhà đấy, mỗi kẻ một hướng....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play