- Em vô can á! Lẽ nào khi ở một mình thì Hàn thiếu gia không tắm sao?
Cô giả ngốc, không hiểu thâm ý của hắn...
- Được! Vậy món nợ này cứ để đó đã, sau này anh sẽ thu cả gốc lẫn lãi!
Lục Thượng Hàn cầm lấy tờ hóa đơn từ tay cô.
Đan Nghi lè lè lưỡi...
Lục Thượng Hàn khẽ nheo mắt, cô gái nhỏ này trước sau cũng sẽ là của hắn, hắn không cần quá vội vàng.
.....
Cuộc sống của Đan Nghi hiện tại rất yên bình, rất thoải mái.
Còn Đường Sa Sa và Bạch Văn Bình thì đang hoa mày chóng mặt...
Nói lại, lần trước khi mà chúng thay Đan Nghi chuộc lại trang sức thì đã vay nợ không ít tiền, giờ vẫn chưa trả hết...
Người đòi nợ thi nhau đến thúc giục, chúng chỉ còn cách khất lần khất nữa...
- Làm sao bây giờ, số tiền này sao mà trả nổi đây?
Đường Sa Sa sốt ruột hơn cả Bạch Văn Bình.
Vốn tưởng rằng cặp kè với Bạch Văn Bình thì đã có khoản bảo hiểm không nhỏ rồi... ai ngờ đời không như mơ, giờ lại còn mắc nhiều khoản nợ lớn thế này...
Nhìn số nợ trồng chất không biết bao giờ mới giải quyết xong, ả càng thấy lộn ruột.
Bạch Văn Bình ngẫm nghĩ một lúc mới cất tiếng:
- Anh cho người thăm dò rồi, sợi dây chuyền thật của Đan Nghi, Tiền Phi vẫn đang giữ, vài ngày tới có lẽ cô ta sẽ mang trả cho Đan Nghi. Em hãy theo sát Đan Nghi, để ý kĩ chút. Chỉ cần lấy được sợi dây ấy thì chúng ta chả phải lo sợ gì nữa!
Nghe vậy, nét mặt Đường Sa Sa mới dịu hơn chút:
- Được, em sẽ để ý. Anh cũng tranh thủ thời gian dồn tiền ứng phó trước mắt đi!
....
Quả nhiên,vài ngày sau, Tiền Phi đã cầm sợi dây chuyền đến để trả lại cho Đan Nghi.
Sợi dây kim cương tuy rất giá trị nhưng Tiền Phi cũng không hề quá để tâm.
Cô bước vào lớp học, đưa trả cho Đan Nghi, mỉm cười nói:
- Đan Nghi, cảm ơn bà nhé!
Đan Nghi nhận lấy, cũng đáp lại một nụ cười:
- Không có gì!
Nói rồi tiện tay nhét chiếc hộp trang sức vào ngăn kéo bàn học.
Ai không biết thì sẽ nghĩ hai người họ cho nhau mượn cục tẩy bút chì mà thôi chứ không phải là một sợi dây kim cương giá trị liên thành.
Tiền Phi nằm bò ra bàn Đan Nghi:
- Không mở ra xem thế nào à?
- Tiền Phi đại tiểu thư mà còn không đáng tin sao?
Đan Nghi thản nhiên trả lời..
Sau 3 tháng dòng bị thương, giờ tỉnh táo lại thì cô đã ngộ ra được nhiều điều.
Khi trước, cô thích những kẻ ăn nói dễ nghe, hay nịnh nọt như Đường Sa Sa.... Nhưng giờ cô đã hiểu, người như nào mới đáng để thâm giao!
Ví như một người có tính cách thẳng thắn, phóng khoáng như Tiền Phi chẳng hạn.... dám yêu dám hận... mới hợp với gu của cô bây giờ.
Tiền Phi bật cười, không nói gì thêm.
Nhưng, Đan Nghi tin tưởng cô vậy, cô rất vui...
Đường Sa Sa đứng bên ngoài lớp học, theo dõi mọi việc...
Tuy không nghe rõ Đan Nghi và Tiền Phi nói gì với nhau,nhưng ả biết, trong chiếc hộp đó có đựng sợi dây chuyền kim cương thật...
Là sợi dây mà ả và Bạch Văn Bình ngày đêm mơ tưởng, một lòng muốn chiếm đoạt,giá trị lớn tới mức có thể thay đổi số mệnh của cả hai người bọn chúng.
Giờ giải lao, mọi người tụ 5 tụ 3 đi ra ngoài...
Đan Nghi cũng vậy...cô thích đi dạo quanh trường để hít thở không khí trong lành nhằm thư giãn đầu óc...
Trong lớp chỉ còn vài ba người...
Đường Sa Sa lén trở lại phòng học.
Chỗ ngồi của ả vốn sát cạnh Đan Nghi nên cũng không ai để tâm đến hành động của ả...
Đường Sa Sa lén mở ngăn kéo bàn Đan Nghi ra một khe nho nhỏ...
⚠️⚠️⚠️ Liệu ả có thành công???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT