Chỉ là mỗi khi nghĩ đến Đan Nghi là hắn lại có chút đau lòng, biết bản thân đã chẳng còn cơ hội để có được cô nữa.

Giờ Trần Mỹ Tâm lại luôn miệng xin lỗi, ánh mắt hắn dừng lại trên người Đan Nghi.

Đan Nghi bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn đáp lại, trong ánh mắt ấy rõ ràng không chút để tâm tới hắn.

Sắc mặt Bạch Văn Bình sầm sì khó coi.

Trần Mỹ Tâm vẫn đang tiếp tục xin lỗi:

- Thật sự xin lỗi, hay để tôi đền anh một chiếc áo khác nhé!

Bạch Văn Bình liếc nhìn, thì ra là một cô gái yếu đuối, yểu điệu, không khỏi cười nói:

- Không cần đâu!

Trần Mỹ Tâm nhìn Bạch Văn Bình, không tránh khỏi một khoảng thất thần.

Phải biết rằng, nhân phẩm Bạch Văn Bình đúng là chả ra sao nhưng ngoại hình cũng khá ổn, mặt mũi sáng sủa đàng hoàng, khi không làm việc xấu thì cũng có vài phần tựa như một công tử ca phong độ.

Nếu không thì khi xưa Đan Nghi cũng chẳng dễ dàng bị cái bộ mặt giả tạo ấy làm mờ đi đôi mắt.

Đôi mắt Trần Mỹ Tâm sáng rực lên.

An Kỳ không khỏi bật cười nói:

- Bạch Văn Bình, anh cũng không biết xấu hổ mà vẫn quay trở lại đây nhỉ? Nói cho anh biết, Đan Nghi nhà chúng tôi sẽ không nhai lại ngọn quả quay đầu như anh đâu! Người theo đuổi cô ấy là quá nhiều luôn.

- Anh ấy là bạn trai cũ của Đan Nghi?

Trần Mỹ Tâm buột miệng hỏi.

- Là thằng bạn trai cũ tồi tệ!

Cảnh Hối tức giận đùng đùng mà đáp lại.

Trần Mỹ Tâm đến Hành Châu chưa bao lâu, khi xưa lại ở và học hành tại tỉnh lẻ, Trần Hải Minh tất nhiên cũng sẽ không nói với cô ta là bản thân muốn gả Đan Nghi vào một gia đình bình thường để dễ thâu tóm tài sản của Đan Nghi.

Cô ta chỉ nghe nói Bạch Văn Bình là bạn trai cũ của Đan Nghi, trong lòng cho rằng, gia thế của hắn cũng sẽ không tồi, nói không chừng còn cân sức cân tài với cả "Đan gia châu bảo " cũng nên.

Tức thì, trái tim cô ta đập loạn lên, khi nhìn Bạch Văn Bình, ánh mắt hàm chứa thêm vài phần khiêu gợi.

Vốn dĩ nhân phẩm Bạch Văn Bình đã chả tốt đẹp gì, giờ cũng đã chia tay Diệp Mộng Kỳ, tất nhiên giờ nhìn Trần Mỹ Tâm, trong ánh mắt cũng có chút khác lạ.

Nhìn bộ dạng hai người họ, Đan Nghi thấy thật buồn cười:

- Mỹ Tâm à, cô là hậu nhân của ân nhân cứu mạng Đan gia, ba tôi lại luôn rất coi trọng cô. Còn Bạch Văn Bình cũng là người được ba tôi xem trọng. Sau này hai người thường xuyên tiếp xúc qua lại thì cũng không tồi. Giờ hai người gặp nhau như này thì cũng coi như duyên số.

Bạch Văn Bình vừa nghe nói Trần Mỹ Tâm là hậu nhân của ân nhân cứu mạng Đan gia, là người Trần Hải Minh rất mực coi trọng thì trong lòng đã có tính toán.

Hắn tự biết bản thân không còn cơ hội gì với Đan Nghi nữa, nhưng nếu có thể phát triển mối quan hệ với cô gái mà vốn được Trần Hải Minh xem trọng thì việc kiếm một chỗ làm việc tử tế trong Đan gia châu bảo sẽ trở nên quá đơn giản.

Bạch Văn Bình lập tức giơ tay về phía Trần Mỹ Tâm rồi nói:

- Tôi tên Bạch Văn Bình, tiểu thyw không sao chứ?

- Tôi không sao, chiếc áo này, tôi đền cho anh nhé!

Trần Mỹ Tâm dịu dàng tựa nước mà đáp lại.

- Không cần! Tôi tự mang về mang đi giặt khô là được.

Bạch Văn Bình rộng lượng từ chối, không hề có chút trách cứ.

- Vậy chi bằng tôi mời anh qua bên này uống li rượu, lát nữa vừa hay chúng ta lại cùng khiêu vũ một điệu, coi như là quà tạ lỗi của tôi?

Trần Mỹ Tâm dịu dàng nói.

Hai người, mỗi người một mục đích,đối xử với nhau vô cùng nồng nhiệt.

Đan Nghi nhìn đến đây chỉ thấy ghê răng, tại sao lại có những kẻ có thể phát tình với bất kì ai như này được chứ?

Nhìn Bạch Văn Bình và Trần Mỹ Tâm đi ra chỗ khác, An Kỳ và Cảnh Hối đồng thanh " hừ " một tiếng rồi nói:

- Kĩ nữ phối cẩu, thiên trường địa cửu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play