- Dì cứ để đấy cho cháu, với lại cũng không cần may thêm đồ mới cho cháu đâu dì nhé!
Đan Nghi cười nói.
Dì Dương nhìn chiếc váy rồi nói:
- Chiều dài chiếc váy này có chút... nó không thể tôn lên đôi chân dài của tiểu thư. Nhìn nó có vẻ không được giống với chiếc váy mà người mẫu mặc?
Đan Nghi cũng không bận tâm, vẫn cúi xuống mà làm việc của mình.
Dì Dương lật đi lật lại một lúc, rồi kinh ngạc thốt lên:
- Ta biết ngay là nó không giống mà,thì ra là nhà thiết kế đã tự tay sửa lại, bên trên còn thêu chữ cái đầu tiên trong họ tên của tiểu thư nữa này.
Đan Nghi bật cười:
- Thật ạ?
- Thật mà. Lúc trước dì cũng từng thấy Đan Khánh tiểu thư có một chiếc váy giống như này, là nhà thiết kế tự tay may đo và mang đến tặng cho tiểu thư.
Dì Dương vừa cười vừa lắc đầu:
- Lục thiếu gia thật có lòng, đã cất công nhờ nhà thiết kế may riêng theo số đo của tiểu thư... Nhưng chiều dài này thì có vẻ như dài quá mức rồi, đây là điểm không ổn.
Đan Nghi nhẹ nhàng đáp lại:
- Được rồi mà dì, anh ấy có lòng như này là tốt rồi. Dì giúp cháu tìm một đôi giày để kết hợp với bộ váy này đi ạ.
Dì Dương giờ mới cười và quay người đi.
Đan Nghi thật sự sợ dì sẽ nói càng lúc càng nhiều, chút nữa sẽ lại muốn mang chiếc váy đi cắt ngắn chút.
Vậy thì sẽ không ổn, độ dài chiếc váy vậy là nhằm cố tình che đi vết hôn ở chân, ở đùi nên tuyệt đối không thể cắt ngắn hơn được nữa.
Đã sắp tới buổi vũ hội rồi, da cô lại trắng mịn, vệt hôn này trong thời gian ngắn là chưa thể mờ hết được.
Cô cần phái che chắn kĩ càng mớ được.
Nghĩ đến Lục Thượng Hàn, khuôn mặt Đan Nghi không tự chủ mà hiện nên nét cười ngọt ngào nhất.
Trần Hải Minh giờ vẫn đang cộp cùng đau đầu khổ sở.
Ông ta tìm Trần Mỹ Tâm để hỏi chuyện những chiếc vòng tay giả thì ngoài sự xuất hiện của hai người cảnh sát và Cảnh Hối ra thì cô ta cũng không hề tiếp xúc với ai khác nữa.
Trần Hải Minh điều tra Cảnh Hối thì thấy hắn như một chú khỉ nghịch ngợm, một vị công tử sống giản đơn, cơ bản là không hề có chút tâm cơ gì.
Còn về phía hai người cảnh sát, ông ta không hề tra ra được chút tin tức gì.
Nó gần giống như có kẻ nào đó đã bí mật ra tay hoán đổi những chiếc vòng trong tay Trần Mỹ Tâm, điều này khiến cho Trần Hải Minh không thể tra ra được chút manh mối gì.
Nghĩ đến đây, toàn thân ông ta không khỏi toát mồ hôi hột, liên tiếp mấy đêm liền ngủ không yên giấc.
Điền Nhĩ Phương sau khi bị khai trừ liền đi tìm Trần Mỹ Tâm, Trần Mỹ Tâm ở nhà hai ngày, biết rằng mình cứ tiếp tục gây chuyện thì sẽ không có kết quả gì hay ho.
Mục tiêu của ba mẹ con Trần Mỹ Tâm là sống cuộc đời hơn người,sống cuộc đời sung túc của một mệnh phụ phu nhân, của một thiên kim đại tiểu thư, một thiếu gia giàu sang, phú quý.
Mọi việc mới đang có chút tiến triển cô ta không thể để cho sự bướng bỉnh của bản thân làm cho hủy hoại hết được.
Nhưng bị Trần Hải Minh đánh, trên mặt cô ta vẫn còn vệt bàn tay nên tinh thần cũng đang không được tốt cho lắm.
Trần Hạo Tuyên bước vào thấy bộ dạng cô ta vậy, nói:
- Ấy, chị, sao chị ra nông nỗi này, ai làm vậy?
Trần Hạo Tuyên từ khi biết cha ruột mình là Trần Hải Minh thì sớm đã không chịu học hành, suốt ngày đi đàm đúm ăn chơi... năm nay sắp tròn 18 tuổi, đang chờ đến sang năm để ba hắn mua cho một suất học trong ngôi trường danh giá nào đó.
Hắn sớm đã không đi học, suốt ngày lêu lổng cùng đám bạn.
Trần Mỹ Tâm nhìn thấy hắn, nói đầy vẻ khó chịu:
- Em nói xem còn có thể là ai? Còn không phải vì cái con tiện nhân Đan Nghi sao? Con tiện nhân ấy độc chiếm vị trí đáng nhẽ là phải thuộc về chúng ta, lại còn chiếm luôn tình yêu thương của ba, biến chứng ta thành những kẻ ma không ra ma, người không ra người như này, biến chúng ta thành những kẻ không có nổi một cái thân phận đường đường chính chính....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT