Cảnh Tự Thanh thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ phò trợ Đan Nghi đến cùng.

Đan Nghi ngồi ở công ty đọc sách một lát rồi đi về nhà luôn, cũng không đến trường nữa.

Trần Hải Minh tức giận không nhẹ, lại thêm không biết ai đâm sau lưng mình, trong lòng không yên, đâu còn tâm trạng mà tiếp tục đi kiểm tra những kho hàng khác nữa.

Ông ta cũng kiếm cớ mà về văn phòng nghỉ ngơi.

Việc này, không phải người trong cuộc tất nhiên sẽ không thể hiểu ẩn sâu trong đó là bao vấn đề đen tối bao mưu hèn kế bẩn được vận dụng.

Đan Nghi cùng lúc bảo toàn cả Hải Thành và Cảnh Tự Thanh, cô cảm thấy bản thân đạt được chút thành tựu nho nhỏ.

Hơn nữa giờ Hải Thành đã chính thức là người đứng về bên phía cô rồi.

Chỉ còn Cảnh Tự Thanh là vẫn chưa rõ sẽ thế nào.

Cô đang ngồi trong phòng xem tin tức tài chính thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đan Nghi mở cửa thì thấy dì Dương nét mặt đầy hoan hỉ mà đứng đó.

- Dì Dương, có việc gì vậy ạ?

Đan Nghi cười hỏi chuyện.

- Cảnh tiên sinh, Cảnh phu nhân mấy hôm trước đi du lịch nước ngoài, có mua chút đồ trang sức cho tiểu thư, cũng không đáng mấy tiền, nhưng là tấm lòng của Cảnh phu nhân giành cho cháu.

Dì Dương tươi cười đưa chiếc hộp cho Đan Nghi.

- Dạ, dì giúp cháu gửi lời cảm ơn tới Cảnh tiên sinh và Cảnh phu nhân nhé!

Đan Nghi nở nụ cười dịu dàng đáp lại.

Dì Dương hiền từ nói:

- Tất nhiên rồi, dì đã thay cháu cảm ơn họ rồi.

Nói xong dì quay người đi làm việc khác.

Đan Nghi ngồi xuống, mở chiếc hộp ra, bên trong là một đôi hoa tai. Tuy Cảnh gia nói đây chỉ là chút quà nhỏ, nhưng đôi hoa tai này được làm từ loại đá mắt mèo, chỉ nhìn qua là Đan Nghi đã biết đây là món đồ tốt, giá trị không tồi.

Vậy mà còn nói mang đến cho cô nghịch sao? Đem đôi hoa tai này đi kết hợp với bộ lễ phục đẹp nhất của cô thì cũng vô cùng là ổn thỏa.

Đan Nghi lập tức hiểu ra, nhất định là Cảnh Tự Thanh đã biết chuyện lúc sáng nay có liên quan tới mình rồi.

Cảnh Tự Thanh là một lão giang hồ, sao lại không biết dụng ý của Trần Hải Minh khi bày ra màn kiểm tra vòng tay sáng nay?

Ông ấy chỉ cần nghĩ chút là sẽ hiểu ngay ra ý đồ chính của Trần Hải Minh.

Lại thêm việc ông ấy về nhà trước, chắc chắn là đã hỏi chuyện con khỉ Cảnh Hối rồi.

Cái con khỉ ấy tuy không hiểu rõ cả quá trình sự việc nhưng Cảnh Tự Thanh thì khác.

Cảnh gia lập tức cho người mang đồ đến, đây chính là đã chứng minh rồi.

Đan Nghi giờ mới thấy yên lòng, biết rằng Cảnh gia từ sau cũng sẽ giúp đỡ bản thân cô rồi.

Người của Cảnh gia cũng rất thông minh, biết rằng nếu tặng đồ quá giá trị thì sẽ dễ bị nghi ngờ, vậy nên chỉ nói rằng đây là đồ mà Cảnh phu nhân đi du lịch mua về tặng cô chơi mà thôi. Mọi người xung quanh biết chuyện thì cũng sẽ không thấy có gì là khả nghi.

Rất nhiều người khi đi du lịch thì đều sẽ đem theo quà về tặng cho người thân và bạn bè.

Đan Nghi cất đôi hoa tai đi, nụ cười đầy hài lòng nở trên môi.

Có thể chơi Trần Hải Minh một vố, lại còn bảo vệ được những người mà ông ngoại coi trọng, điều này khiến cô thật sự rất vui.

Cảm giác này thật tuyệt.

Đúng lúc này, có một tin nhắn được gửi tới đi động của Đan Nghi.

Cô mở ra xem, thì ra là liên quan tới số vàng và bạch ngọc mà hai hôm trước cô đã mua.

Sau khi nghe sự phân tích của Lục Thượng Hàn thì cô đã quyết định mua vàng, rồi sau một hồi tự phân tích tìm hiểu thì quyết định mua cả bạch ngọc nữa.

Tin nhắn này báo cho cô biết, giá vàng và giá bạch ngọc đã có chuyển biến rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play