Đan Nghi chào tạm biệt Hải Thành.

Hải Thanh lập tức liền đi làm những việc mà Đan Nghi vừa giao cho mình.

Quyền lực của ông ta ở trong Đan gia châu bảo đang ngày ngày nị Trần Hải Minh ép chặt, ông ta chèn ép Hải Thành về tất cả các mặt với ý đồ gài người của mình vào tiếp quản vị trí của Hải Thành.

Nhưng, Hải Thành đã làm việc trong Đan gia châu bảo từ lâu như vậy, nên dù có bị Trần Hải Minh đàn áp thì vẫn giữ được một phần thực lực của bản thân.

Việc này, chỉ cần muốn là Hải Thành có thể lập tức điều tra ra.

Đan Nghi lập tức về Đan gia.

Cô tất nhiên là sẽ không tự mình đi mở két sắt của Trần Hải Minh.

Cô không biết gì về chìa khóa cũng như mật mã két sắt của Trần Hải Minh, nếu giờ mạo hiểm đi lục đồ của ông ta thì rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ, khiến Trần Hải Minh phát hiện ra.

Nhưng việc này thì có thể nhờ đến sự giúp đỡ của Lục Thượng Hàn.

Việc này cũng không cần đích thân Lục Thượng Hàn phải ra tay, hắn nhiều thuộc hạ giỏi như vậy, chỉ cần Lục Thiên khẽ búng tay là có thể làm được.

Quả nhiên, Đan Nghi vừa mới gọi điện cho hắn thì hắn đã lập tức bố trí người đến.

Lục Thượng Hàn cười nói:

- Người thì anh đã bố trí được rồi. Lần này em định làm gì?

- Dĩ nhiên là để làm một việc lớn vang dội rồi.

Đan Nghi tự tin cười nói.

Cô vốn dĩ thông minh, rất nhiều việc có thể tự mình làm được, có sự giúp sức của Lục Thượng Hàn thì lại càng giống như hổ mọc thêm cánh.

Lục Thượng Hàn thu lại nụ cười, long trọng nói:

- Bất luận em làm gì chăng nữa, thì phải nhớ... bảo vệ bản thân mình thật tốt.

- Em biết rồi! Bảo vệ tốt cho bản thân là điều quan trọng và cơ bản nhất mà.

Đan Nghi cười tươi mà đáp lại, trong lòng không khỏi có chút ấm áp.

- Vậy em cứ thoải mái mà làm đi, bất kể thành công hay xảy ra chuyện gì thì đều có anh chống đỡ.

Lục Thượng Hàn dõng dạc nói.

Đan Nghi cười rạng rỡ, gật gật đầu:

- Được!

Đan Nghi ở trong phòng mình mà chờ đợi, quả nhiên,mới buông điện thoại xuống một lát thì Lục Thiên đã leo cửa sổ vào.

Lúc trèo qua cửa sổ, Lục Thiên không khỏi giật giật khóe môi, giờ mới hiểu ra, Lục Thượng Hàn mỗi lần đến đây cũng là leo qua đường này mà vào.

Nghĩ tới đường đường Hàn thiếu của Lục gia, ngày thường luôn phong độ là vậy... giờ chỉ vì muốn gặp Đan Nghi mà phải vượt tường leo cửa sổ như này, Lục Thiên thấy thật khó tin.

- Lục Thiên, anh lấy được đồ rồi sao?

Phát hiện ra sự xuất hiện của Lục Thiên, Đan Nghi vội hỏi.

Lục Thiên giờ mới thu lại tâm tư, không nghĩ nhiều nữa:

- Đan tiểu thư, đồ đều ở đây hết rồi,trong két sắt của Trần Hải Minh phát hiện ra tổng cộng 500 chiếc vòng khảm kim cương như này.

- Vâng. Anh để đây giúp tôi, chút nữa tôi sẽ cần dùng đến.

Đan Nghi nói.

- Được.

Lục Thiên làm theo lời cô rồi đợi cô ra lệnh làm việc tiếp theo.

Đan Nghi cười nói:

- Tạm thời đã không còn việc gì nữa, anh cứ về đi.

- Không cần làm việc gì khác nữa sao?

Lục Thiên hỏi.

- Tạm thời thì không, anh vất vả rồi!

Đan Nghi mỉm cười.

Lục Thiên nghe vậy mới rời đi.

Lát sau, Hải Thành gọi tới:

- Nghi Nghi, chú vừa kiểm tra rồi, trong đống hàng mà ngày mai Cảnh Tự Thanh vận chuyển đi có 500 chiếc vòng giả, chú sẽ lập tức cho người lọc ra và mang qua cho cháu.

Đan Nghi đáp lại:

- Vâng, vậy cháu sẽ đợi. Đến trực tiếp luôn phòng cháu là được rồi.

Quả nhiên, số lượng hai bên hoàn toàn trùng khớp, 500 chiếc.

Trần Hải Minh muốn dùng 500 chiếc vòng giả này để cùng lúc đối phó với Cảnh Tự Thanh và Hải Thành.

Nhưng giờ, chính Đan Nghi sẽ là người phá vỡ âm mưu của ông ta.

Tuyệt đối không thể để cho ông ta đạt được ý đồ đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play