Vốn dĩ cô ta còn nghĩ Trần Hải Minh cũng sẽ cho mình và Điền Nhĩ Phương mỗi người 2, 3 vạn gì đó. Là người nắm thực quyền điều hành Đan gia, số tiền mỗi ngày qua ông ta đều nhiều vô kể.
Trần Hải Minh đáp lại:
- Ở những trung tâm mua sắm bình thường là đủ để mua đồ rồi.
Nhưng, thứ Trần Mỹ Tâm muốn, căn bản không phải là đồ trong trung tâm mua sắm thông thường, thứ cô ta muốn là hàng hiệu, là hàng hiếm, chỉ cần mang trên người là khí chất nổi trội hơn người và thu hút mọi ánh nhìn.
Đến Điền Nhĩ Phương cũng không khỏi thất vọng, Trần Hải Minh thật là keo kiệt.
Trần Mỹ Tâm đưa mắt nhìn ngang dọc, thấy trên bàn của Trần Hải Minh có mấy chiếc hộp chuyên đựng đồ trang sức, có 2 cái đang để mở hẳn nắp ra, bên trong là những món đồ trang sức đá quý, cô ta phấn khích mà lao tới cầm lấy một chiếc vòng ngọc mà đeo vào tay.
Trần Mỹ Tâm có vẻ như rất thích chiếc vòng ấy:
- Trần thúc,cho cháu với Nhĩ Phương mỗi người một chiếc vòng này nhé.
Trần Hải Minh không khỏi đổi nét mặt:
- Bỏ ra, để xuống chỗ cũ!
- Trần thúc!
Trần Mỹ Tâm khẽ nũng nịu, nếu không phải có Điền Nhĩ Tâm đang đứng đó thì ả có khi còn ôm lấy tay ông ta mà gọi ba ba rồi.
Cô ta không khỏi có chút ân hận vì đã kêu Điền Nhĩ Phương cùng đến đây.
Nhưng thật ra nếu không có Điền Nhĩ Phương cùng đi thì Trần Mỹ Tâm cũng không dám một mình đến Đan gia, việc gặp ma lần trước thật đã khiến cô ta sợ mất mật.
Nếu không phải sợ ma thì cô ta sớm đã dọn về đây sống rồi.
- Ta nói bỏ xuống!
Trần Hải Minh nghiêm giọng.
Rốt cuộc thì Trần Mỹ Tâm cũng vẫn sợ nên chỉ đành tụt chiếc vòng ra khỏi tay rồi bỏ vào chiếc hộp, trong lòng thì vô cùng uất ức.
- Đi đi, nhanh lên!
Trần Hải Minh cất giọng thúc giục.
Trần Mỹ Tâm và Điền Nhĩ Phương trong lòng rất không cam nhưng cũng không dám chọc giận Trần Hải Minh thêm nữa, hết cách, chỉ đành cất bước ra về.
Thấy bọn họ cuối cùng cũng đã chịu rời đi,Trần Hải Minh không khỏi đau đầu mà nhanh tay thu gọn đống trang sức cất vào ngăn kéo.
Ông ta rút điện thoại ra gọi:
- Tôi đã chuẩn bị xong đồ rồi, đã để trong chỗ hàng của Cảnh Tự Thanh. Cảnh Tự Thanh, Cảnh Tự Thanh để xem đến lúc đó ông làm gì để chứng minh sự trong sạch của mình.
Trần Hải Minh nhìn chằm chằm vào chỗ ngăn kéo, từ ngày Đan Khánh chết đi, ông ta luôn tìm cách nuốt chọn gia tài nhà họ Đan.
Nhưng Đan lão gia từng có rất nhiều tay chân đắc lực, ví như An lão gia tử, và cả Cảnh tiên sinh Cảnh Tự Thanh.
Họ tuy bị Trần Hải Minh loại bỏ không ít thế lực, nhưng dựa vào danh tiếng tự bản thân mà khiến cho người nhà họ Đan không một ai dám làm càn.
Trần Hải Minh cũng rất e dè họ.
Giờ đây ông ta đã hết chịu nổi cái áp lực đó.
Người đầu tiên mà ông ta muốn loại bỏ, chính là Cảnh Tự Thanh.
Cảnh Tự Thanh phụ trách việc vận hành những phần việc quan trọng của Đan Gia Châu Bảo, Trần Hải Minh định giở trò với đống hàng hóa bằng cách chà trộn hàng giả vào lẫn trong đống đồ thật.
Đến lúc đó sẽ lấy cớ mà đổ tội cho Cảnh Tự Thanh, khiến Cảnh Tự Thanh có miệng mà cãi không nổi, ép Cảnh Tự Thanh rời khỏi Đan Gia Châu Bảo.
Vừa nãy chiếc vòng ngọc mà Trần Ngọc Tâm cầm chính là một món đồ giả nhằm phục vụ cho mục đích đánh tráo đó.
Trần Hải Minh tất nhiên không thể để cô ta đeo chiếc vòng giả này ra ngoài được nên mới đuổi cô ta về.
Giờ ông ta đang đợi thời cơ.
Rất nhanh, người ông ta đợi đã tới, ông ta giao những thùng đồ giả cho kẻ đó và nhận lại những món đồ thật mà kẻ đó mang từ chỗ Cảnh Tự Thanh sang.
- Tráo những món đồ giả này vào trong đống hàng của Cảnh Tự Thanh, chú ý đừng để ai phát hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT