Đại học Hành Châu tuy không bằng Đại học A, nhưng cũng là nơi hội tụ của không ít con ông, cháu cha có quyền có chức, giàu sang phú quý trong xã hội.

Vì không thể khiến Lục Thượng Hàn để mắt, cũng chẳng kết giao nổi với Hắc Khải nên Trần Mỹ Tâm đã có chút tâm tàn ý lạnh.

Nhưng nếu như có thể lọt vào mắt xanh của một phú gia công tử nào đó thì cũng là một điều không tồi.

Điền Nhĩ Phương nghe vậy, mặt mũi không khỏi nhăn nhó mà rằng:

- Chị chưa chuẩn bị được gì, xem qua rất nhiều món nhưng đều không được hài lòng cho lắm. Còn em thì sao? Em không phải là ân nhân của Đan gia sao? Đan gia lẽ nào lại không chuẩn bị y phục cho em?

Trần Mỹ Tâm cắn cắn môi, nếu là lúc trước,Trần Hải Minh chắc chắn sẽ chuẩn bị cho cô ta những bộ lễ phục đắt tiền và trang sức quý giá.

Nhưng, lúc trước bản thân cô ta đã làm ra nhiều chuyện mất mặt ở Đan gia, khiến thái độ của Trần Hải Minh với cô ta nhạt đi khá nhiều.

Lại thêm việc gần đây, đến ngay việc thi vào lớp dự bị của Đại học A mà cô ta cũng không làm được, rồi đứa em trai Trần Hạo Tuyên của cô ta còn gây ra khá nhiều rắc rối khác, khiến Trần Hải Minh rất bực bội.

Tối qua, cô ta gọi điện cho Trần Hải Minh để nhắc việc chuẩn bị lễ phục, trang sức. Trần Hải Minh chỉ ậm ừ vài câu rồi tắt máy, đến giờ cũng không thấy nói năng gì.

Nghĩ đến đây, Trần Mỹ Tâm càng thấy đau đầu:

- Đợi em hỏi lại xem sao.

Hoặc cũng có thể đi tìm Đan Nghi.

Trần Mỹ Tâm và Điền Nhĩ Phương đều không có khả năng học cùng lớp với Đan Nghi. Lần này với tư cách là một sinh viên trao đổi, Lục Thượng Hàn chắc chắn sẽ phải sắp xếp cho Đan Nghi vào lớp học tốt nhất trong trường rồi.

Sau buổi học, Trần Mỹ Tâm lập tuc2s đi tìm Đan Nghi.

Đan Nghi đang uống trà sữa, cô ta chạy tuột tới trước mặt Đan Nghi:

- Chị, em có việc muốn nói với chị.

Nghe cô ta gọi Đan Nghi là chị, mọi người xung quanh đều không khỏi hiếu kì mà quay qua nhìn cô ta.

Trần Mỹ Tâm thấy vậy liền giả vờ ngại ngùng, e lệ mà giải thích:

- Tôi với Đan Nghi có quan hệ rất tốt nên gọi cô ấy là chị.

- Nhưng mà tôi thì không dám nhận một đứa em gái như cô...

Đan Nghi mỉm cười.

- Tôi không có cái phúc đó đâu, không phải sao?

Mọi người lập tức hiểu ngay ra vấn đề, cô" em gái" này là cố tình đến đeo bám Đan Nghi, Đan Nghi cơ bản là không muốn nhận cô ta.

Trần Mỹ Tâm không khỏi xấu hổ:

- Chị, không phải ngày thường em vẫn gọi chị như vậy sao?

- Đây là trường học, cô cứ gọi tên tôi thì sẽ thoải mái hơn. Vả lại trong trường học trước giờ đều không thịnh hành cái mốt họ hàng thân thích này lắm đâu, không phải sao?

Đan Nghi bật cười nhìn cô ta.

Mặt Trần Mỹ Tâm không khỏi biến sắc.

- Bạn học Trần Mỹ Tâm, bạn tìm tôi có chuyện gì không?

Đan Nghi lớn tiếng hỏi:

- Nếu có việc thì nói với tôi, tôi sẽ giúp hết sức mình có thể. Còn nếu không có việc gì thì xin lỗi, tôi còn phải ôn bài.

Trần Mỹ Tâm không khỏi cứng họng, nói cũng không được mà không nói cũng không xong.

Cô ta có thể trước mặt bao người như này mà mở miệng ra hỏi y phục của Đan Nghi không? Kể cả Đan Nghi chịu cho thì cô ta cũng đâu có mặt mũi để mặc chứ?

Nhất là để mặc trong buổi vũ hội khai giảng năm học mới như vậy.

Trần Mỹ Tâm biết rõ, lúc trước ả đã đắc tội không nhẹ với Đan Nghi rồi nên chỉ đành hạ giọng:

- Chúng ta ra ngoài nói được không?

- Xin lỗi, tôi không có thời gian.

Đan Nghi lắc đầu.

Cô không thể lần nào cũng đối xử thân thiện với Trần Mỹ Tâm được. Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ phải tìm cách loại bỏ mối họa này.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Trần Mỹ Tâm, những ánh mắt tò mò, soi mói.

Thậm chí có người còn nói:

- À há,lại một kẻ xu nịnh đến bắt chuyện với Đan Nghi à?

Mọi người ai cũng biết thân phận của Đan Nghi, Trần Mỹ Tâm tìm đến Đan Nghi với dáng vẻ này, tất nhiên sẽ bị mọi người cho là đang tìm cách xu nịnh để kết giao rồi.

Đây là cách nhìn nhận rất bình thường.

Nước mắt Trần Mỹ Tâm như sắp tuôn trào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play