- Hoặc là về phòng nghỉ ngơi hoặc là về ngay nhà cô đi!
- Cháu...
Trần Mỹ Tâm khóc lóc sụt sùi...
Cô ta không muốn rời khỏi Vân gia.
Nhưng cô ta cũng sợ cái thứ tốn tại trong phòng mình ở.
Trần Hải Minh đã nói rồi, Vân Vy (ĐAN NGHI) cơ bản là không thể làm ra việc như vậy, hơn nữa cả đêm qua cô đều chỉ ở trong phòng, chẳng hề bước chân ra khỏi cửa phòng.
- Cháu tự chọn đi!
Trần Hải Minh quả thật đã hết kiên nhẫn.
Vốn dĩ, ông ta muốn Trần Mỹ Tâm tăng cường tiếp xúc nhiều hơn với những người có thân có phận để mong cô ta trưởng thành hơn, mở rộng hiểu biết hơn rồi sau này sẽ thuận lợi gia nhập vào Vân gia.
Nhưng bây giờ xem ra, về mọi phương diện thì cô ta đều chưa đủ chín chắn, kể cả Trần Hải Minh có dốc lòng nâng đỡ đi chăng nữa thì vẫn chưa thể gánh vác được trọng trách này.
Ông ta hết nhẫn nại với cô con gái này của mình rồi.
Trần Mỹ Tâm thấy ông ta thật sự nổi giận rồi thì cũng không dám khóc lóc nữa, đành nói:
- Vậy cháu sẽ đi tìm mẹ và em trai cháu trước đã.
Nghe cô ta nói vậy, Trần Hải Minh lại thấy mềm lòng, nghĩ đến cả một gia đình theo mình mà không danh không phận cũng không được hưởng lợi lộc gì nhiều, không khỏi thở dài:
- Vậy cháu về nhà đi, vài hôm nữa lại đến đây sau nhé.
Trần Mỹ Tâm cũng không dám lên lầu lấy đồ nữa,Trần Hải Minh đành sai người dọn dẹp và mang đồ xuống giúp cho cô ta.
- Mỹ Tâm cứ vậy mà rời đi ư? Không ở lại thêm vài hôm nữa sao?
Trần Mỹ Tâm lườm cô một cái đầy oán hận.
Vân Vy (ĐAN NGHI) cười mà rằng:
- Mỹ Tâm em như vậy là không được, chị có ý tốt mới hỏi em vậy, em không trả lời thì thôi lại còn lườm chị? Đây là chị đại độ chứ nếu ở nơi khác, trong khi giao tiếp với mọi người thì chẳng biết em đã đắc tội bao người rồi đấy.
Trần Hải Minh không khỏi quay qua lườm Trần Mỹ Tâm, ám thị cho cô ta phải học cách cư xử như Vân Vy (ĐAN NGHI).
Trần Mỹ Tâm không phục thì cũng không biết phải làm sao, đành xách hành lí, đi vài bước lại quay đầu nhìn lại....
Trần Hải Minh nói với Vân Vy (ĐAN NGHI):
- Được rồi, con cũng đi làm bài vở của con đi.
- Vâng ạ!
Vân Vy (ĐAN NGHI) khoan khoái trở về phòng.
Cô vừa ngồi xuống ghế thì dì Dương đã bước vào, nét mặt hớn hở:
- Cuối cùng cái con bé Trần Mỹ Tâm cũng đã chịu biến khỏi đây, ha ha không khí bây giờ mới trong lành làm sao...
- Rất có thể, cô ta chỉ tạm thời rời đi một thời gian thôi.
Vân Vy (ĐAN NGHI) dám chắc, với tính cách của Trần Hải Minh thì sẽ không chịu bỏ cuộc dễ vậy đâu, huống hồ ông ta còn có một tiểu tam, tiểu tam ngoài sinh cho ông ta một con bé Trần Mỹ Tâm thì vẫn còn một cậu quý tử nữa cơ mà.
Nhưng dù sao, Trần Mỹ Tâm tạm thời biến mất khỏi Vân gia như này cũng đã đủ khiến tâm trạng Vân Vy ( ĐAN NGHI) tốt hơn không ít.
Sau này muốn ngược cả gia đình bọn họ thì cũng đâu sợ không có cơ hội?
Vân Vy (ĐAN NGHI) không vội, cứ từ từ mà làm thôi.
Trận đấu thứ nhất, Đan Nghi toàn thắng.
Dì Dương vội hỏi:
- Ý tiểu thư là, cô ta sẽ còn quay lại? Vậy phải làm thế nào đây?
- Không sao, dì Dương, còn có cháu ở đây mà.
Vân Vy (ĐAN NGHI) nở nụ cười đầy tự tin.
- Đúng vậy,dì tin tưởng cháu. Huống hồ còn có Lục thiếu gia nữa, ta cũng không sợ cháu phải chịu khổ.
Vân Vy (ĐAN NGHI) nhìn dì Dương:
- Cháu mà có một mình thì dì sẽ không yên tâm sao?
- Dù sao cháu cũng chỉ là một cô gái nhỏ, có nhiều việc không tiện làm, bó tay bó chân. Lục thiếu gia thì khác...
Đan Nghi nghĩ cũng thấy đúng....
Thế nhưng có những việc đúng là con gái không tiện làm, con trai thì có thể.... nhưng cũng không ít việc mà phụ nữ làm chẳng thua kém gì đàn ông hết.
Ví như bản thân cô, trước giờ chưa bao giờ tồn tại suy nghĩ sẽ dựa dẫm vào đàn ông cả
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT