Lục Thượng Hàn cong môi cười,vươn tay qua bờ vai Đan Nghi, từ phía chiếc bàn phía sau lưng cô, cầm lấy chiếc hộp vốn dùng để đựng món quà mà hắn đã tặng cho cô.
Đan Nghi bị " bóc phốt ", cười nói:
- Em đang nghĩ không biết ai là người mang viên huyết soàn này từ Nam Phi về đây thôi.
- Không nghĩ đến người tặng nó sao?
Lục Thượng Hàn nhếch nhếch môi...
- Không ạ...
Đan Nghi trả lời đầy dối lòng.
- Không nhớ anh dù chỉ một chút ư?
Lục Thượng Hàn kéo lấy cô mà ôm vào lòng.... chiều cao của Đan Nghi so với số đông nữ sinh đã là cao lắm rồi, nhưng trước Lục Thượng Hàn thì vẫn bị gọi là nhỏ nhắn...
Đan Nghi đưa tay cầm lấy chiếc hộp từ trong tay hắn rồi nói:
- Huyết soàn quý giá như vậy, em chỉ cần nghĩ về nó là được rồi, còn người tặng quà ý mà, ai mà thèm nhớ chứ? Anh ta chẳng phải cũng mang quà tặng cả cho người khác đó sao?
- Anh tặng Trần Ngọc Tâm món quà đó mà em cũng ghen sao?
Nghe ra nét " giấm chua " trong giọng điệu của cô, Lục Thượng Hàn thật lòng thấy vui.
Hắn rất thích cô vì hắn mà để lộ ra cảm xúc " ghen tuông " này.
- Món quà ấy hàm ý là gì?
Đan Nghi không khỏi tò mò.
- Em hỏi huyết soàn hay thanh kiếm bạc kia?
- Anh muốn trả lời cái nào?
Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn.
Dáng vẻ Đan Nghi lúc này không có nét đại độ như ngày thường, mà có chút trẻ con đầy đáng yêu,thật khiến người khác muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng luôn.
Lục Thượng Hàn hôn cô một cái thật sâu rồi mới nói:
- Kiếm bạc là anh lệnh Lục Thiên chuẩn bị, anh cũng không rõ ý nghĩa của nó... Nhưng anh cũng đoán là em sẽ hỏi nên lúc nãy đã hỏi cậu ta, thì thấy bảo rằng, Cảnh Hối đã giải thích rất chuẩn hàm ý khi của món quà này đấy.
- Phụt...! Thì ra không phải quà do anh chọn à?
- Kim tiện bất luyện luyện ngân tiện
Thượng tiện bất luyện luyện hạ tiện.
- Lục Thiên thâm thật đấy!
Đan Nghi không khỏi cất lời cảm than về thâm ý quá" sâu xa " của Lục Thiên khi chọn quà tặng Trần Ngọc Tâm.
- Lục Thiên giờ rất là hết lòng hết sức đối với vị sếp mới là em nên tất nhiên là sẽ dốc lòng dốc sức rồi! Người sếp cũ như anh đây, thật sự là đã không còn quá được cậu ta coi trọng nữa rồi.
Lục Thượng Hàn có chút ghen tức với Đan Nghi, sếp mới của Lục Thiên.
- Vậy sao?
Nụ cười của Đan Nghi tươi tắn thêm vài phần.
Lục Thượng Hàn nhẹ nhàng tiếp lời:
- Chỉ có món quà tặng cho em là do anh tự chọn thôi!
Đan Nghi mỉm cười nhìn viên huyết soàn trong tay, rồi nói:
- Cảm ơn anh, nó quý giá quá, nhưng là quà do anh tặng nên em sẽ không từ chối!
- Quà anh tặng, em tất nhiên là phải nhận lấy rồi.
Lục Thượng Hàn xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay hắn là một viên huyết soàn khác.
Đan Nghi không tự chủ mà giơ tay mình ra để cạnh tay hắn, giờ mới phát hiện, hai viên huyết soàn thật ra là có thể hợp nhất, hợp nhất thành hình trái tim hoàn chỉnh.
Vốn dĩ huyết soàn là một thứ rất quý hiếm, càng hiếm hơn khi mà hai viên có thể ghép thành một hình có ý nghĩa.
Hai viên huyết soàn cạnh nhau như này thật sự là mang một giá trí liên thành.
Nhưng là quà gì chăng nữa thì cũng không quý bằng tâm ý của Lục Thượng Hàn, không phải chỉ tâm ý khì tặng món quà này mà hơn hết chính là trước mặt mọi người đã khiến cho Trần Ngọc Tâm phải mất mặt và giúp Đan Nghi lấy lại cái uy của mình trong Đan gia.
Lục Thượng Hàn nắm chặt bàn tay cô lại rồi phủ tay mình lên trên:
- Cất kĩ nhé!
- Vâng!
Đan Nghi khẽ gật đầu, trong đầu cô lúc này đang chứa đựng bao xúc cảm, nhất thời không thể dùng ngôn ngữ nào mà diễn tả hết được.
Lục Thượng Hàn ghì chặt cô vào lòng...cảm giác rung động tuyệt vời như lúc khiêu vũ trong bữa tiệc khi nãy lại ùa về....