Dì Dương bước vào, hàng lông mày không khỏi nhíu lại:

-Đại tiểu thư, tôi nghe nói tiên sinh đã đưa cả con gái của vị ân nhân cứu mạng về đây rồi,đã ở lại luôn trong nhà này nữa. Báo ân là báo ân, nhưng sao có thể không nói qua với đại tiểu thư như này được chứ?

- Ba đã nói với cháu rồi ạ!

Đan Nghi cười cười.

- Vậy sao?

Dì Dương cười.

- Đai tiểu thư tròn 18 tuổi rồi, trong nhà có việc gì thì cũng nên thông qua tiểu thư trước.

- Vâng!

Đan Nghi khẽ gật đầu.

Dì Dương thần sắc đầy long trọng:

- Đại tiểu thư,không phải dì xem thường những đứa trẻ xuất thân từ những gia đình bình thường đâu... Nhưng mà từ nhỏ họ đã sống trong một môi trường hoàn toàn khác, nên thói quen, nếp sống chắc chắn cũng sẽ khác... đại tiểu thư nếu không thích thì cũng đừng làm khó bản thân mình  nhé!

Đan Nghi gật gật đầu.

- Vâng. Cháu hiểu!

Tạm thời, Đan Nghi cũng chưa biết rõ dì Dương thật lòng hay chỉ giả tốt với mình, hay là tai mắt của ba cô... nên có những điều cô chỉ có thể đơn giản đối đáp.

- Đến giờ cơm tối rồi, xuống nhà thôi tiểu thư!

Dì Dương giục Đan Nghi.

Đan Nghi từ trên lầu bước xuống, Trần Hải Minh và Trần Ngọc Tâm đã ngồi yên vị trước bàn ăn.

- Nhanh ngồi xuống ăn cơm thôi!

Trần Hải Minh gọi Đan Nghi.

Trên bàn ăn, món ăn ưa thích của Đan Nghi và Trần Ngọc Tâm đều có đầy đủ, Trần Hải Minh trước giờ làm gì cũng vậy, kín kẽ không chút sơ hở.

Đan Nghi khẽ cúi xuống,lần này có thể phát hiện ra âm mưu của ông ta thật sự là nhờ may mắn, nếu không thì không biết sẽ còn bị lừa đến tận khi nào nữa.

- Đan Nghi, ba vừa nghe Ngọc Tâm kể là con tặng cho con bé một bông hoa?

Trần Hải Minh cất tiếng hỏi.

- Vâng ạ!

Đan Nghi bình thản trả lời.

- Ngọc Tâm tuy là rất thích những món đồ trang sức của con, nhưng em ý lại càng coi trọng cốt cách hơn, dù liên tục nói bản thân không có tiền.

Nghe Đan Nghi nói đến đây, Trần Hải Minh liếc nhìn Trần Ngọc Tâm một cái,ông ta đã đưa không ít tiền cho cô ta tiêu sài....

Lúc trước, Đan Khánh vẫn còn sống, ông ta không dám đưa tiền cho ba mẹ con cô ta, thật sự là rất có lỗi,nhưng giờ để chuộc lỗi nên đã đưa họ không ít tiền....

Vậy mà Trần Ngọc Tâm vẫn kêu bản thân không có tiền?

Đan Nghi tiếp tục:

- Thế nhưng em ý cũng không chịu lấy thứ gì khác, con cũng chỉ đành tặng em ý một bông hoa để thể hiện chút thành ý thôi. Mà không phải ba bảo sẽ chăm lo cho Ngọc Tâm ư? Sao lại để em ý thiếu tiền tiêu vậy chứ?

- Đâu có, đâu có, là em đùa chút thôi mà!

Trần Ngọc Tâm vội ngụy biện.

Đúng là Trần Hải Minh đã cho cô ta không ít tiền, nhưng để cô ta có thể sống sung sướng, xa hoa như Đan Nghi thì hiển nhiên là không đủ, Trần Ngọc Tâm nhìn thấy đống đồ hàng hiệu đắt tiền trên phòng Đan Nghi thì không khỏi ghen ghét, đố kị, hận... Trần Hải Minh dù có đưa thêm tiền thì cũng chả có ý nghĩa gì....

Đan Nghi bật cười:

- Ơ thế không phải khi nãy em còn kêu không đủ tiền mua hoa tai ư?

-Em cũng nói đùa vậy thôi ạ!

Trần Ngọc Tâm lại vội vàng lên tiếng.

Đan Nghi vẫn giữ nụ cười tươi mà rằng:

- Ừ.Ba em là ân nhân của Đan gia, nếu thiếu tiền tiêu thì em cứ tìm ba chị mà lấy tiền  nhé!

- Cảm ơn chị!

Bị Đan Nghi bóc mẽ như vậy nhưng Trần Ngọc Tâm lại không thể không mở miệng cảm ơn, trong lòng có chút tức tối.

Đan Nghi chỉ ăn qua loa vài miếng, rồi nói:

- Con ăn xong rồi, đồ ăn ngấy quá, con đứng dậy trước đây!

Thực tế thì, nhìn hai người bọn họ đã đủ khiến cô nuốt không nổi đồ ăn rồi, phản chăng bất luận cô có tỏ thái độ thế nào thì Trần Hải Minh cũng không dám làm gì cô,thế nên cô cũng chả thèm tỏ ra tôn trọng ông ta nữa.

Nói dứt lời, đứng dậy chạy lên lầu.

Trần Ngọc Tâm làu bàu:

- Chị ý thật không biết tôn trọng người khác chút nào....

Trần Hải Minh chỉ lắc đầu,cho rằng Đan Nghi đang phiền lòng vì chuyện của Bạch Văn Bình...phải biết rằng, Đan Nghi khi trước rất ngoan, rất hiểu chuyện, hiểu chuyện tới mức khiến ông ta đau đầu,không tìm ra được nhược điểm của cô....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play