Và thế là...

Diệp Mộng Kỳ đã nhận được tin nhắn khi nãy Bạch Văn Bình gửi cho Đan Nghi.

" Em yêu, anh nhớ em! Anh rất ân hận về những việc làm có lỗi với em trong thời gian vừa qua... Giờ anh mới nhận ra, em tuyệt vời đến nhường nào. Xin em hãy thứ lỗi cho a, như đất mẹ bao dung giọt mưa mùa đông - Văn Bình của em!"

Trái tim Diệp Mộng Kỳ đập loạn nhịp, tối hôm đó cô ta tốt bụng mà đi cùng, an ủi Bạch Văn Bình đến tận nửa đêm... cái nỗ lực ấy xem như cũng không phải vô ích, cuối cùng Bạch Văn Bình cũng đã nhìn thấy tấm lòng của cô ta rồi.

Nếu như có thể trở thành bạn gái của Bạch Văn Bình... vậy từ sau còn phải sợ không mua nổi các loại túi xách hàng hiệu sao?

Diệp Mộng Kỳ e lệ nhắn tin trả lời:

" Tuy anh đã từng vô tâm không để ý tới những sự hi sinh của em, tuy em cũng đã từng thầm trách anh, nhưng có thể nhận được tin nhắn này của anh... chứng tỏ giữa chúng ta đã có duyên có phận. Nhưng, tình cảm không phải nhất thời mà thành được, anh có thể cho em thêm chút thời gian không?

Diệp Mộng Kỳ trả lời lấp lửng, ngập ngừng như vậy khiến cho Bạch Văn Bình sau khi nhận được lại tưởng lầm là Đan Nghi đã chấp nhận cho hắn thêm một cơ hội rồi.

Nhân cơ hội,Bạch Văn Bình tiếp tục gửi luôn thêm vài tin nhắn nữa.

Để khoe mẽ bản thân tài hoa thế nào, mỗi tin nhắn gửi đi, Bạch Văn Bình đều chăm chút từng câu từng từ vô cùng hoa mĩ, ngọt ngào....

Diệp Mộng Kỳ thì cũng không muốn bị hắn xem nhẹ nên đáp lại cũng đầy ý thơ... đều là thể loại mà Đan Nghi chỉ nhìn qua thôi cũng thấy răng lợi buốt đến cả nửa ngày.

Nội dung những tin nhắn này đều không có tâm điểm chính, mơ mơ hồ hồ....

Nhưng cũng chính nhờ thế nên cả hai người bọn họ đều không chút nghi ngờ đối phương và từng bước từng bước rơi vào chiếc bẫy mà Đan Nghi đã vạch ra.

Hai người bọn họ ngày nào cũng nhắn tin chuyện trò nồng nhiệt như lửa....

Bạch Văn Bình những tưởng Đan Nghi đã tha thứ cho mình nên cũng không đến lớp để tìm Đan Nghi nữa...mà chăm chỉ soạn tin nhắn dỗ dành cô.

Hắn đang đợi, đợi thời cơ chín muồi thì sẽ hẹn gặp cô nói chuyện và tiến xa hơn...

Như vậy là mọi chuyện sẽ được giải quyết xong xuôi hết...

....

Đan Nghi hiện tại thấy nhẹ nhõm vô cùng, cô cũng lười chả thèm vào đọc tin nhắn qua lại của hai người bọn họ nữa.

Bỗng có một hôm, Đan Nghi nhận được một tin nhắn từ tài khoản của người phát minh ra phần mềm

" Chuyển phát tin nhắn " với nội dung:

" Chú ý! Đề nghị không sử dụng phát minh của tôi vào những mục đích xấu, lừa đảo, phạm pháp!!! "

Lại còn hẳn 3 dấu chấm than vậy nữa.

Đọc tin nhắn đó, trong đầu Đan Nghi bỗng hình dung ra cảnh một người đàn ông đeo quả kính cận to đùng, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch... đúng chuẩn một người đam mê công nghệ và sống rất nguyên tắc.

Đan Nghi bật cười, trả lời:

" Tôi hiểu! Tôi cũng đâu có muốn ngồi tù."

" Hãy nhớ kĩ điều đó!!!"

Đan Nghi không trả lời lại nữa, chỉ mỉm cười rồi cho qua.

Mấy hôm nay, tâm trạng cô rất là tốt, rất vui vẻ.

Cầm lấy túi và cà vạt vừa mua, cô phấn khởi trở về nhà.

Vừa bước vào cửa, liền bị một cơ thể cao lớn ôm choàng lấy, một nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng được đặt lên bờ môi cô.

Nụ hôn này vừa bá đạo vừa cuồng nhiệt, Đan Nghi đỡ không nổi, chỉ trong giây lát đã bị cuốn theo dòng xoáy cuồng phong đó.

Lục Thượng Hàn liếc nhìn chiếc cà vạt trên tay Đan Nghi, hàng lông mày nhíu lại:

- Của ai?

- Tất nhiên là mua tặng anh rồi!

Đan Nghi cuối cùng cũng được trả tự do....

- Anh không thích thì em sẽ mang trả lại vậy!

Nghe vậy thần thái Lục Thượng Hàn mới ổn hơn chút, cầm lấy chiếc cà vạt từ tay Đan Nghi:

- Anh rất thích!

- Vậy em đeo thử cho anh nhé!

Cô rút lại chiếc cà vạt định thắt lên cổ cho hắn.

Nhưng Lục Thượng Hàn nhanh tay hơn, rút lại chiếc cà vạt rồi thuận tay làm vài động tác kì lạ.

- Ư...

Đan Nghi lại bị cưỡng hôn thêm lần nữa.

Ơ nhưng tại sao, chiếc cà vạt vốn dĩ phải thắt trên cổ hắn thì giờ lại buộc trên hai tay cô thế này cơ chứ????

....

Lục thiếu gia đòi nợ rồi đây ahihi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play