Chỉ là Bạch gia sợ mất mặt nên vẫn phải cố giữ lấy thể diện trước mắt,người ngoài không rõ nội tình thì sẽ không biết được tình trạng thảm hại hiện tại của Bạch gia.

Vụ việc tai tiếng giữa Đường Sa Sa và Bạch Văn Bình cũng sớm đã bị lãng quên bởi nhiều tin tức nóng hổi hơn.

Diệp Mộng Kỳ vào học lớp dự bị trong ngôi trường này chưa lâu thì gặp Bạch Văn Bình, bị cái mã bên ngoài của hắn thu hút, lại thêm khi trước Bạch Văn Bình tiêu sài rộng rãi, hệt như một cao phú soái vừa hay lại rất hợp khẩu vị của kẻ ưa hư vinh như Diệp Mộng Kỳ.

Thời gian qua, Diệp Mộng Kỳ vẫn có ý tiếp cận Bạch Văn Bình.

Bạch Văn Bình còn đang đau đầu tìm cách theo đuổi lại Đan Nghi nên cũng không có tâm trạng mà để tâm tới Diệp Mộng Kỳ.

Thấy Diệp Mộng Kỳ xuất hiện ở đây,Bạch Văn Bình cũng chỉ lịch dự mà chào hỏi:

- Học muội, em làm gì ở đây vậy?

- À, em đi mua chiếc túi xách ý mà!

Diệp Mộng Kỳ giơ chiếc túi vừa mua lên, chiếc túi hàng hiệu rất là dễ thu hút ánh mắt người đối diện.

Ánh mắt Bạch Văn Bình có chút khác lạ.

Diệp Mộng Kỳ nhìn bó hoa mà Bạch Văn Bình đang cầm trên tay:

- Văn Bình học trưởng, đến đón bạn gái sao?

Đúng là Bạch Văn Bình vẫn đang bám đuôi Đan Nghi, tìm mọi cơ hội để tiếp cận cô.

Nhưng khi vào đến đây thì tìm mãi cũng không thấy bóng dáng Đan Nghi đâu cả.

Khi trước ở bên Đan Nghi,lừa tiền của cô, tiêu sài hoang phí quen rồi, giờ kinh tế ngày càng eo hẹp khiến đầu óc hắn vô cùng hỗn độn.

Đấy là chưa kể đến khoản nợ mà khi trước hắn đi vay mượn để chuộc lại những món trang sức cũ của Đan Nghi.

Giờ nhìn thấy Diệp Mộng Kỳ vó vẻ như cũng xuất thân từ gia đình giàu có, Bạch Văn Bình có chút động lòng.Sao không kiếm chút tiền từ chỗ Mộng Diệp Kỳ để đi theo đuổi Đan Nghi, đợi nối lại tình cảm với Đan Nghi rồi thì lo gì không trả được nợ?

Vậy nên, hắn vờ thở dài, nói:

- Thật ra, cũng chưa thể gọi là bạn gái được. Hoa rơi có ý, nước chảy vô tình, cũng chả biết khi nào mới có thể thành đôi với cô ý.

Diệp Mộng Kỳ có vẻ rất đồng cảm với Bạch Văn Bình:

- Văn Bình học trưởng, tài năng hơn người, tài mạo song toàn, cô gái ấy là người như nào mà lại có thể cự tuyệt người con trai tốt như học trưởng chứ?

Bạch Văn Bình nở nụ cười khổ sở.

Diệp Mộng Kỳ bị vẻ thâm tình của hắn hoàn toàn thu phục, nhẹ nhàng nói:

- Văn Bình học trưởng, anh có tâm sự gì không vui thì cứ nói cùng em. Không phải người ta vẫn thường nói

" Chia sẻ niềm vui, niềm vui nhân đôi, sẻ chia nỗi buồn, nỗi buồn còn một nửa " hay sao?

- Cảm ơn học muội. Em thật biết cách an ủi người khác,nói chuyện với em có chút vậy mà anh thấy tâm trạng tốt lên khá nhiều rồi!

Bạch Văn Bình vui vẻ đáp lại.

Sau đó hai người bọn họ cười nói vui vẻ rồi bước ra ngoài.

Đan Nghi đứng cách đó không xa, khóe miệng không khỏi giật từng hồi, hai người này diễn thật giỏi, nói những câu hệt như lời thoại trong những vở kịch cũ kĩ thường chiếu trên truyền hình, nói ra những câu ấy mà không thấy chua miệng sao?

Đan Nghi chỉ đứng cạnh nghe thôi mà còn thấy ghê hết cả răng.

Tiền Phi đã từng nói một câu thật chuẩn, bản thân Đan Nghi khi trước sao có thể nhận lời một kẻ như Bạch Văn Bình được nhỉ? Khi đó quả là cô không những mù mà còn bị điếc nữa mới đúng.

Nhìn bóng dáng họ khuất dần, một kẻ giả dạng "cao phú soái ", một kẻ diễn vai "bạch phú mĩ "( thiên kim tiểu thư giàu có)... Đan Nghi thật không biết phải dùng lời gì để diễn tả sự thương hại cho hai kẻ họ nữa...

Nghĩ đi nghĩ lại mới thấy cái vị ở nhà mình kia là tốt nhất,nghĩ đến hắn không thích ăn đồ ngọt nên Đan Nghi mới chọn mua cho hắn một chiếc bánh socola không đường.

Đêm... Đan Nghi đang ngủ ngon lành thì Lục Thượng Hàn mới về.

Đan Nghi là bị hắn hôn làm tỉnh giấc...

Đan Nghi đấm đấm vào vai hắn:

- Anh đừng ồn nữa,người ta đang buồn ngủ lắm luôn á!!

Bờ môi Lục Thượng Hàn cong cong lên suốt từ khi nhìn thấy miếng bánh socola trên bàn.... tâm trạng hắn đang rất rất vui.

Vui nhất là khi đọc tin nhắn Đan Nghi gửi cho hắn khi nãy.....

......

Đan Nghi nhắn tin gì mà khiến Lục Thiếu nhà ta vui vậy nhỉ 😅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play