Là những người thông tình đạt lí, nghe Đường Sa Sa nói vậy thì mấy vị giảng viên bàn bạc chút thì đều nhất trí cho ả trình bày đầu tiên.

- Được, vậy em trình bày trước đi.Vốn dĩ là Tiền Phi và Đan Nghi trình bày trước tiên, nhưng thôi, cũng không sao!

- Vâng. Cảm ơn thầy ạ!

Đường Sa Sa rất chi là đắc chí.

Chỉ cần ả trình bày bản luận văn này trước thì sau đó kể cả Đan Nghi có mang đến một bản y hệt như này đi chăng nữa thì cũng rất khó mà có thể chứng minh, của ai là thật của ai là giả, ai là kẻ trộm.

Đến lúc đó ả chỉ cần khăng khăng mình là người viết ra bản luận văn này là được.

....

Mọi người trong lớp đã có mặt đông đủ.

Đan Nghi cũng đã đến, hôm nay cô mặc áo phông, quần jean, đi đôi giày thể thao màu trắng... đơn giản mà khỏe khoắn, trẻ trung.

Mọi người ổn định chỗ ngồi,thầy giáo cất tiếng dặn dò:

- Hôm nay là buổi trình bày bài luận văn của học kì này, hi vọng các em sẽ cố gắng thể hiện cho thật tốt. Mời em Đường Sa Sa lên trình bày trước tiên.

Nghe thầy giáo nhắc đến tên mình,ả vội vàng bước lên bục giảng.

Rất nhanh ả để phần luận văn của mình vào máy chiếu và bắt đầu trình bày nội dung.

Theo nội dung trình bày của ả,rất nhiều sinh viên khác đã bắt đầu bàn luận sôi nổi.

Chỉ cần là một sinh viên có chút năng lực thì sẽ có thể hiểu ra ý tưởng mới mẻ, độc đáo của đề tài luận văn này.

Gương mặt Đường Sa Sa luôn nở nụ cười đầy tự tin,ả đã gần như hoàn toàn chuyển hóa được nội dung thứ mà ả đi ăn trộm của người khác thành ra của mình thật vậy.

Nhìn thấy hội đồng chấm thi đều gật gù nhất trí với nội dung mình vừa trình bày, ả biết khả năng mình có thể đạt loại ưu là rất lớn.

Chỉ là..... tại sao trên khuôn mặt Đan Nghi ả không thấy chút gì là kinh ngạc vậy chứ?

Đan Nghi bình thản ngồi đó, dường như không có chút gì ngạc nhiên với những gì Đường Sa Sa vừa trình bày.... Đan Nghi chậm rãi lật giở trang sách trong tay....

Rốt cuộc Đan Nghi muốn làm gì? Cô ta đang nghĩ gì?

Đường Sa Sa nhìn không thấu.

Nhưng nhìn không thấu cũng chả hề gì, phản chăng bản thân ả đạt loại ưu là điều chắc chắn rồi!

Đường Sa Sa trình bầy xong phần luận văn của mình, các vị giám khảo dường như rất hài lòng,và đưa ra vài câu hỏi liên quan tới nội dung bài luận.

Những câu hỏi này liên quan đến vấn đề đưa nội dung ý tưởng trong bài luận đi vào thực tiễn và kế hoạch phát triển nó trong tương lai.

Đường Sa Sa nhất thời có chút đần ra. Nội dung luận văn vốn dĩ không phải do ả nghĩ ra, những gì ả đã chuẩn bị tất nhiên cũng không thể cùng một đẳng cấp với những gì nêu ra trong bài luận... thế nên ả sao có thể có được câu trả lời cho những vấn đề ấy.

Để lấp liếm vấn đề, ả chỉ còn cách nói:

- Xin lỗi các vị trong ban giám khảo, vấn đề mà các vị đưa ra em cũng chưa hề nghĩ đến, nên hôm nay tạm thời em chưa đưa ra được hướng giải quyết ạ!

- Có thể làm ra một bài luận văn xuất sắc thế này đã không phải chuyện đơn giản rồi...những vấn đề còn lại chúng ta thảo luận sau cũng được!

Các vị giám khảo đều rất hài lòng với những gì ả vừa trình bầy.

- Em cảm ơn các thầy cô ạ!

- Được rồi! Thành tích của em chúng tôi sẽ công bố sau. Tiếp theo, mời Đan Nghi lên trình bầy!

Lúc này Đường Sa Sa vốn dĩ đã có thể ra về, nhưng ả muốn nhìn thấy cảnh Đan Nghi bị mất mặt nên đã cố tình ở lại.

Ả không tin chỉ trong thời gian ngắn vậy mà Đan Nghi có thể làm ra một phần luận văn tốt hơn nữa.

Nếu như bản thân Đan Nghi không thể chuẩn bị tốt hơn những gì mà Đường Sa Sa vừa trình bầy thì.... haha người bị nghi ngờ là đạo nhái sẽ chỉ có thể là Đan Nghi mà thôi.

Đường Sa Sa vờ thu dọn đồ đạc, tài liệu để cố tình lán lại...

Đan Nghi bước lên bục giảng, bình thản lên tiếng:

- Thưa ban giám khảo và các bạn học, em xin phép được trình bày trực tiếp bằng miệng, không cần sử dụng máy chiếu nữa!

.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play