Nhìn thấy đống đồ ấy, ngay tắp lự, hai má Đan Nghi đỏ bừng lên...

Trời đất ạ!

Lục Thượng Hàn định làm trò gì vậy chứ??

Kể cả có muốn chuẩn bị sẵn thì cũng không cần chuẩn bị cả một căn phòng đầy bcs vậy chứ?

Lục Thượng Hàn đang ngồi trên sofa đọc báo, thấy Đan Nghi bước ra, đặt tờ báo xuống....

- Anh...anh chuyển cả công xưởng của người ta về đây sao? Cần thiết phải vậy không?

Mặt Đan Nghi đỏ bừng lên.

- Chuẩn bị không thừa mà!

Hắn trả lời dứt khoát...

Như cái cảnh súng đã lên nòng mà còn phải đứng dậy đi tìm đồ bảo hộ như đêm qua....Lục Thượng Hàn không thích chút nào...

Đan Nghi giơ tay che mặt lại:

- Dùng đến khi nào cho hết chứ?

- Nếu em chịu phối hợp với anh hơn chút thì chỗ này cũng chỉ đủ dùng hai tháng 5 ngày mà thôi.

Lục Thượng Hàn đưa mắt nhìn qua đống hàng, mất vài giây để nhẩm ra kết quả chuẩn sác nhất.

- Em không có hỏi cái đó! Ai muốn biết thời gian cụ thể vậy cơ chứ?

Đan Nghi giận dỗi ngồi xuống bàn ăn.

Lục Thượng Hàn đẩy đĩa đồ ăn về phía trước mặt Đan Nghi, đòi ăn được bày biện rất đẹp mắt và rất là hợp khẩu vị của cô.

Thức ăn vào miệng.... cô mới bớt thấy ngại ngùng...

Dùng xong điểm tâm, Đan Nghi nhanh chóng đi đến trường.

Cô quyết định, sau này cô sẽ không bỏ nỡ bất kì một tiết học nào... cần phải tránh xa cái tên sắc lang có thể lực và tinh lực đều tốt quá mức kia càng nhiều càng tốt....

Đến trường, cô mang bản nháp phần luận văn tối qua vừa làm ra sửa lại vài điểm, sau chỉ cần đánh máy và in ra là xong.

Phải công nhận là Lục Thượng Hàn thật sự quá giỏi, chỉ với vài điểm gợi ý mà hắn đưa ra như vậy là Đan Nghi dường như đã nghĩ thông suốt tất cả mọi vấn đề...

Cảm giác nghĩ thông suốt mọi việc như vậy thật dễ chịu, tâm trạng cô lúc này tất chi là vui.

Cô để đồ vào vị trí của mình rồi chạy ra ngoài đi mua sữa chua về uống.

Đường Sa Sa từ ngày bị nhân viên ngân hàng tống cổ ra ngoài như vậy thì tâm trạng rất chi là tồi tệ.

Nghĩ đến bản thân cần tiền không có tiền, cần gì cũng không có....khuôn mặt ả nhăn nhó đến khổ.

Muốn khôi phục lại mối quan hệ với Đan Nghi thì cũng không có cơ hội nữa.

Tương phản, cuộc sống của Đan Nghi mỗi ngày đều rất êm đềm,không chỉ hồi phục lại vẻ hoạt bát khi xưa mà càng ngày càng năng động, xinh xắn hơn.

Ả tức tối bước đến bên bàn học của Đan Nghi, tiện tay cầm lấy tài liệu mà Đan Nghi vừa viết.

Nhìn qua.... ả lại càng thấy bất bình.

Phần luận văn của Đan Nghi, không chỉ lựa chọn được một đề tài vô cùng mới mẻ, tinh tế mà còn lối suy nghĩ, tư duy rất lạ.... thành tích học của Đường Sa Sa vốn cũng không tệ, xem lướt qua chút như vậy là đã biết bài luận này là vô cùng khó có được.

Nếu không có vấn đề gì khác thì lấy được phần luận văn này thì đạt loại ưu là chuyện quá đơn giản.

Tại ngôi trường này muốn giành được một xuất ưu thật không phải chuyện dễ.

Mỗi học kì đều phải nộp một bài luận văn,nếu như đạt được 5 xuất ưu thì sau này ra trường thì gần như có thể tùy ý lựa chọn nơi làm việc....

Còn lấy được 2 hoặc 3 xuất thì cũng không tồi, cơ hội tìm việc làm tốt sẽ không ít.

Còn không đạt được một xuất ưu nào mà vẫn thuận lợi tốt nghiệp thì cơ hội tìm việc làm cũng vẫn không quá tệ. Chỉ là cơ hội lựa chọn sẽ không được nhiều và tốt với nhiều ưu tiên như lấy được xuất ưu thôi.

Đan Nghi và ả đều đã học kì thứ hai năm nhất đại học rồi....cungx là lần thứ 2 phải nộp luận văn...

Kì học trước Đan Nghi đã giành được một xuất ưu, còn Đường Sa Sa vốn không quá để tâm tới chuyện học nên thành tích kém hơn...

Kì này Đường Sa Sa chắc chắn phải nỗ lực để đạt xuất ưu....

.....

Ả Đường Sa Sa lần này có thông minh hơn không ta???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play