“Sao anh lại ở đây?” Thấy Hoắc Thiên Hoa, Tịch Chu có chút kinh ngạc.

Tiểu thiếu gia của nhà họ Hoắc này căn bản chưa bao giờ ở lại trường học, ký túc xá trường học đối với hắn mà nói không khác gì sở thú.

Hoắc Thiên Hoa không trả lời câu hỏi của Tịch Chu, mà là sắc mặt hơi khó coi nói với Tịch Chu, “Cậu có biết rằng chuyện cậu nhảy lầu ầm ĩ lớn bao nhiêu không? Vừa nãy phóng viên cũng đã mò tới rồi.”

Tịch Chu tránh khỏi tay của Hoắc Thiên Hoa, không để ý sắc mặt càng khó coi hơn kia, tìm một chỗ ngồi xuống, “Tôi thấy tên phóng viên tin tức kia rồi.”

“Cũng không biết là ai tốt bụng như vậy phát trực tiếp, không phải là lưu lại tư thế oai hùng của tôi sao.” Tịch Chu cười nhạt, ngứa răng, “Để tôi tóm được, nhất định sẽ khiến hắn cảm nhận cảm giác nhảy lầu mất hồn như thế nào!”

“Người phát trực tiếp kia tên Trương Minh” Vẻ mặt của Hoắc Thiên Hoa thoải mái hơn một chút, ngồi xuống đối diện Tịch Chu, “Tôi đã xử lý giúp cậu.”

Tịch Chu khiêu mi, cậu vẫn không ngờ rằng Hoắc Thiên Hoa sẽ giúp cậu chặn chuyện này. Chẳng qua nghĩ lại cũng đúng, dù sao tên trong live chat tên Trương Minh kia nói cậu nhảy lầu là vì níu kéo một tên phú nhị đại*, người cố ý hơi hỏi một chút là có thể tra ra Hoắc Thiên Hoa, tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc sao có thể dễ dàng tha thứ cho loại chuyện kéo mình vào này được.

(*thế hệ thứ hai giàu có, chỉ con của phú hào được kế thừa tài sản khổng lồ. Phải là con cái nhà giàu kế thừa gia tài mới được xem như phú nhị đại. Phú nhị đại có loại thành công, loại phấn đấu gian khổ, hai loại này là bộ phận chính trong phú nhị đại, cũng có loại con nhà giàu phá của điển hình, cũng có một phần nhỏ sau cùng khá bình thường.)

“Thật xin lỗi, không ngờ rằng nhảy một cái lầu lại liên lụy đến anh.” Tịch Chu khẽ mỉm cười một cái với Hoắc Thiên Hoa, có phần mang theo chút cảm kích nói, “Chuyện lần này cảm ơn anh.”

Cậu không hỏi rõ ràng kết cục của Trương Minh, dù sao chuyện liên quan đến tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc, dù thế nào hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ.

Hoắc Thiên Hoa không thể nhìn thấy biểu cảm hắn muốn thấy trên mặt Tịch Chu, trong lòng có chút không quá thoải mái. Hơn nữa cách diễn đạt của Tịch Chu càng khiến trong lòng hắn nổi lửa, cái gì gọi là làm liên lụy đến hắn! Lẽ nào cậu thật sự cho là mình xử lý Trương Minh là bởi vì những chuyện Trương Minh nói trong live chat có liên quan đến mình sao?

Tay Hoắc Thiên Hoa nắm chặt lại, cẩn thận nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Tịch Chu, đó là một loại lịch sự và dè dặt khi đối diện với khách.

Trước đây, trên mặt người này đều là vẻ mê mẩn hắn.

“Tôi sẽ giúp cậu đè chuyện này xuống” Hoắc Thiên Hoa cười lạnh một tiếng, “Hy vọng sau này hành vi của cậu không nên dính dáng một chút nào đến tôi.”

Tịch Chu rất ngạc nhiên nhưng cũng không khỏi có chút vui vẻ, ở thế giới này cậu không quyền không thế căn bản không thể ngăn những phóng viên truyền thông này lại, mà Hoắc Thiên Hoa thì khác, tiếng tăm của tập đoàn Minh Khải cực kỳ lớn khắp Trung Quốc thậm chí cả thế giới, là cháu trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Minh Khải, hắn muốn làm gì đó, không ai không muốn bán cho hắn một chút thể diện.

“Làm phiền anh” Tịch Chu nói những lời này cũng là thật lòng thật dạ, “Sau này tôi cam đoan nhất định sẽ không gây ra cho tiểu thiếu gia cậu một chút phiền phức nào nữa.”

Nghe thấy lời nói của Tịch Chu, Hoắc Thiên Hoa không hiểu sao nhuộm vẻ tức giận.

“Cậu nói cho tôi biết một chuyện” Hai mắt Hoắc Thiên Hoa nhìn Tịch Chu chằm chằm, “Cậu và trước đây hoàn toàn khác biệt, vì sao?”

Trong thế giới hiện đại mà xuyên qua có ở khắp nơi, tất cả mọi người đều xem tiểu thuyết xuyên việt hoặc phim truyền hình, nhưng lúc khả năng này tới bên cạnh mình, bọn họ lại không nghĩ như vậy. Cũng giống như đa số mọi người dù từng xem rất nhiều tin tức án mạng cũng sẽ không liên tưởng đến sẽ xảy ra trên người mình.

Trong mắt Hoắc Thiên Hoa, Tịch Chu khác biệt trước và sau khi nhảy lầu, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Tịch Chu đang đùa hắn!

Tịch Chu bắt chéo hai chân, tư thế thả lỏng, lại tràn đầy một loại tự tin và hấp dẫn không thể hình dung được, “Khác biệt trong miệng Hoắc tiểu thiếu gia là chỉ cái gì?”

Ánh mắt Hoắc Thiên Hoa dần dần trầm xuống, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

“Anh nói là lúc trước tôi yêu anh đòi sống đòi chết, nhưng bây giờ lại tự nhiên như thế?” Tịch Chu đưa ra một khả năng.

Hoắc Thiên Hoa không trả lời.

Tịch Chu cũng ngầm thừa nhận hắn đồng ý câu hỏi của mình, cậu mỉm cười một cái, “Người ấy mà, luôn luôn có lúc đầu óc rối rắm, luôn muốn thứ không thuộc về mình, cũng không quan tâm đến cùng có thích hợp hay không. Thế nhưng sau khi rối rắm thì phần lớn người đều sẽ nghĩ thông, khi đó cũng hiểu.”

“Về phần anh cảm thấy tôi có lẽ không quá hướng nội giống lúc trước” Tịch Chu xoa cằm,”Con người mà, sau khi thoát khỏi ranh giới sinh tử tính tình sẽ thay đổi rất lớn, việc này tôi còn phải cảm ơn anh.”

“Tôi phát hiện thực tế cũng không đáng sợ như tôi đã từng tưởng, mà tôi cũng không kém cỏi như trong tưởng tượng như thế, tôi đã không có can đảm tìm chết, đương nhiên phải cố lấy can đảm mà sống.”

Tuy lý trí nói cho Hoắc Thiên Hoa lời Tịch Chu nói không phải thật, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy bị kim đâm một cái.

“Vậy lúc trước cậu nói “Anh chơi tôi, tôi chơi anh” là có ý gì nữa?”

Tịch Chu thở dài, “Người ấy mà, luôn muốn thể diện. Tôi nhảy lầu vì anh, chuyện như vậy đương nhiên khi tôi gặp lại anh sẽ cảm thấy mất mặt, tôi cũng chỉ có thể đi tới nói vài lời kích thích anh một chút thôi, bù lại mặt mũi một chút.”

Tịch Chu co được dãn được, hiện tại nếu Hoắc Thiên Hoa có thể xử lý phiền phức giúp cậu, cậu cũng không bài xích cho hắn chút an ủi về mặt tinh thần. Ngược lại khiến hắn cho là trước đây mình từng yêu hắn cũng không rớt mất miếng thịt nào, da mặt là thứ gì, có ăn được không?

Đám lửa nhỏ tên là tức giận ẩn núp trong lòng Hoắc Thiên Hoa chậm rãi tắt.

Hắn hừ lạnh một tiếng, hắn còn tưởng rằng Miêu Chu có tiền đồ thế nào, quả nhiên chỉ là mạnh mẽ chống đỡ mà thôi!

Sau cuộc nói chuyện ngắn, Hoắc Thiên Hoa đi gọi điện thoại. Qua không lâu sau, Tịch Chu liền nghe thấy dưới lầu có tiếng động không nhỏ, cậu đi tới ban công nhìn thử, phát hiện là vài bảo vệ đã tới.

Phóng viên ở trên lầu phỏng vấn bạn cùng phòng của Tịch Chu, cũng dự định há miệng chờ sung chờ Tịch Chu trở về nhanh chóng bị bảo vệ đuổi ra.

Mà tin tức sinh viên nhảy lầu chiếm trang đầu cũng chỉ kéo dài không đến hai ngày, liền hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Có vài người vô cùng nghi hoặc, bọn họ vẫn chờ phần sau của tin tức này đó, sao ngay cả bản tin ban đầu cũng nhanh chóng biến mất như vậy?

Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, mấy ngày nay Tịch Chu trải qua rất thoải mái. Sức ảnh hưởng của Hoắc tiểu thiếu gia quả nhiên rất lớn, không chỉ nội dung trên tin tức biến mất mà ngay cả video trên weibo cũng bị xóa sạch sẽ, trường học của bọn họ cũng không ai dùng chuyện cậu nhảy lầu để đâm chọc lỗ tai cậu nữa. Về phần sau lưng bọn họ có ngồi lê đôi mách không, Tịch Chu tỏ vẻ bản thân không để tâm, dù sao cậu thoải mái là được.

Trong lúc đang nói chuyện phiếm với Kha Cung, Tịch Chu đã biết Đỗ Huy gây sự cậu lúc trước bị đuổi khỏi hiệp hội võ thuật, không khỏi có chút vui mừng. Người khiến cậu vô cùng bực mình nhất định hiện tại cực kỳ bực mình, Tịch Chu lập tức cảm thấy dễ chịu không ngớt.

Vui vẻ hơn, khi chỉ bảo cho Kha Cung đã giúp hắn khai thông thêm một cái kinh mạch.

Trong thoáng chốc như thế, Kha Cung đột nhiên cảm thấy cả người mình nhẹ nhàng hơn không ít, bình thường đánh một bộ quyền đã mệt đến mồ hôi đầm đìa, nhưng bây giờ lại thoải mái không khác gì vừa đi vòng quanh sân tập một vòng cả.

Thái độ Kha Cung đối xử với Tịch Chu chỉ thiếu nước tìm một cái bàn cúng cậu trên đó.

Trong giảng đường.

“Ngao ngao! Kiều Sưởng muốn tới trường chúng ta để diễn thuyết!” Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa vừa xúc động vừa hồi hộp nhỏ giọng nói với người bên cạnh.

“Cậu biết được tin ở đâu?” Nữ sinh bên cạnh sửng sốt.

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đưa điện thoại di động của mình qua, “Kỳ Kỳ nói, vừa rồi thầy bọn họ vừa thông báo thời gian địa điểm cho bọn họ.”

“Thật á! Tuyệt quá!!!”

“Chỉ là không biết chúng ta có thể đi hay không” Nữ sinh buộc đuôi ngựa có chút ai oán nhấn mở ảnh thời khóa biểu trong điện thoại, “Chúng ta có tiết học.”

“Chỉ hi vọng thầy mở lòng thương xót điều chỉnh giờ học một chút, nếu không tớ chỉ có thể mạo hiểm bị trừ điểm mà cúp cua.” Hai tay nữ sinh nắm chặt đặt trước ngực, “Tớ nhất định phải tiếp xúc gần gũi với nam thần một chút.”

“Bạn học, phiền hỏi hai cậu một chút người các cậu nói là ảnh đế Kiều Sưởng kia sao?”

Hai nữ sinh quay đầu lại, khi thấy Tịch Chu mỉm cười nhìn bọn cô, lập tức mặt đỏ lên.

Tuy tiếng tăm của Tịch Chu ở đại học Y rất lớn, tất cả mọi người đều từng nghe tên của cậu, nhưng cũng không đến tình trạng mỗi người đều biết bộ dạng cậu dài ngắn thế nào. Lớp này là tiết bình thường, nhiều chuyên ngành học chung, hai nữ sinh thật ra chưa từng nhìn thấy Tịch Chu.

“Đúng là anh ấy.”

“Vậy khi nào anh ta tới đây diễn thuyết? Là ở giảng đường hả?”

“Bốn giờ chiều mai, không phải ở giảng đường, là hội trường ở lầu hai.”

“Được, cảm ơn.” Tịch Chu lễ phép cười.

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa kéo ống tay áo người bên cạnh một cái, nháy mắt với cô.

“Tôi có thể chụp một bức ảnh của cậu không?” Nữ sinh đỏ mặt nói.

Tịch Chu không trả lời, chỉ nhắc nhở một câu, “Giảng viên tới.”

Hai nữ sinh nhanh chóng quay người, giảng viên này của lớp bọn cô nổi danh là lợi hại, nếu như bị ông phát hiện bọn cô nói chuyện trong lớp, thế nào cũng phải phê bình mắng té tát.

“Mi nói xem ta muốn thừa cơ hội này thực hiện nguyện vọng của nguyên thân thì thế nào?” Tịch Chu sờ cằm một cái.

“Có thể, nhưng nhất định xung quanh anh ta rất nhiều người, tôi đoán cậu không có cách nào một mình tới gần.” Hệ thống cực kỳ đúng trọng tâm nói.

“Cách lúc nào cũng có thể nghĩ ra được” Tịch Chu có chút nóng lòng muốn thử, “Hơn nữa một cơ hội như thế rất khó có được, sau này nếu ta muốn tiếp xúc với anh ta nhất định càng khó.”

“Huống chi trong trí nhớ của nguyên thân, ảnh đế kia cực kỳ dễ tính, ta đây là một người cực kỳ hâm mộ yêu cầu ôm một cái, anh ta nhất định sẽ đồng ý mà.”

“Chúc cậu gặp nhiều may mắn.”

Khiến Tịch Chu khá tiếc nuối là, mãi cho đến trưa ngày hôm sau, thầy hướng dẫn của bọn họ không thông báo chuyện Kiều Sưởng tới diễn thuyết.

“Là một học trò ngoan tuân thủ kỷ luật lớp học, ta cảm thấy trốn học thật là một chuyện không thể tha thứ.” Tịch Chu thở dài, “Mi nói xem sao bọn họ có thể vì Kiều Sưởng diễn thuyết mà trốn tiết thế!”

Hệ thống cười lạnh một tiếng, “Cậu cảm thấy ít người hơn rồi, giảng viên trong tiết dễ dàng phát hiện ra à.”

Tịch Chu không có chút cảm giác xấu hổ vì bị nhìn thấu tâm tư, cười hì hì.

Thấy dòng người dày đặc như thế, Tịch Chu có chút hối hận, cậu cảm thấy đáng lẽ mình nên ra sớm một chút. Thật vất vả đến nơi, Tịch Chu lại phát hiện bản thân ngay cả cửa hội trường cũng không chen vào được.

“Sao lại nhiều người như vậy?” Tịch Chu có chút tê cả da đầu.

Tịch Chu không có cách nào, chỉ có thể đứng ở cửa, chẳng được bao lâu, nhân viên làm việc ở trường học đã đi tới, bảo bọn họ những học sinh đứng chặn ở cửa này nhường ra một con đường.

Ngay sau đó, phía trước truyền đến một trận âm thanh ồn ào kích động.

Tịch Chu nhìn lại, một bóng dáng cao lớn ưu nhã trong sự bao vây của mọi người, đang đi tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play