Sau khi Tịch Chu rời khỏi siêu thị liền chuẩn bị tìm một chiếc ô tô vô chủ ở gần đó. Bởi vì mạt thế đột ngột giáng xuống nên có rất nhiều người biến thành tang thi khi còn ở trong xe, chuyện này cũng tạo thành việc rất nhiều người khi tìm kiếm xe lơ đãng bị tang thi cắn.

Lúc Tịch Chu và bọn Đỗ Tử Hiên rời khỏi thành phố thành phố S đã bị như thế một lần, nếu không phải bọn họ phản ứng nhanh thì chỉ sợ là đã sớm táng mạng trong miệng tang thi. Chẳng qua dù như vậy thì sau đó bọn họ cũng không dám tùy ý đi tìm xe cộ nữa.

Nguy hiểm ngược lại chỉ là thứ nhì, mấu chốt là xe cộ bọn họ có thể tìm được đều bị khóa tại chỗ, không có chìa khóa xe nên bọn họ căn bản không có cách nào mở.

Đi khoảng chừng mười phút, Tịch Chu rất vất vả mới tìm thấy một buồng lái mở cửa bên sườn, mắt lập tức sáng ngời. Cảnh giác đi tới bên cạnh xe, quả nhiên phát hiện một đứa bé tang thi bị vây ở ghế sau, nó khoảng chừng sáu bảy tuổi, bởi vì cơ thể quá nhỏ, tuy vẫn luôn thử bò từ chỗ ngồi phía sau ra ngoài nhưng không thành công. Mà khi Tịch Chu vừa đưa người vào buồng lái thăm dò, đứa bé tang thi bỗng nhiên móc móng vuốt ra về phía Tịch Chu.

Móng tay và da thịt đen mực, mang theo tanh tưởi khiến người ta nôn mửa.

Bởi vì không gian nhỏ hẹp, Tịch Chu không có cách nào dùng côn thép bản thân mang theo mà là nhanh chóng nổ súng. Tuy Tịch Chu là một người mới, kỹ thuật bắn thật sự không khen nổi nhưng dưới khoảng cách gần như vậy, không bắn trúng mới là thiên tài.

Nhìn thấy chìa khóa xe còn cắm ở chỗ đó, Tịch Chu không nhịn được huýt sáo một cái. Cuối cùng bản thân không cần cuốc bộ về nữa rồi!

Mở cửa buồng lái ra, Tịch Chu mang xác chết đứa bé tang thi ra ngoài, “Hành động của chú cũng là bất đắc dĩ thôi, hy vọng con có thể đầu thai đến thế giới tốt một chút.”

Sau khi xử lý chiếc xe này sạch sẽ, Tịch Chu ngồi trong buồng lái, dùng cần gạt nước gạt gạt vết máu trên kính chắn gió, đạp chân ga, lên đường.

Con tang thi tỉnh lại ở siêu thị kia sau hai mươi phút đã chạy tới chỗ này, cái cổ cứng ngắc chuyển động, lại giống như đang tìm mùi thơm. Hồi lâu, dường như tang thi phát hiện mùi hương dễ chịu kia đang ngày càng mờ nhạt, dùng dây thanh quản vỡ tan gào thét một tiếng, phẫn nộ dùng một đấm đập vỡ đầu con tang thi đang lắc lư đi bên cạnh hắn.

Bởi vì lúc trước khi mới cầm được súng Tịch Chu vì trút hết tâm trạng mà lãng phí không ít đạn, hai ngày kế tiếp, tuy cậu vẫn luôn tiết kiệm nhưng cũng không tránh khỏi dùng hết. Vừa rồi đến trạm xăng dầu thu thập một ít xăng suýt chút nữa đã bị tang thi phía sau bình xăng nhào tới cắn vào tay.

Tịch Chu suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng vẫn quyết định lại làm một nhiệm vụ nữa.

Ngoại trừ muốn dùng tích phân để đổi đạn ra còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng, đó chính là cậu ăn các loại thức ăn như xúc xích, trứng nấu này nọ đến sắp ói ra rồi, cậu cực kỳ muốn cảm nhận mùi vị một chút cơm nóng thức ăn nóng, cho dù là canh cải trắng suông cũng được!

Canh suông cải trắng của Dụ Cảnh nấu còn ngon hơn các món bảng hiệu của tiệm cơm!

Vừa nghĩ tới Dụ Cảnh, trái tim Tịch Chu liền không nhịn được co rút đau đớn.

“Kí chủ, hiện tại có bắt đầu nhiệm vụ hay không?”, giọng điện tử của hệ thống cắt ngang suy nghĩ miên man của Tịch Chu.

Tịch Chu đậu xe ở một khoảng trống rộng rãi trong quảng trường, khóa kỹ cửa xe. Tuy hệ thống nói cho dù cậu trở về sau khi trải qua một thế giới thì thời gian vẫn y nguyên bây giờ không chênh lệch hơn một giây, Tịch Chu vẫn không quá yên tâm, cố gắng làm xong các biện pháp đề phòng an toàn của mình.

“Bắt đầu nhiệm vụ”, Tịch Chu hít sâu một hơi.

Tịch Chu chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, dường như cơ thể không thoát khỏi liên quan, nhẹ bẫng, sau đó giống như có cái gì đó đang hút cậu, chợt rơi xuống.

Sau đó là một trận đau đớn giống như đầu khớp xương cả người đều tan nát! Hiện tại Tịch Chu hận không thể lập tức thoát khỏi cơ thể này!

Cắn răng mở mắt, một mảnh trắng xóa, hoa tuyết lạnh như băng rơi trên chóp mũi cậu, sau đó lập tức biến thành vô số khí lạnh chui vào từ lỗ chân lông của cậu.

Tịch Chu bị lãnh ý thấu xương này làm chấn động đến run rẩy một cái, chỉ cần động chuyển động nhỏ cũng khiến đầu khớp xương toàn thân giống như sai vị trí, đau đến khiến cậu suýt chút nữa mắng chửi.

“Sư huynh, chúng ta có thể rời khỏi đây không?”, một thanh âm non nớt khóc nói.

Tịch Chu nhìn sang hướng âm thanh phát ra, là một tiểu nam hài sáu bảy tuổi, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác* trông hết sức động lòng người. Chẳng qua tình huống hiện tại không tốt lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn cóng đến trắng bệch, mà cổ chân của cậu thì cong vẹo quỷ dị, máu đỏ tươi nhuộm tuyết đọng trên mặt đất thành một mảnh màu đỏ nho nhỏ. (*da thịt mềm mại, trắng nõn)

“… có thể”, hiện tại lực chú ý của cả người Tịch Chu đều dùng để chống lại đau đớn truyền tới từ trên người, căn bản không rảnh để tiếp thu ký ức, đối với tình huống hiện tại hoàn toàn không biết gì cả.

“Đừng lo lắng, nhất định chúng ta có thể sống sót”, Tịch Chu cắn răng, lộ ra một nụ cười cứng ngắc.

Nhìn thấy Tịch Chu nở nụ cười, tiểu nam hài oa một tiếng bật khóc, “Đều do đệ, nếu như đệ luyện công thật giỏi thì nhất định có thể kéo sư huynh, xin lỗi, oa oa –“

Gân xanh trên trán Tịch Chu nhảy lên, “Câm miệng!”

Tiếng khóc của tiểu nam hài lập tức nghẹn trong cổ họng, nước mắt trong suốt muốn rơi cũng không rơi được.

Vốn Tịch Chu đã rối loạn, đầu óc bị tiểu nam hài khóc đến đau, căn bản không nghĩ ra được gì. Tịch Chu nhìn tiểu nam hài, phát hiện nước mắt trên mặt hắn đã đông thành băng tuyết, lập tức lại mềm lòng.

“Sư huynh đang nghĩ cách ra ngoài, đệ khóc sẽ làm quấy nhiễu đến huynh, vậy nên đừng khóc được không?”, Tịch Chu cố gắng dùng thanh âm dịu dàng nói.

Tiểu nam hài chứa đựng nước mắt gật đâu.

Tịch Chu cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, cách bọn họ không xa là một vách đá cao chót vót, dễ nhận thấy bọn họ đang ở dưới đáy vực, cộng thêm một thân vết thương và cả lời nói của tiểu nam hài, hiển nhiên không thể nghi ngờ là bọn họ té từ trên vách đá xuống.

Tịch Chu nhìn lên trên.

… Bây giờ bọn họ còn sống đã thực sự là vô cùng may mắn.

Một cơn gió lạnh thổi qua, thân thể Tịch Chu không khống chế được bắt đầu run rẩy, lạnh đến mức khiến máu trong người cậu cũng đóng băng, thậm chí trên mặt cứng ngắc không có cách nào chuyển động.

Tiếp tục đợi như vậy nữa, nhất định không quá một ngày bọn họ sẽ chết cóng.

Đúng lúc này, Tịch Chu bỗng nhiên phát hiện có một luồng nhiệt lượng nho nhỏ tản ra chỗ ngực của mình, từ huyệt đàn trung tỏa ra*, truyền đi khắp cả người, năng lượng ấm áp xua đuổi lãnh ý lạnh thấu xương, thoải mái đến mức khiến Tịch Chu suýt chút nữa rên rỉ ra tiếng. (*huyệt này nằm ở ngay giữa ngực)

Tịch Chu sờ ngực một cái, phát hiện chỗ đó có một vật cứng, cẩn thận móc ra, phát hiện vậy mà lại là một viên ngọc thạch, nắm trong tay cực kỳ ấm áp. Tịch Chu có chút vui vẻ, có cái này thì cuối cùng cũng có thể kiên trì lâu hơn một chút.

Đặt noãn ngọc* vào trong ngực cẩn thận, Tịch Chu quan sát kỹ xung quanh, muốn tìm một sơn động hoặc những thứ che đậy khác có thể tránh gió, thế nhưng phụ cận cũng là một mảnh trống không. (*noãn = ấm)

Tịch Chu cắn răng từ dưới đất đứng lên, chịu đựng đau nhức chuẩn bị đến chỗ khác nhìn thử, cho dù thế nào, bọn họ không thể chết ở chỗ này được.

“Đệ ở đây chờ huynh một chút, huynh đi xem có chỗ nào tránh gió được không.”

Tịch Chu cúi đầu nói với tiểu nam hài, tiểu nam hài cũng không có phản ứng. Cậu đi về phía trước hai bước, lúc này mới phát hiện sắc mặt tiểu nam hài xanh tím, hai mắt nhắm nghiềm, hiển nhiên là đã hôn mê bất tỉnh.

Tịch Chu suy tư trong nháy mắt, móc noãn ngọc trong ngực ra, đeo lên cổ của tiểu nam hài. Noãn ngọc vừa rời khỏi cơ thể, Tịch Chu suýt chút nữa đã cóng đến cắn đầu lưỡi mình.

“Đệ phải kiên trì một chút, hai người chúng ta có thể sống sót hay không thì phải xem ý trời rồi”, Tịch Chu lẩm bẩm, dứt lời cậu liền khập khễnh bước về một phương hướng.

Chỉ là chưa đi được khoảng trăm thước, cả người Tịch Chu bị đông cứng ngắc, tay chân căn bản không nghe sai khiến.

Sau khi bước tiếp một bước nữa, cuối cùng Tịch Chu mới ngã xuống trong tuyết, hôn mê bất tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play