“Không biết tổng giám đốc cho gọi là có chuyện gì?”, Dụ Cảnh bình tĩnh hỏi.
“Mời ngồi.”
Cố Lâm nhìn Dụ Cảnh từ trên xuống dưới, càng xem càng thỏa mãn. Long chương phượng tư*, đúng mực, cho dù từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh lộn xộn kia vẫn xuất sắc như cũ. Sau khi Cố Lâm biết Dụ Cảnh là cháu trai của hắn liền thông báo chuyện này với anh cả và chị dâu của mình, bọn họ vô cùng xúc động, lập tức mua vé máy bay bay về. Bởi vì phải đi công tác nên hôm qua vợ chồng Cố Kình phải đến thành phố T, lúc này nghe thấy đã tìm thấy con trai mất tích, vợ chồng Cố Kình làm sao nhớ được chuyện khác nữa, chỉ muốn nhanh chóng chạy về gặp đứa con đáng thương bọn họ ngày nhớ đêm mong.
(*Long chương phượng tư: dùng để hình dung một người xuất sắc, tài năng)
Lúc này vợ chồng Cố Kình còn đang trên máy bay, vì không để sau khi hai người bọn họ trở về tâm tình quá mức mất khống chế, Cố Lâm quyết định báo trước chuyện này cho Dụ Cảnh biết, cũng để cho hắn có thời gian hòa hoãn lại, lỡ như tâm tình có gì mâu thuẫn thì mình cũng có thể ngăn ngừa trước.
“Con trai anh cả bác hơn hai mươi năm trước bị lạc, cả nhà bọn bác đều gấp gáp”, Cố Lâm nhìn thẳng mắt Dụ Cảnh, “Hơn hai mươi năm qua bọn bác vẫn không từ bỏ tìm kiếm, chỉ là tới nay vẫn không có tin tức.”
Ánh mắt Dụ Cảnh ngừng lại.
Cố Lâm cười khẽ một tiếng, đưa báo cáo kiểm tra đo lường trên tay mình tới, “Dáng vẻ con quả thật giống với anh cả bác lúc còn trẻ như đúc, lúc đó bác gặp con đã thắc mắc ngay. Thật xin lỗi, chưa có sự cho phép của con đã kiểm tra nhóm máu của con. Đây là đối chiếu DNA của con với anh cả bác.”
“Con là cháu của bác, Cố Cảnh.”
Tay Dụ Cảnh chợt lồi lên gân xanh, hơi rung rung, hắn dùng một loại tư thế cẩn thận đến thành kính đọc xong cả báo cáo, mỗi một chữ hắn đều tinh tế đánh giá cân nhắc, mỗi một chữ hắn đọc được giống như cứu rỗi cuộc đời của hắn.
Hưng phấn đến không nhịn được run rẩy.
“Chỉ có một mình con bị lạc thôi đúng không?”, trong con ngươi Dụ Cảnh bốn bề dậy sóng, ở sâu bên trong chôn giấu ngọn lửa nóng bỏng, giống như chỉ cần khẽ chạm sẽ dấy lên hỏa hoạn ngập trời.
Cố Lâm nhướng mày, có chút kinh ngạc với phản ứng của Dụ Cảnh, “Đúng vậy.”
Tay Dụ Cảnh không nhịn được dùng sức, bóp báo cáo mỏng manh lại một cục, cả người đều run rẩy mơ hồ, mỗi tế bào toàn thân đều đang kêu gào hưng phấn và xao động. Hắn cảm thấy cuộc sống của mình từ một địa ngục đen không thấy đáy thăng lên thành thiên đường ấm áp ánh mặt trời, hắn chưa từng cảm thấy hạnh phúc như thế.
Chu Chu, không phải em trai của hắn.
Bọn họ không có quan hệ máu mủ.
Trong cổ họng Dụ Cảnh không nhịn được sinh ra tiếng cười khẽ, cả người đều tràn đầy dịu dàng khiến lòng người lay động.
—-
“Tịch Chu, lần này cậu thi thật tốt!”, một nam sinh đeo kính gọng đen vỗ vai Tịch Chu nói, một bộ dạng hai anh em tốt, “Đại học thành phố A cậu tâm tâm niệm niệm nhất định không thành vấn đề!”
“Đương nhiên!”, Tịch Chu đắc ý, “Cũng không nhìn xem tớ là ai, sự thông minh của tớ có tên tuổi khắp nước, trên đời này cũng chỉ có anh tớ là lợi hại hơn chút thôi.”
“Đúng, chỉ số IQ của cậu đỉnh cao toàn quốc, bản lĩnh khoác lác này cũng không người nào có thể sánh bằng”, nam sinh liếc mắt, “May mắn sau này không cần nghe cậu chém nữa, cảm thấy tương lai quả thật tươi sáng.”
“Chuyện này thì cậu không đúng, chiến hữu cách mạng ly biệt từ đây, cậu lại còn vui mừng không xiết, có ai như vậy hả!”, Tịch Chu tức giận nói.
“Hai kẻ nhiều chuyện các cậu im hết đi”, Lâm Ngữ không nhịn được nói, “Ở đây léo nha léo nhéo cái gì chứ. Tớ nói này tiểu bạch kiểm, lần này cậu thi tốt nhất trong đám bạn học ở đây của chúng ta, cậu không bày tỏ chút gì sao?”
Tịch Chu cười hì hì, đứng dậy bắt đầu nâng ly trong tay mình lên, “Lần này thi tớ có thành tích tốt như vậy không khỏi liên quan mật thiết với mọi người, nếu không phải các cậu luôn luôn đốc thúc tớ, chỉ sợ tớ đã sớm như ô tô không có động cơ, hi sinh giữa đường rồi. Trong lòng tớ cực kỳ cảm kích mọi người, tớ ở đây bày tỏ lòng biết ơn của tớ, đặc biệt kính mọi người một ly!”
“Đợi tí!”, mập mạp bên cạnh ồn ào, “Cậu bày tỏ lòng biết ơn sao lại dùng coca – cola! Đổi bia đổi bia!”
Tịch Chu cười ngượng ngùng, “Không phải do người nhà tớ quản nghiêm sao, anh tớ không cho tớ uống rượu.”
Trong phòng* lập tức rít lên một trận, “Cậu được rồi đó, Tịch Chu cậu cũng đã tốt nghiệp rồi, sao lại giống như con nít chưa trưởng thành thế, chuyện gì cũng nghe anh cậu. Hôm nay là chúc mừng cuộc sống cậu thoát khỏi biển khổ, tất cả mọi người dùng bia, cậu xem, ngay cả trong ly nữ sinh cũng thế, sao cậu có thể ngoại lệ được!” (phòng này nguyên văn là “bao gian” – một căn phòng được thuê riêng)
Nam sinh đeo kính gọng đen vỗ vai Tịch Chu, khích lệ nói, “Phải kiên quyết, không được sợ.”
Tịch Chu nghĩ một chút, cảm thấy chỉ có mình không uống rượu là không tốt. Ngược lại anh cậu không nhìn thấy, mình uống một chút là được rồi, hào khí cao ngất nói, “Uống thì uống, ai sợ ai hả!”
Trong phòng lập tức náo nhiệt lên, mọi người giơ ly uống một hơi cạn sạch.
Cùng nhau tụ tập lần này là lớp bọn Tịch Chu và bạn học lớp bên cạnh, hai lớp nằm gần lại còn chung chủ nhiệm lớp, bình thường khi hoạt động cũng là cùng nhau nên khá quen thuộc.
Khi bọn họ nói chuyện phiếm đầy trời, một cô bé mặc váy trắng xinh đẹp từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới trước mặt Tịch Chu.
“Tịch Chu, tớ –“, trên gương mặt trắng nõn của cô hiện lên đỏ ửng, hiển nhiên là xấu hổ.
Tịch Chu ngược lại có chút ấn tượng với nữ sinh này, chẳng qua không nhớ được tên. Cậu vẫn rất tò mò nữ sinh này tới tìm cậu làm gì, chỉ là không đợi đến khi nữ sinh lên tiếng, điện thoại của cậu đã reo lên trước.
Áy náy dùng tay ra hiệu với nữ sinh, Tịch Chu nhận điện thoại trước. Dũng khí mới khua lên của nữ sinh kia thoáng chốc tản ra không còn một mảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng rực đỏ bừng.
“Anh!”, Tịch Chu cười chào hỏi.
“Ừa”, lần này thanh âm Dụ Cảnh cực kỳ dịu dàng, khiến cho Tịch Chu có cảm giác như bản thân ngâm trong một đầm nước ấm, thoải mái chỉ muốn đắm chìm, “Tụ họp sắp kết thúc chưa?”
Tịch Chu nhìn hiện trạng cá diếc sang sông* trên bàn một chút, gật đầu một cái, “Sắp.” (*không hiểu không này có nghĩa gì, lúc mình search thì ra tên phim, chắc diễn tả cảnh lộn xộn?)
“Vậy được rồi, cơm nước xong thì về nhà sớm, chú ý an toàn”, Dụ Cảnh nhẹ giọng dặn dò, âm cuối mang theo chút cười khẽ, đặc biệt câu tai.
Tịch Chu cảm thấy hình như hệ thống sưởi trong phòng mở hơi lớn, ngay cả lỗ tai cũng có chút nóng, “Em biết, anh yên tâm!”
Sau khi Tịch Chu mặt mày cong cong cúp điện thoại xong, bên trong phòng không ít người đều tấm tắc lấy làm lạ, “Hai anh em các cậu tình cảm thật đúng là tốt, sắp dính liền như trẻ sinh đôi rồi.”
Tịch Chu lập tức xem nhẹ lời chế giễu không còn một mảnh, trở thành bọn họ hâm mộ mình, lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực lên, “Thèm muốn đi! Thèm muốn cũng không được đâu!”
Lúc đầu bọn họ dự định sau khi cơm nước xong đến KTV chơi một chuyến, nhưng lúc đó đã muộn, Tịch Chu sợ Dụ Cảnh lo lắng cho mình nên thẳng thắn khoát tay nói mình không đi.
“Ai sợ chứ cậu không được sợ a!”, mọi người mắng, “Chỗ này nhiều nữ sinh đều tỏ ý đi cùng như vậy, cậu một nam sinh lại chạy trốn giữa đường, cậu không biết xấu hổ hả?”
“Không phải tớ đây là trốn chuyện hát sao, sợ sau khi hát một khúc đã hù các cậu chạy mất, cho nên tớ không đi tham gia náo nhiệt”, Tịch Chu nói, “Vì an toàn tính mạng của mọi người, tớ cũng chỉ có thể hy sinh thời gian tiêu khiển của bản thân.”
“… Cậu đúng là không biết xấu hổ”, mọi người thật sự không còn lời nào để nói.
“Mọi người chơi vui vẻ, tớ về trước đây!”, Tịch Chu cười hì hì với một mảnh xua đuổi của các học sinh, cầm đồ đạc của mình ra ngoài.
Khi Tịch Chu ra khỏi khách sạn, bỗng nhiên có một người vội vã gọi cậu lại. Tịch Chu quay đầu lại nhìn, là nữ sinh muốn nói chuyện với mình mới nãy. Lúc này hình như cô chạy hơi gấp, thở phì phò.
“Sao vậy?”, Tịch Chu tò mò hỏi.
Nét mặt nữ sinh kia ửng đỏ, khuôn mặt tinh xảo thoạt nhìn cực đẹp, “Tịch Chu, lá thư tớ nhờ Lâm Ngữ đưa thư cho cậu cậu đã đọc chưa?”
“Thư gì–“, Tịch Chu thuận miệng hỏi, chợt nhớ tới phong thư tình màu hồng phấn lúc trước, trong lòng hồi hộp một chút, đây là chủ nhân của thư tình hả! Vì không để nữ sinh này quá mức xấu hổ, Tịch Chu nhắm mắt nói, “Đọc rồi.”
Nữ sinh rũ mắt, có chút xấu hổ thấp giọng nói, “Vậy cậu, vậy cậu–“
Tịch Chu hơi xoắn xuýt, không biết nên trả lời thế nào. Trời mới biết cuối cùng trong bức thư viết gì đó, cậu căn bản một chữ cũng chưa đọc được không!
Nữ sinh hít sâu một hơi, kêu, “Tịch Chu, tớ thích cậu, cậu có thể làm bạn trai tớ được không?”
Đầu tiên Tịch Chu ngẩn người ra, sau có cảm thấy có chút vui vẻ. Lần đầu Tịch Chu được nữ sinh bày tỏ, lòng hư vinh nhận được sự thỏa mãn cực lớn, cả người chợt lơ lửng trên mây, giống như đạp đạp lên một đám mây vậy.
Một lúc lâu nữ sinh không được trả lời, có chút thất vọng, ngẩng đầu lên lại thấy gương mặt Tịch Chu cũng mang theo chút đỏ ửng, mắt lập tức sáng lên. Cô nắm chặt hai tay cổ vũ bản thân, sau đó hôn lên má Tịch Chu một cái, nhanh chóng chạy mất.
Tịch Chu che gò má bị hôn của mình, sửng sốt hồi lâu mới khôi phục tinh thần lại.
Khoan đã, cậu muốn từ chối kia mà! Bạn học cậu quay lại đi!
Tịch Chu vừa định đuổi theo nữ sinh kia, thân thể bỗng nhiên cứng lại, nhìn thấy bóng người cao lớn cách đó không xa thì lúng túng không thôi, cười gượng nói, “Anh, sao anh lại tới đây?”
Dụ Cảnh không trả lời, chỉ là từ từ lại gần, bóng dáng có chút u ám dưới ánh đèn đường mang theo một chút đè ép và cường thế.
Tịch Chu vốn định chào hỏi, chợt cảm giác được một loại nguy cơ khiến tóc gáy cậu dựng đứng.
Lúc này Dụ Cảnh có gì đó sai sai.
Tịch Chu cảm thấy ánh mắt dịu dàng của Dụ Cảnh nhìn mình có chút quỷ dị, rõ ràng là ánh mắt nhu hòa không ngớt lại khiến Tịch Chu có một loại cảm giác mình tước mất sự an toàn. Giống như mình là một con dê đợi làm thịt, từng giây từng phút đều có thể bỏ mạng, còn Dụ Cảnh thì là con sói nhìn chằm chằm con mồi kia.
Tịch Chu không nhịn được có chút tê cả da đầu, vô ý thức lui về sau một bước.
Trên mặt Dụ Cảnh nổi lên một nụ cười ôn như, giống như đang mê sảng nhẹ giọng nói, “Sao Chu Chu lại lùi lại?”
Chẳng biết vì sao, nụ cười bình thường khiến cho Tịch Chu như mộc xuân phong lúc này lại khiến cậu có chút sởn gai ốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT