Viên Tiệp nghe thấy xưng hô của Phan Nghiên Nghiên thì cúi đầu, trêu ghẹo nhìn về phía Sở Tự: “Mẫu hậu?”
Sở Tự không chút chột dạ, ho khan một chút rồi đáp lại: “Cô nương này bình thường luôn gọi đùa em là phụ hoàng, phụ hoàng đối với mẫu hậu thì đúng quá còn gì, anh là hôn phu của em, cô ấy gọi như vậy cũng không sai.”
Trong vấn đề giường chiếu cậu quả thực là thụ, thế nhưng xét về nội tâm thì cậu vẫn rất công a…
Hơn nữa nếu không phải Viên Tiệp mắc chứng RRLC, hai người ai là công cũng không biết được.
Viên Tiệp cưng chìu nhìn Sở Tự, áp sát bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Bây giờ không nói chuyện về, để tối về rồi chúng ta thảo luận xem ai là phụ hoàng ai là mẫu hậu.”
“Mỏi mắt mong chờ.” Sở Tự không chút sợ hãi nhìn anh, ý tứ khiêu khích lộ thực rõ.
Cậu thích nhất là hình thức yêu đương này, vô luận cậu nháo loạn thế nào, Viên Tiệp vẫn luôn nguyện ý cưng chìu cậu, ủng hộ cậu, bao dung cậu vô điều kiện…
Cảm giác này làm cậu cảm thấy anh vừa giống anh trai lại giống cha mình.
Trước kia khi còn ở thời kỳ thiếu niên, đây chính là điều làm cậu buồn bực nhất, cứ có cảm giác gò bó.
Thế nhưng thực kỳ quái, sống lại một đời, lăn lộn bên ngoài mười mấy năm, cậu lại đặc biệt yêu thích cùng ỷ lại sự quan tâm cùng cưng chìu của Viên Tiệp, Sở Tự thực không biết vì sao mình lại thay đổi lớn như vậy. Nghĩ lại thì đại khái là mười mấy năm qua đã quen biết không ít người, cũng từng chăm sóc bảo bọc cho họ nhưng chưa gặp ai chăm lo cho mình như Viên Tiệp, thế nên khi một lần nữa gặp lại anh, cậu mới cảm thấy đặc biệt quý trọng cùng ấm áp đi.
Loại cảm giác được nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay này, một khi mất đi rồi, bạn mới hiểu được phải quý trọng.
Sau khi bảo hộ rất nhiều người, vì họ trả giá rất nhiều rất nhiều, Sở Tự mới phát giác ra, hóa ra cậu không kiên cường như mình tưởng, cậu cũng cần có người bảo hộ, che chở mình…
Vì vậy hiện giờ Sở Tự đặc biệt quý trọng sự quan tâm mà Viên Tiệp dành cho mình.
Chỉ cần là yêu cầu Viên Tiệp đưa ra, cậu cơ hồ không có cách nào từ chối.
Gần nhất Sở Tự khá bận rộn, hai người đã không làm một đoạn thời gian nên mới đầu khó tránh có chút đau đớn, thấy Sở Tự túa mồ hôi lạnh, Viên Tiệp đau lòng muốn rời đi: “Hay là hôm nay làm tới đây thôi, lần sau rồi làm, Tiểu Tự…”
“Không, không cần, anh chờ một chút, để em từ từ thả lỏng.” Đều là đàn ông, Sở Tự thực lý giải cảm giác thống khổ nửa này, cũng thực cảm động trước sự ôn nhu của Viên Tiệp, cậu lắc đầu nói.
Cả hai đều là người trưởng thành, đều đặc biệt bao dung cùng yêu chìu đối phương, khi ở cùng nhau cũng đặc biệt ngọt ngào cùng hòa hợp.
Bọn họ không thể đến với nhau ở độ tuổi tươi đẹp nhất, thế nhưng lại tiến tới ở thời điểm thích hợp nhất.
Sáng hôm sau Sở Tự dậy đặc biệt sớm, cậu muốn làm bữa sáng cho Viên Tiệp.
Lúc tỉnh dậy, Viên Tiệp sửng sốt ngây ngốc nhìn Sở Tự một lúc lâu.
Sở Tự thì vội vội bàng bàng bưng cháo thịt trứng muối cùng trứng chiên trong bếp ra, tuy tay nghề không bằng Viên Tiệp nhưng tốt xấu gì cũng có thể ăn được. Sở Tự có chút ngượng ngùng nhìn Viên Tiệp cười cười: “Anh Viên, trước kia vẫn luôn là anh nấu cơm, hôm nay là em làm, em muốn tạo bất ngờ cho anh a… Bất quá trứng chiên hơi khét một chút, em không biết anh thích ăn gì nên làm theo món mình thích, anh…anh thấy cũng ổn thì ăn đi.”
Kỳ thực vẫn luôn để Viên Tiệp chăm sóc mình, Sở Tự cũng có chút ngượng ngùng.
Theo suy nghĩ của Sở Tự, hôn nhân cùng bầu bạn là phải chăm sóc lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, vì thế, cậu cũng muốn chăm sóc Viên Tiệp…
Chỉ là muốn đối xử tốt với anh mà thôi, không còn lý do nào khác.
Viên Tiệp không nói gì, chỉ đột nhiên ôm Sở Tự vào lòng, vùi đầu vào hõm vai cậu, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Cám ơn em, Tiểu Tự.”
Suối mười mấy năm qua anh vẫn luôn sống trong nhạt nhẽo tuyệt vọng, anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ hạnh phúc thế này.
Từ ngày Sở Tự quyết tuyệt bỏ nhà đi, anh đã sớm không dám hi vọng xa vời, đối với tương lai, anh chỉ nghĩ mình sẽ sống một cuộc sống vô vị vô giác, sẽ làm một người thừa kế gia tộc mẫu mực, làm một đứa con ngoan, làm một quân nhân chân chính… Mà đối với hôn nhân, ngoại trừ Sở Tự, anh chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn với người khác. Viên Tiệp biết rõ vì gia tộc, vì cha mẹ mình không có khả năng cả đời không kết hôn, thế nhưng anh muốn kéo dài được ngày nào thì hay ngày ấy, anh đặt Sở Tự vào sâu trong trái tim, thẳng tới khi anh rốt cuộc không thể chống đỡ nổi nữa, không bao giờ… nhớ tới cậu nữa mới thôi…
Anh không dám tưởng tượng mười mấy năm sau, Sở Tự lại ở cùng một chỗ với mình, có nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Thế nhưng rốt cuộc ông trời cũng để mắt tới anh… qua mười mấy năm, Sở Tự cư nhiên lại ở bên cạnh anh.
“Em chỉ làm bữa sáng thôi mà, anh Viên, anh đừng làm quá như vậy.” Sở Tự sửng sốt, sau khi hồi phục tinh thần, cậu ôm lại anh, trong lòng cảm thấy thực hổ thẹn.
Cậu làm người yêu rốt cuộc kém cỏi tới mức nào a, chỉ làm bữa sáng thôi đã làm người yêu cảm động tới vậy.
Viên Tiệp hồi phục tinh thần, nhìn bữa sáng phong phú trước mặt, cảm thấy thực bất ngờ: “Bất quá Tiểu Tự, anh thực không ngờ em biết nấu nướng a.”
Trong quá khứ, ấn tượng của Sở Tự trong lòng anh là dạng mù tịt bếp núc như Sở Tùng Bách.
“Không biết thì học a, mười mấy năm nay chỉ có một mình ở bên ngoài, không ai quản chuyện ăn uống của mình… cũng đâu thể nào cứ ăn tiệm mãi. Mà khi đó em cũng không có nhiều tiền như vậy, tuy mùi vị không ngon lắm nhưng có thể ăn được.” Sở Tự ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Viên Tiệp nghe Sở Tự kể về khoảng thời gian khốn khó khi không có mình ở bên cạnh thì đau lòng không thôi, anh nắm chặt tay Sở Tự, son sắt nói: “Sau này anh sẽ không để em chịu khổ như vậy nữa đâu Tiểu Tự.”
“Cũng không thể nói là chịu khổ, nó là một phần trong quá trình trưởng thành. Không có những trải nghiệp đó, em cũng không thể trở thành em bây giờ.” Sở Tự hiểu được đối phương đau lòng, nhưng vẫn nói.
Nhờ cuộc sống trui rèn mà cậu mới được như ngày hôm nay, chỉ tiếc là mẹ không thể nhìn thấy…
Bất quá cậu rốt cuộc cũng hoàn thành tâm nguyện của bà…. học được cách tàng phong (ẩn mình).
Viên Tiệp thực vui sướng vì Sở Tự đã trưởng thành, đồng thời lại tiếc nuối khoảng thời gian đó không được đồng hành cùng cậu: “Sau này anh sẽ hảo hảo chăm sóc em, nấu cơm cho em.”
Anh sẽ dùng hết khả năng của mình bảo hộ Sở Tự, để cậu vĩnh viễn vô ưu vô lo, vui vẻ làm theo ý mình.
“Sao có thể để anh làm cơm, để anh chăm sóc em mãi được?” Sở Tự lắc đầu, cậu không phải không thích được cưng chìu được quan tâm, chỉ là cậu không muốn anh đối xử với mình như trẻ con: “Em thấy bầu bạn thì phải chăm lo cho nhau, giúp đỡ nhau, anh không cần quá che chở cho em, anh Viên, em cũng muốn bảo hộ anh, chăm sóc anh.. Hiện giờ không có chuyện gì lớn cần giải quyết, chúng ta cứ bắt đầu từ những chuyện nhỏ, gần nhất em khá bận rộn, có lẽ anh phải làm việc nhà nhiều một chút, thế nhưng lúc em rảnh thì cứ để em phụ.”
“Như vậy sao được chứ?” Viên Tiệp lắc đầu không đồng ý, anh vẫn luôn muốn được chăm sóc bảo hộ Sở Tự, đó chính là giấc mộng từ nhỏ của anh.
Sở Tự phản bác: “Sao lại không được? Em với anh ở cùng một chỗ không phải để anh làm bảo mẫu chăm sóc, bởi vì em yêu anh nên em cũng muốn bảo vệ anh, chăm sóc anh.”
Viên Tiệp nhìn Sở Tự.
Sở Tự nhìn thẳng vào mắt anh, kiên định nói ra lập trường của mình.
Cậu là một người đàn ông chứ không phải một đứa con nít.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, không ai chịu lùi bước.
Đột nhiên cùng một lúc, cả hai không hẹn mà cùng bật cười, cảm thấy hành vi tranh nhau làm việc nhà, tranh nhau bảo vệ chăm sóc đối phương của họ thực quá ngây thơ, quá buồn cười.
“Được rồi được rồi, thử nếm xem cháo em nấu thế nào?” Hai người cùng từ bỏ cuộc tranh luận vô nghĩa này, Sở Tự chủ động múc một chén cháo cho Viên Tiệp.
Viên Tiệp múc một muỗng, trong ánh mắt thực mong chờ của Sở Tự bỏ vào miệng, hương vị thực bình thường thế nhưng anh lại cảm thấy ngon cực kỳ.
Anh lập tức khen ngợi: “Ngon lắm, rất ngon, đúng là ngon cực kỳ luôn.”
“Vậy ngày mai cứ để em nấu cơm, khoảng thời gian em được nghỉ cứ để em làm bữa sáng, em muốn chăm sóc cho anh a.” Sở Tự lập tức quyết định.
Viên Tiệp nhìn Sở Tự, thực nuông chiều mỉm cười: “Ừm ~”
Có người yêu như vậy, anh thực sự rất hạnh phúc.
Nhìn nụ cười tươi rói của Viên Tiệp, trái tim Sở Tự thót lại một chút, hiểu ra đời này đại khái cậu không thể nào rời khỏi Viên Tiệp.
****
Sở Tự vốn tính toán thừa dịp kỳ nghỉ này bảo Viên Tiệp cũng xin nghỉ, hai người cùng đi du lịch. Ở cùng nhau lâu như vậy nhưng hai người chưa từng đi du lịch với nhau, Sở Tự có chút chờ mong.
Thế nhưng sau khi nói ý tưởng này với Viên Tiệp, anh lại tiếc nuối nói, trận thi đấu cơ giáp năm năm một lần của quân bộ vừa vặn được tổ chức.
Lúc này Sở Tự mới nhớ ra mấy hôm trước quả thực mình đã thấy tin tức về giải đấu cơ giáp của quân bộ trên TV.
Tham gia giải đấu này đều là nhân viên của quân bộ, thủ tướng cùng các vị nhân viên cấp cao trong quân đội cùng chính phủ sẽ tới xem.
Viên Tiệp là trung tướng, đồng thời cũng là quán quân liên tục suốt mười năm qua, giải đấu lần này hiển nhiên không thể từ chối tham gia, càng miễn bàn tới chuyện xin nghỉ phép.
Sợ Sở Tự buồn chán, Viên Tiệp liền bảo Sở Tự dùng thân phận người nhà đến xem giải thi đấu cơ giáp kéo dài hơn mười ngày này.
Sở tự vui vẻ đồng ý.
Cậu chưa từng xem qua giải đấu thế này, cũng chưa từng thấy bộ dáng điều khiển cơ giáp của Viên Tiệp.
….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT