Viên Tiệp vừa đồ vào chỗ cũ vừa thấp giọng nói: “Không có việc gì đâu mẹ, con rất tốt, mẹ không cần lo cho con.”

“Con rất tốt… rất tốt thì sao bệnh lại tái phát chứ? Không phải suốt mười năm nay vẫn ổn định sao? Quân Hồng, con nói thật với mẹ đi, có phải gần nhất con bị chuyện gì đó kích thích đúng không?” Mẹ Viên không cho rằng bệnh cũ của Viên Tiệp ngẫu nhiên tái phát.

Viên Tiệp khắc chế nội tâm táo bạo, cố ép chính mình chậm rãi thong thả nói: “Không có, sinh hoạt của con rất quy luật, không hề phát sinh chuyện gì làm con không thoải mái cả, con phát hiện bệnh tình có triệu chứng tái phát nên mới tìm bác sĩ Lương… Mẹ yên tâm đi, chuyện năm đó sẽ không phát sinh đâu, đã làm cha mẹ lo lắng rồi.”

“Quân Hồng, vấn đề không phải mẹ và cha con có lo lắng hay không, mẹ thấy hay là con dọn về nhà đi. Hiện giờ con như vậy, sống một mình ở bên ngoài, cha mẹ thực sự lo lắm. Con về nhà đi, Quân Hồng.” Âm thanh áy náy của mẹ Viên từ đầu dây bên kia truyền tới, năm xưa trong mắt bà chỉ có chồng và tình yêu, đám nhỏ ở nhà cũng chỉ vướng bận mà thôi.

Thế nhưng từ khi Viên Tiệp xảy ra chuyện, thái độ cùng suy nghĩ của vị phu nhân này liền thay đổi hoàn toàn.

Từ sớm mong đám con thành gia lập nghiệp rồi để lại không gian riêng cho hai vợ chồng bọn họ trở thành chỉ hận không thể đặt hai đứa con dưới mí mắt mà trông coi…

Trải qua vài chục năm, bà rốt cuộc cũng ý thức được mình không phải một người mẹ đủ tư cách.

Thế nhưng hết thảy cũng đã muộn.

“Mẹ, con đã quen sống một mình rồi, con có thể hảo hảo chiếu cố chính mình, mẹ không cần lo lắng.” Mẹ Viên có tâm muốn bù đắp, thế nhưng Viên Tiệp lại không cho bà cơ hội.

Nếu đổi lại là trước kia, đây chính là câu nói mẹ Viên muốn nghe thấy nhất từ miệng hai anh em Viên Tiệp. Thế nhưng hiện giờ nghe những lời như vậy bà lại thực sợ hãi, Viên Tiệp ở có một mình, nếu bệnh tình tái phát thì chết rồi cũng không có ai biết mà nhặt xác a.

“Mẹ yên tâm đi, con đã thiết lập cấp cứu khẩn cấp trong thông tấn khí, một khi cơ thể con xuất hiện vấn đề hoặc trong đầu có ý niệm muốn tự hại mình thì thông tấn khí sẽ trực tiếp thông báo cho cha mẹ và bệnh viện… Con không muốn chết, con nhất định sẽ hảo hảo sống sót. Mẹ, con vĩnh viễn sẽ không lặp lại chuyện tự sát nữa…” Viên Tiệp từng câu từng chữ cam đoan: “Hơn nữa bệnh của con thế nào, bản thân con rõ nhất, tuy lần này bệnh tái phát nhưng con có thể cam đoan, tuyệt đối không hề có suy nghĩ không muốn sống nữa.”

Viên Tiệp mắc phải chứng ấm ức nghiêm trọng. Bắt đầu phát bệnh từ lúc Sở Tự quyết liệt với Sở gia, anh tới tìm nhưng lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa.

Khoảng thời gian đó, Viên Tiệp theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dần dần gầy yếu, ủ dột, ăn ngủ không yên, trong đầu chỉ có Sở Tự, cả người giống như bị một màn sương âm u bao phủ, mọi người xung quanh đều nhận ra biến hóa của anh. Bất quá người thân trong nhà cũng không quá lo lắng, chỉ nghĩ là vì cuộc đời quá thuận buồm xuôi gió nên chuyện của Sở Tự đã làm Viên Tiệp chấn động khá lớn, qua một đoạn thời gian sẽ tốt mà thôi. Không có Sở Tự, Viên Tiệp có thể đổi một đối tượng liên hôn khác, tiếp tục làm một vị thiếu gia thế gia hoàn mỹ.

Thậm chí vì để Sở Tùng Bách mau nguôi giận, để chuyện này sớm qua đi, cha mẹ Viên lại tự chủ trương chuẩn bị các buổi thân cận. Hoàn toàn không để ý tới ý nguyện của Viên Tiệp, cứ như khẳng định chắc chắn đứa con hoàn mỹ của bọn họ không có khả năng cự tuyệt.

Thẳng tới khi Viên Tiệp ấm ức tuyệt vọng tới mức tự sát vài lần mà không thành công, cha mẹ Viên mới nhận ra độ nghiêm trọng của vấn đề.

Khi đó, Viên Tiệp mới được cấp cứu, tinh thần vẫn còn bị vây trong trạng thái hoảng hốt, anh mở miệng hỏi mẹ Viên: ‘Vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì, con rốt cuộc có chỗ nào không tốt mà Tiểu Tự nhất quyết phải giải trừ hôn ước với con?’ trực tiếp làm cha mẹ Viên choáng váng.

Cũng vào thời điểm đó, mọi người mới ý thức được, hóa ra đối tượng hôn ước môn đăng hộ đối có hay không có cũng được trong mắt bọn họ lại có ý nghĩa trọng đại như vậy với Viên Tiệp.

Không có Sở Tự, Viên Tiệp suýt chút nữa đã không thể sống.

Từ đó về sau, vì tránh kích động Viên Tiệp, cả giới thượng lưu không còn ai nhắc tới cái tên Sở Tự cùng hết thảy những chuyện liên quan.

Sở Tự tựa hồ biến mất khỏi sinh mệnh Viên Tiệp.

Thế nhưng bản thân Viên Tiệp biết không phải như vậy…

Sở Tự đối với anh như nước đối với cá, không khí đối với người, bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ, anh đã ký thác hết thảy hi vọng, ước mơ và tình cảm vào Sở Tự. Nhìn Sở Tự ngày càng lớn, ngày càng phản nghịch, tính tình thì vừa quật cường lại vừa sáng lạn, thực giống như khao khát trong lòng anh, đồng thời cũng làm hết thảy những việc mà đứa con hoàn mỹ như anh không thể làm được… Anh luôn nghĩ rằng mình cùng Sở Tự chính là một thể, nhìn Sở Tự cũng như đang nhìn chính mình, một bản tôi hoàn toàn bất đồng với vị thiếu gia hoàn mỹ bị bó buộc trong khuôn phép lễ giáo của thế gia mà mình đang sắm vai…. Sở Tự chính là cột trụ tinh thần, là nơi cứu rỗi của anh…

Thế nhưng anh không thể nào ngờ được, Sở Tự cư nhiên lại rời khỏi anh, vì giải trừ hôn ước với anh mà không tiếc hết thảy, bỏ nhà rời đi.

Sở Tự quyết tuyệt bỏ đi, đồng thời cũng mang đi một nửa linh hồn cùng toàn bộ tình yêu của Viên Tiệp… Vì thế Viên Tiệp đã hoàn toàn hỏng mất.

Anh biết đó không phải lỗi của Sở Tự, cũng biết chính mình không nên vì chuyện này mà luẩn quẩn, thế nhưng khi đó Viên Tiệp căn bản không thể ức chế cảm giác cô đơn tịch mịch vô biên vô hạn, anh ảo tưởng rằng mình đã bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, mà thân thể cùng lý trí cũng không thể khống chế mà làm ra hành vi tự sát…

Trong lòng Viên Tiệp biết rất rõ, anh căn bản không phải thiếu gia hoàn mỹ gì cả, không chỉ không hoàn mỹ mà còn là một kẻ nhát gan, một sản phẩm đầy khuyết điểm.

Mà cũng chính vì như vậy, Viên Tiệp mới luôn cảm thấy áy náy với Sở Tự, Sở Tùng Bách cùng Sở gia, trong tiềm thức anh nghĩ rằng, nếu không phải năm đó chứng ấm ức làm anh tự sát thì Sở Tùng Bách hẳn đã sớm bảo Sở Tự quay về… Mà Sở Tự cũng không một thân một mình khó khăn gian khổ lăn lộn bên ngoài suốt mười mấy năm như vậy.

“Đế đô không phải rất tốt sao? Sao tự nhiên lại dọn qua Tây Điển? Nếu con ở đế đô, mẹ muốn qua thăm con cũng tiện hơn…” Âm thanh lo lắng của mẹ Viên ở bên kia đầu dây truyền tới.

Viên Tiệp trước nay vẫn luôn hiếu thuận nghe lời lập tức trầm mặc.

Anh căn bản không dám nói cho mẹ biết mình có liên hệ với Sở Tư… hơn nữa còn trong tình huống bệnh cũ tái phát thế này.

Năm đó sau khi tự sát vài lần mà không thành công, bị xác nhận là mắc chứng ấm ức, anh phải trị liệu vài năm mới dần dần thoát ra khỏi chướng ngại tâm lý, tiếp nhận sự thật Sở Tự sẽ không ở cùng một chỗ với mình. Sau này cũng không còn ai nhắc tới Sở Tự nữa, Viên Tiệp cơ hồ cũng nghĩ rằng đoạn quá khứ đen tối tuyệt vọng kia chỉ là một giấc mộng mà thôi, anh lại khôi phục cuộc sống bình thản, chỉ có đôi lúc anh không thể khống chế thăm dò địa chỉ của Sở Tự, gửi chút đồ, gửi vài tin nhắn hỏi thăm… Viên Tiệp cơ hồ nghĩ rằng mình đã hoàn toàn bình thường, cho dù Sở Tự có đứng trước mặt thì bệnh của anh cũng không tái phát.

Anh đã thực sự… thực sự buông xuống.

Sở Tự tựa hồ không hề tồn tại trên thế giới này, chưa từng trả lời tin nhắn của anh, mà đồ gửi đi cũng nhanh chóng bị trả lại.

Thẳng tới ngày đó, Sở Tự đột nhiên nửa đêm gọi điện cho anh, nói nhớ anh… Viên Tiệp mới giật mình phát giác, hóa ra bệnh tình của anh không ổn chút nào.

Chưa bao giờ ổn.

Trước nay anh cứ sống nề nếp ngăn nắp hệt như một cái máy, nhưng chỉ cần có chuyện dính tới Sở Tự, anh liền phát điên.

Sau khi liên lạc lại với Sở Tự, tinh thần Viên Tiệp vẫn luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng tột độ, chỉ cần một câu nói tùy tiện của Sợ Tự thôi, anh liền suy nghĩ rất nhiều. Nếu Sở Tự trả lời tin nhắn chậm, anh liền không thể khống chế mà bắt đầu suy nghĩ xem Sở Tự đang làm gì, có ở cùng một chỗ với người khác hay không? Vì sao vẫn chưa trả lời tin nhắn, lâu như vậy rồi, có phải Sở Tự lại một lần nữa biến mất khỏi cuộc sống của anh, cự tuyệt lui tới với anh hay không?

Rõ ràng chỉ có vài phút mà thôi, thế nhưng Viên Tiệp lại có thể suy nghĩ ra rất nhiều rất nhiều khả năng.

Anh biết như vậy là không tốt, là không đúng, người bình thường sẽ không phản ứng như vậy… là bệnh của anh đang tái phát, thế nhưng anh lại không thể khống chế suy nghĩ của mình…

Anh cũng biết, muốn khống chế bệnh tình thì anh nên cách Sở Tự xa một chút… thế nhưng anh lại không thể làm như vậy.

Đó là Sở Tự… Sở Tự a…

Viên Tiệp căn bản không có cách nào cự tuyệt cơ hội liên lạc với Sở Tự, càng miễn bàn tới chuyện người chủ động cắt đứt liên lạc là anh. Vì thế, anh chỉ có thể cưỡng ép bản thân lộ ra bộ mặt tốt nhất trước mặt Sở Tự, một chút manh mối cũng không dám để lộ.

Anh không biết vì sao Sở Tự đột nhiên lại liên lạc với mình…

Thế nhưng chỉ cần Sở Tự nguyện ý xuất hiện trong cuộc sống của anh thì anh chấp nhận đóng vai một người anh, một người trưởng bối hòa ái dễ gần.

“Tây Điển có chỗ tốt của Tây Điển, con ở đế đô lâu quá rồi nên muốn đổi hoàn cảnh mới… Mẹ cứ an tâm đi, con có thể tự chăm sóc mình, ba mẹ cũng nên bảo trọng thân thể, con sẽ thường xuyên quay về thăm hai người.” Giọng điệu Viên Tiệp nhẹ nhàng chầm chậm, làm người ra vô thức sinh ra cảm giác tín nhiệm.

Mẹ Viên thấy không thể thuyết phục Viên Tự, chỉ đành nói: “Vậy con phải chú ý thân thể, nếu cảm thấy không ổn thì phải lập tức qua bác sĩ Lương kiểm tra.”

“Dạ, con biết rồi mẹ.” Âm điệu Viên Tiệp từ đầu đến cuối đều thực vững vàng, không ai có thể nghĩ tới anh từng mắc phải chứng ấm ức nghiêm trọng, thậm chí còn có khuynh hướng tự sát.



Hoàn Chương 36.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play