[ 一个人吃饱全家不饿 ]ai biết chỉ Cáo câu thành ngữ này nha ^^~

*****

“Thực xin lỗi đã tới muộn, để anh đợi lâu.” Sở Tự vừa vào cửa liền mở miệng nhận lỗi, bởi vì trong lòng có áy náy nên thái độ khó tránh khỏi có chút câu nệ.

Viên Tiệp mở miệng liền làm người ta có cảm giác thực ôn nhu: “Không phải, tại anh tới sớm thôi, em không muộn.”

Bản tính thích đúng giờ nên anh khẳng định sẽ tới sớm hơn giờ hẹn, bất quá không yêu cầu Sở Tự phải giống mình.

Nói xong anh liền đứng dậy, thân sĩ chủ động giúp Sở Tự kéo ghế.

“Cũng mười mấy năm rồi chúng ta mới gặp lại nhau nhỉ anh Viên.” Sở Tự có chút câu nệ ngồi xuống, không biết nên làm thế nào đối mặt với đối phương.

Đáy mắt Viên Tiệp có chút phức tạp, tiếp đó mỉm cười cho Sở Tự một đáp án chính xác: “Mười ba năm.”

“Mười ba năm không gặp, Tiểu Tự đã trưởng thành rất nhiều, có nhiều điểm không còn giống như xưa nữa…” Viên Tiệp thở dài, phảng phất như cảm thấy tiếc nuối vì mình đã bỏ lỡ quá trình này.

Sở Tự nghe đối phương nói ra con số mười ba năm thì áy náy trong lòng lại càng sâu hơn. Lúc cậu đòi giải trừ hôn ước cùng quyết liệt với gia đình, kỳ thực Viên Tiệp từng tìm tới hỏi vì sao, bất quá phản ứng của Sở Tự khi đó rất kịch liệt, căn bản không muốn nhắc tới chuyện này, liền đẩy Viên Tiệp ra ngoài, yêu cầu đối phương sau này đừng liên lạc với mình nữa… Hơn nữa rất nhanh sau đó cậu đã dọn ra khỏi nhà, đổi tới nơi ở mới…

Mỗi khi Viên Tiệp tìm tới, cậu lại tiếp tục đổi… Sau đó, tựa hồ Viên Tiệp ý thức được thái độ kiên quyết của Sở Tự nên không dám tìm tới nữa, sợ mình quấy rầy cuộc sống của cậu.

Bất quá anh vẫn duy trì gửi đồ dùng hằng ngày cùng gửi tin hỏi thăm, rõ ràng biết Sở Tự đang ở đâu nhưng không hề tới gần.

“Con người mà, ai cũng phải lớn lên, không có khả năng vẫn luôn là trẻ con. Thật xin lỗi, năm đó đã làm anh xấu mặt.” Sở Tự ngồi thực câu nệ, trước mặt Viên Tiệp luôn duy trì tư thế nghiêm trang. Trong tiềm thức Sở Tự luôn xem Viên Tiệp là một vị trưởng bối, sợ mình biểu hiện không tốt sẽ lập tức bị đối phương chỉ trích.

Âm thanh Viên Tiệp trước sau vẫn thực nhẹ nhàng thanh nhã: “Anh không cảm thấy năm đó em có gì sai cả.”

“Trong mắt anh, Tiểu Tự lúc nào cũng tốt cả.” Anh dừng một chút, bình tĩnh nhìn Sở Tự rồi bổ sung.

Từ nhỏ đến lớn tuy nhóm trưởng bối vẫn luôn bảo Sở Tự quá mờ nhạt, thế nhưng trong lòng Viên Tiệp, Sở Tự tốt hơn anh rất nhiều.

Bởi vì Sở Tự sống thật với ý thích của mình, so với thiếu gia hoàn mỹ như anh vui vẻ hơn hẳn.

Dáng vẻ cũng đúng với độ tuổi.

Trong mắt Viên Tiệp, ngay cả sự phản nghịch cùng tùy hứng của Sở Tự cũng thực tuyệt vời, anh thực hâm mộ, đồng thời cũng muốn bảo hộ Sở Tự, để cậu vẫn luôn vui vẻ tùy ý như vậy… Chỉ tiếc, Sở Tự lại không cho anh có cơ hội này.

“Khụ khụ ~” Sở Tự bị khen tới lúng túng, có chút mất tự nhiên dời tầm mắt không dám nhìn thẳng đối phương, tiếp đó lảng sang chuyện khác: “Nhiều năm như vậy không gặp… anh Viên chắc đã sớm thành gia rồi đi?”

Không biết vì cái gì, cậu cảm thấy ánh mắt Viên Tiệp nhìn mình tựa hồ có chút mập mờ. Vì thế cậu mới muốn đánh tan nó đi.

Viên Tiệp nghe thấy vấn đề này thì có chút sửng sốt, cười khổ nói: “…vẫn chưa.”

“A? Sao lại như vậy?” Sở Tự có chút kinh ngạc, liền vô thức hỏi.

Trong mắt cậu, Viên Tiệp vẫn luôn là một thiếu gia hoàn mỹ, cuộc sống hệt như một chương trình được lập trình sẵn, hết thảy mọi thứ trong tương lai đều được lên kế hoạch, cứ từng bước từng bước hoàn thành là được. Hôn nhân cũng vậy, cho dù không có cậu, Viên Tiệp rất nhanh sẽ tìm được một đối tượng kết hôn môn đăng hộ đối, lúc tới tuổi thì sẽ kết hôn…

Thế nhưng không ngờ năm nay đã ba mươi bảy mà Viên Tiệp vẫn chưa thành gia.

Này thực không hợp lý với hình mẫu thiếu gia hoàn mỹ a…. Sở Tự kinh ngạc nghĩ.

Sở Tự rất nhanh liền ý thức được vấn đề của mình có hơi xúc phạm quyền riêng tư của đối phương, đang định chuyển chủ đề thì Viên Tiệp đã nhìn qua, ánh mắt sâu thăm thẳm chuyên chú tới mức tựa hồ chỉ có thể chứa đựng mỗi mình cậu mà thôi.

Ngay lúc Sở Tự cơ hồ nghĩ Viên Tiệp sẽ nói ‘là vì em a, chẳng lẽ em không biết sao?’ thì anh cười khổ hai tiếng rồi dời tầm mắt đi: “… chưa gặp được người thích hợp.”

Ngoại trừ Sở Tự, anh căn bản không nghĩ, cũng không có cách nào nghĩ tới chuyện mình sẽ cùng một người nào đó kết hôn… Hôn nhân trong mắt Viên Tiệp là một thứ cực kỳ thần thánh.

Thế nhưng những lời này, anh không có cách nào mở miệng nói với Sở Tự.

“À à, hóa ra là vậy.” Sở Tự cười gượng, ý đồ hóa giải không khí xấu hổ lúc này, cũng không biết vì sao trong lòng lại càng cảm thấy áy náy hơn.

Cậu cứ có ảo giác, đối phương sở dĩ tới bây giờ vẫn còn độc thân là vì bị mình liên lụy.

Viên Tiệp bình tĩnh nhìn Sở Tự, qua hồi lâu mới mở miệng: “Còn Tiểu Tự thì sao? Có người yêu thích chưa?”

“Cũng chưa có, vẫn là cẩu độc thân như anh Viên thôi, một người ăn no cả nhà không đói a.” Sở Tự cười cười.

Viên Tiệp sửng sốt, biết Sở Tự vẫn còn độc thân, tuy nội tâm thực cao hứng nhưng lại có chút khó hiểu nhìn Sở Tự: “Cẩu độc thân?”

Anh không hiểu lời này có ý gì.

“Ý tứ chính là đàn ông độc thân a, anh Viên cứ hiểu vậy là được.” Sở Tự giải thích.

Viên Tiệp ôn hòa mỉm cười, không hề che dấu việc mình không hiểu từ ngữ của nhóm người trẻ tuổi bây giờ: “Hóa ra là vậy.”

Sau khi biết Sở Tự vẫn còn độc thân, Viên Tiệp bình tĩnh nhìn Sở Tự, tỉ mỉ quan sát hồi lâu, cứ hệt như muốn cảm nhận hết toàn bộ biến hóa của người trước mắt suốt mấy năm qua vậy.

Sở Tự bị nhìn tới mức da đầu run lên, đang định mở miệng tạo đề tài dời lực chú ý của Viên Tiệp đi thì đối phương lại thở dài một hơi, giành nói trước: “Kỳ thực nếu lúc trước Tiểu Tự thực sự không muốn ở cùng một chỗ với anh, muốn hủy bỏ hôn ước thì có thể nói trước với anh rồi chúng ta cùng nói rõ với người lớn hai nhà, em hoàn toàn không cần phải quyết liệt với cha rồi bỏ đi, một mình lăn lộn ở ngoài nhiều năm như vậy….”

“Anh biết anh có rất nhiều điểm thiếu sót nên em mới không muốn ở cùng một chỗ với anh. Thế nhưng… em biết rõ anh sẽ không miễn cưỡng em làm chuyện em không muốn mà…” Sở Tự vì hủy bỏ hôn ước với anh mà quyết tuyệt với gia đình, việc này đã làm Viên Tiệp áy náy rất nhiều năm.

Anh cảm thấy mình chính là nguyên nhân làm rạn nứt quan hệ giữa cha con Sở Tự.

“Không, không phải như vậy đâu anh Viên…” Sở Tự sớm đã biết người hiền lành này nhất định sẽ ôm hết sai lầm vào người, căn bản sẽ không nghĩ là cậu làm sai, vì thế cậu vội vàng đánh gảy đối phương.

Viên Tiệp kinh ngạc nhìn qua.

Sở Tự cuống cuồng nói: “Tôi quyết tuyệt với cha không hề có chút quan hệ gì với anh cả, chuyện hôn ước của chúng ta chỉ là ngọn lửa xúc tác chứ không phải nguyên nhân chủ yếu, anh rất tốt, thật sự, tôi luôn cảm thấy anh rất tốt, đối với anh, tôi thực sự không có chút ý kiến nào cả…”

Những lời này cậu đã giấu trong lòng thật lâu, cũng thật muốn nói với Viên Tiệp.

Hàng mày nghiêm nghị của Viên Tiệp hơi nhíu lại.

“Nguyên nhân chủ yếu là vì quan niệm của tôi và cha quá khác biệt.” Sở Tự ngừng một chút, sau đó mới gượng gạo nói.

Sở Tự chính là con cháu thế gia chính gốc, ông ngoại Phùng Thiên Hoành của cậu khi còn sống chính là nhân vật đứng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu văn hóa truyền thống, học trò vô số, không ít người đảm nhiệm chức vụ quan trọng. Phùng gia ở An Sâm đế quốc không chỉ là dòng dõi thư hương mà còn là thế gia trong thế gia, mà mẹ của cậu, Phùng Uẩn Chi ngay từ nhỏ đã là thiên kim trong thiên kim, là đệ nhất mỹ nhân của đế quốc, là tiểu thư hoàn mỹ nhất, ngay cả đương kim hoàng đế bệ hạ khi còn là hoàng thái tử cũng từng viết thư tình cho bà, ngay cả đương kim thủ tướng khi còn trẻ cùng từng nhận ơn của mẹ Sở Tự, tới tận bây giờ khi nhắc tới Phùng Uẩn Chi, ông vẫn gọi bà là thầy tốt bạn hiền, đã giúp đỡ ông rất nhiều…

Ở thời chiến tranh, Phùng Uẩn Chi còn từng đảm nhiệm chức vụ tham mưu trong quân đội, không ít chiến dịch chiến thắng có công lao của bà, không chỉ vậy, Phùng Uẩn Chi còn nghệ nhân viết thư pháp cùng người sưu tầm đồ cổ nổi tiếng, bất cứ bức tranh nào bà vẽ hay vật phẩm bà sưu tầm đều được mang ra đấu giá với giá trên trời.

Thực sự là một người phụ nữ phi thường.

Hơn nữa mẹ Sở Tự còn yêu thích hoạt động công ích, hiện giờ những hội từ thiện lớn nhất đế quốc An Sâm đều do Phùng Uẩn Chi đề xướng thành lập cùng duy trì.

Ông ngoại Sở Tự không có con trai, thế nhưng người đời mỗi khi nói tới mẹ cậu đều nói Phùng Thiên Hoành có cô con gái này thì cũng giống như có được mười đứa con trai.

Mà Sở Tùng Bách, cha Sở Tự lại là con trai độc nhất của cố nguyên soái Sở Liệt của đế quốc An Sâm, từ bé đã mất cha, bắt đầu từ năm mười ba tuổi đã phải chống đỡ gia nghiệp Sở gia cùng nhóm thân thích hệt như sài lang hổ báo, mười sáu tuổi phá vỡ kỉ lục giật giải quán quân trong kì thi đấu cơ giáp tinh tế, hai mươi tuổi gia nhập quân đội, hai mươi bảy tuổi dẫn đầu hai mươi vạn đại quân giành chiến thắng trong chiến dịch Thiết Lư tinh, nhất chiến thành danh, trở thành thiếu tướng trẻ tuổi nhất đế quốc An Sâm.

Sau khi xuất ngũ thì phát huy bản lĩnh kinh doanh cực cao, không tới hai mươi năm đã mở rộng sản nghiệp Sở gia ra khắp tinh tế, chẳng những làm Sở gia ngồi vững trên vị trí đứng đầu tứ đại gia tộc mà còn trở thành thủ phủ An Sâm.

Cha mẹ Sở Tự kết hợp cứ hệt như một câu chuyện cổ tích, anh hùng cùng mỹ nhân vừa gặp đã dính tiếng sét ái tình, kết hôn thành gia, ân ân ái ái bạc, thâm tình không dứt.

Mà Sở Tự làm đứa con độc nhất, có một đôi cha mẹ cực kỳ nổi danh như vậy, áp lực thực sự lớn tới không thể lớn hơn được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play