Trở lại khách điếm, Thước Nhạc và Khúc Phàm thay phiên nhau nghiên cứu, cảm thấy vẫn có thể cứu sống được. Tuy Thước Nhạc không rõ thần thụ này vì sao lại bị làm thành tràng hạt, nhưng cậu có thể cảm nhận sinh mệnh lực của thần thụ này. Sau khi có được hoa sen, Thước Nhạc rất thân thiết với thực vật, nói chính xác thì cậu cảm giác như mình đã hóa thành một gốc sen, cho nên cũng có sự cộng hưởng với thực vật. Cậu không muốn thần thụ lại biến mất như vậy.
Khúc Phàm cũng ủng hộ cậu. Hắn có cảm giác hạt châu này rất quan trọng với hắn và Thước Nhạc, hơn nữa còn rất có lợi. Hắn cũng muốn cược thử.
Hai người xác định xong, nói với đám đồ đệ và Lăng Tiêu vừa về một tiếng để họ ở đây chờ mình quay lại, hai người chuẩn bị tìm nơi bế quan.
Hai người rời khỏi cốc, đi về phía tây là khu rừng Bất Tận, bọn họ tìm một ngọn núi có vẻ bí mật, Khúc Phàm vẽ trận pháp, hai người cùng vào không gian thứ hai. Thước Nhạc đã rất lâu không vào nơi này, vào rồi mới phát hiện tức nhưỡng đã phát triển vượt mức không gian đầu tiên. Thực vật nơi này cũng rất xum xuê, không đa dạng như ở không gian thứ nhất, nhưng mỗi cành cây ngọn cỏ đều rất tươi tốt, có được lãnh địa của riêng mình như của động vật vậy. Cỏ Long Tu cũng đã tạo thành một thảo nguyên, từng ngọn đều cao quá thân người. Mà khiến người ta chu ý nhất chính là cây đào kia, tựa như những gì ghi lại trong thần thoại, rễ kéo dài ba nghìn dặm, thân cây to tận mấy km, tán cây cũng vươn xa cả vạn dặm. Khiến Thước Nhạc và Khúc Phàm ngạc nhiên nhất là, nó đã mọc ra quả, từng quả lớn như trái bóng rổ.
“Sao có thể như vậy?” Thước Nhạc thật sự ngạc nhiên.
“Linh thạch lần trước chúng ta lấy từ Tàng Sơn, em để đâu rồi?”
Thước Nhạc lo sợ không yên, “Em sợ không gian thứ nhất lại tiến hóa, sau này đám nhỏ không vào được nên cất lên đây.”
Khúc Phàm gật đầu, “Vậy hẳn chính linh thạch đó đã khiến nơi này phát triển.”
Thước Nhạc quét mắt nhìn một lượt, miệng thành chữ Ô luôn, kéo Khúc Phàm thuấn di đến ngọn núi nơi cây đào đang mọc. Đây là một ngọn núi rất cao, liếc mắt nhìn không thấy đỉnh, trên núi không có cây cối nhưng rậm rạp những dây leo, trên dây leo là những trái hồ lô muôn hồng ngàn tía, vô biên vô hạn. Khắp ngọn núi cũng chỉ có đúng một gốc cây, chính là một cây hồ lô. Mà chỉ một gốc đó thôi cũng sinh ra từng quả hồ lô to to nhỏ nhỏ, xanh đỏ tím vàng lục lam chàm tím, chỉ có bạn không tưởng tượng ra được, lạikhông có loại nào nó không mọc ra được. Từ xa nhìn lại tựa như một ngọn núi ngũ sắc lấp lánh.
Thước Nhạc vươn tay hái xuống một trái hồ lô đỏ thẫm, gọt bỏ đầu hồ lô, có chất lỏng màu đỏ từ trong đó chảy ra, rơi xuống đọng trên mất đất, không lâu sau liền ngưng kết thành một khối tinh thể. Thước Nhạc cầm lên, hỏa linh lực phát ra.
“Cực phẩm hỏa linh thạch!” Chuyện này khiến Khúc Phàm cũng giật mình. Hai người hái vài trái hồ lô màu sắc khác nhau, phân biệt là linh thạch thuần ngũ hành hoặc linh thạch chứa nhiều thuộc tính, hoàn toàn được quyết định bởi màu sắc của hồ lô. Bên trong đều có chất lỏng, chỉ cần đổ ra sẽ tạo thành linh thạch. Hồ lô càng nhỏ, linh khí càng thuần. Thước Nhạc tìm được một quả hồ lô chưa to bằng ngón cái, nó cũng không cần đổ những chất lỏng bên trong ra, mà chính nó đã hóa thành một thể với chất lỏng linh khí trong đó. Khúc Phàm cẩn thận cảm nhận, nó đã không thể coi như linh thạch được nữa mà đã trở thành tiên thạch.
“Haiz…” Thước Nhạc thở dài, “Trước đó em đặt linh thạch ở đây, nhớ rõ hình như đã chèn lên dây hồ lô kia, xem ra nó tiến hóa rồi. Có điều em vẫn không cảm nhận được linh thức từ nó.”
“Không gian này quá thần bí. Anh đã không thể tưởng tượng nổi những đóa sen còn lại sẽ có tác dụng gì nữa. Kim liên vì sao lại giao lại bản thể của mình cho em. Mà hiện tại xem ra, không gian này là thứ tốt với cả thần lẫn người.”
Thước Nhạc cũng hơi lo lắng, kim liên tựa như quá mạnh mẽ rồi. Mà sao nó lại làm như vậy chứ, rõ ràng lúc trước cảm nhận được tâm trạng muốn truyền thừa của kim liên với cậu. Đột nhiên nhớ ra truyền thừa, dựa theo ký ức, kim liên hẳn là mẹ của Trái Đất, mọi thực vật đều do nó diễn biến mà thành, nàng hẳn là người mẹ vĩ đại. Cậu chưa từng nghĩ kim liên sẽ hại cậu, nhưng từ khi bước vào thế giới này, cách kim liên ngày càng gần, cảm giác nguy hiểm trong lòng càng lớn. Mà giờ càng thêm khó xác định.
Khúc Phàm thấy cậu quá lo lắng, vươn tay sờ trán cậu, “Thôi, đừng nghĩ nữa, chúng ta trồng thần thụ đã.” Tuy rằng Thước Nhạc không nói nhưng hắn có thể cảm nhận được tâm trạng cậu ngày càng nặng nề, có lẽ hắn có thể thử tiên đoán xem sao.
Thước Nhạc gật đầu, xóa đi những suy tư trong đầu, dẫn Khúc Phàm đến khoảng đất trống. Đặt tràng hạt kia xuống tức nhưỡng, thả linh tuyền ở bên trên. Tràng hạt kia vốn đã có linh thức, từ khi vào không gian đã bắt đầu hấp thu linh khí, lúc này gặp tức nhưỡng và linh tuyền lập tức mở linh hồn ra, cơ thể bắt đầu hồi sinh.
Thước Nhạc nắm tay Khúc Phàm đi ra xa xa, không lâu sau đã cảm thấy một khí thế khổng lồ úp xuống, cho dù cậu là chủ nhân không gian cũng khó mà chống lại. Toàn bộ thực vật trong không gian dường như cũng cảm nhận được khí thế này, hoa khép lại, lá cây không ngừng lắc lư, bộ dáng thuần phục.
Tiếp theo không gian bắt đầu rung động, khu đất kia xuất hiên một mầm cây, bằng tốc độ cực nhanh mà lớn lên. Linh khí trong không gian cũng bắt đầu tập trung về nơi này, tựa như một đồ vật hút sương mù, hấp thu toàn bộ linh khí nơi này. Một lúc sau, nhưng cây cối ở xa bắt đầu héo rũ. Thước Nhạc nóng lòng, cơ thể cũng bắt đầu đau đớn, quỵ ngã trên đất.
“Nhạc Nhạc, em sao vậy?”
Sắc mặt Thước Nhạc tái nhợt, “Linh khí nơi này sợ không đủ cho nó sử dụng, linh khí do tức nhưỡng và linh tuyền sản sinh ra không theo kịp tốc độ sử dụng của nó, chờ đến khi nó hoàn toàn trưởng thành, sợ rằng những cấy cối trong không gian cũng chết hết, em cũng không cách nào chịu được.” Cậu thật có chút hối hận vì mình quá lỗ mãng.
Khúc Phàm cau mày, nghĩ nghĩ, điều động thần dịch lực trong cơ thể ra. Thần lực kim hoàng sắc từ trong cơ thể trào ra, tiến về phía thần thụ.
“Cẩn thận, nó hiện tại không thể tự khống chế, sợ sẽ hút khô anh mất.”
Khúc Phàm lắc đầu, ngồi xếp bằng trên đất, điều động thần dịch lực trong cơ thể, thả từng chút từng chút ra ngoài.
Tu vi hiện nay của Khúc Phàm tương đương với Xuất Khiếu kỳ, thần dịch lực trong cơ thể cũng không ít, hơn nữa hắn phát hiện tuy thần thụ hấp thu rất nhanh, nhưng thần dịch lực tiến vào trong cơ thể nó, tốc độ sinh trưởng của nó cũng nhanh lên, có lẽ vì khác biệt bản chất năng lượng đi.
Thời gian từng chút trôi qua, ngay vào lúc Khúc Phàm sắp bị nó hút khô, thần thụ cuối cùng cũng ngừng sinh trưởng, hiện đã không thấy được điểm cuối của nó. Từ tán cây rủ xuống từng cành nhỏ, tựa như một sợi dây thừng, trên cành có lá có quả, quả nào cũng màu trắng ngà, dáng vẻ tựa như đào. Nhưng quả luôn mọc thành đôi, màu rất sáng, tựa như ngọc.
Hai người đều không có tâm trạng mà ngắm ngía đám cành lá um tùm như rừng rậm kia, ngồi yên trên đất điều tức. Khúc Phàm cũng chỉ có thể để chút thần dịch lực còn lại trong cơ thể vận chuyển, cũng không dám hấp thu thêm. Hắn cũng biết, linh khí trong không gian của Thước Nhạc đã về không, nếu còn hấp thu sẽ ảnh hưởng xấu tới cậu.
Thước Nhạc đáng thương hơn Khúc Phàm một chút, đã sớm không còn cảm nhận được nữa, tựa như có cả đám miệng nho nhỏ đậu trên người, không để ý chút thì sẽ khiến chúng lần lượt cắn xuống, khiến người ta không chịu đựng được, không dám cử động, chỉ có thể ngồi đó nhắm mắt lại, vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy, có chút dọa người.
Đột nhiên, một cảm giác áp bách mạnh mẽ khiến hai người bừng tỉnh. Hai người giật mình nhìn qua, thần thụ kia, sống lại.
Những tán lá đàng sà xuống kia tỏa ra một chút năng lượng màu trắng ngả vàng, cả trăm triệu cành lá cũng tản ra, trong nháy mắt đã tràn ngập khắp không gian. Thước Nhạc cũng cảm thấy tốt hơn, mà còn cảm thấy đóa hoa sen thứ sáu của mình sắp nở.
Khúc Phàm lúc này thì còn có kinh hỉ lớn hơn nữa, năng lượng này thế mà còn bao hàm cả thần dịch lực, còn thuần hơn so với hắn, mật độ cũng lớn.
“Anh rốt cuộc biết vì sao nó lại là thần thụ.” Khúc Phàm cảm thán.
Thước Nhạc cũng gật đầu, sau đó biến sắc, “Chúng ta ra ngoài.” Nói xong kéo Khúc Phàm ra khỏi không gian.
Sau khi rời khỏi không gian, Thước Nhạc lập tức nằm trên đất, dường như đang ngủ, mà từng nhánh hoa sen đột nhiên xuất hiện từ hai tay cậu. Khúc Phàm không thấy khớp nối, tựa như được mọc ra từ chính tay cậu vậy. Những dây leo này mọc càng ngày càng dài, bọc lấy cơ thể Thước Nhạc, quần áo đang mặc cũng bị xé nát, lộ ra cơ thể cậu.
Khúc Phàm nóng lòng muốn tiến lên xem thử tình huống của cậu, mà những sợi dây kia tỏa ra một luồng năng lượng, ngăn hắn lại. Năm đóa hoa sen hiện lên rất rõ ràng, đóa thứ nhất có hơi trong suốt, đóa thứ hai trắng noãn như ngọc, đóa thứ ba đỏ tươi như máu, đóa thứ tư sương trắng bao phủ, đóa thứ năm bảy màu rực rỡ. Tiếp theo, đóa thứ sáu xuất hiện, kim quang tỏa sáng, trên người Thước Nhạc cuối cùng cũng nở ra đóa hoa sen màu vàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT