-Này, ngươi từ từ ăn thôi, không có ai giành với ngươi đâu mà cứ như quỷ đói đầu thai vậy.

-Tôn nha đầu, mặc kệ hắn đi, chúng ta đi lại xem chiếc giường bằng đá này đi.

Nha hoàn của Lâm Triều Anh chống nạnh quát mắng Trần Tinh thì bị Lâm Triều Anh lôi kéo nghiên cứu giường Hàn Ngọc, còn về Trần Tinh, hắn thì chẳng thèm quan tâm để ý xung quanh mà đang cắm đầu ăn lấy ăn để.

Không ai chú ý rằng, từng tấc da thịt của hắn đang dần dần nhô lên, đang giống như trở lại hình dáng ban đầu, không còn gầy trơ xương nữa. Sự hấp thu phải nói là rất nhanh.

Một bữa cơm đủ 5 người ăn bị hắn giải quyết trong vòng 1 nốt nhạc. Đến khi thức ăn trên bàn không còn nữa Trần Tinh mới ánh mắt tiếc nuối tìm kiếm xung quanh. Bởi vì hắn cảm thấy còn chưa no a.

Mặc dù như vậy nhưng cũng có thể gọi là tạm ổn rồi, cơn đói qua đi cũng là lúc hắn lại hiếu kỳ về xung quanh cũng như về bản thân của mình. Bởi vì trong suốt gần 100 năm băng phong cùng không nhìn thấy ánh mặt trời, thêm vào đó là chỉ hấp thu hàn khí để bổ sung năng lượng tiến hành chữa trị cho nên khuôn mặt hắn có phần trắng bệch, mang một vẻ âm lãnh của người chết bị ướp xác trong phòng lạnh vậy.

Trần Tinh bước đi khắp nơi, đi đến đâu hắn đều nhìn xung quanh rồi gãi đầu. Đến khi đến trước cửa Cổ mộ thì trời cũng đã tối.

-Ngươi thật sự không nhớ gì sao?

Trong lúc Trần Tinh thẩn thờ ngắm sao, thì một giọng nói vang lên. Không ai khác chính là Lâm Triều Anh, hắn giật mình rồi ngơ ngác nhìn sang, ánh mắt dừng lại tại vị trí hai đoàn ngọc phong giữa ngực của Lâm Triều Anh.

-Tỷ tỷ ta muốn ăn bánh bao.

-Ăn ăn, suốt ngày ngươi chỉ biết ăn thôi sao?

Lâm Triều Anh tức giận quát, Trần Tinh thì không để ý gì mà ra vẻ đáng thương

-Ta đói...

Hắn yếu ớt nói, thấy biểu hiện tức giận của Lâm Triều Anh nên cũng biết điều tiếp tục nhìn lên bầu trời.

-Được được, giờ cũng đã trễ rồi có gì ngày mai ta cho ngươi ăn. Xem ngươi bộ dáng này có lẽ cũng không nhớ gì hết.

Lâm Triều Anh cũng không tiếp tục hỏi nữa. Nàng cũng ngồi xuống rồi giống như Trần Tinh nhìn lên trời ngắm sao. Một lúc sau Lâm Triều Anh đột nhiên mở miệng.

-Này, ngươi có từng yêu ai đó sao? Cảm giác tương tư thật khổ a... Ha, xin lỗi, ngươi ngốc như vậy làm sao có thể hiểu được lời ta nói.

-Đúng a, thật khổ thật khó chịu...

Trong lúc Lâm Triều Anh cho là Trần Tinh hoàn toàn không hiểu mình nói gì thì hắn cũng lên tiếng khẳng định.

-Ngươi nói cái gì? Ngươi có thể hiểu được ý của ta?

Trần Tinh không nói gì chỉ lấy tay xoa xoa bụng, khuôn mặt biểu hiện thống khổ.

Lầm Triều Anh thấy vậy cũng lắc đầu không dây dưa nữa, nàng đứng dậy rồi vào trong Cổ Mộ. Còn Trần Tinh ở ngoài tiếp tục nhìn lên trời, hắn ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.

Đến khi trời sáng, ánh nắng đầu tiên ló dạng, chiếu xuống khuôn mặt hắn, Trần Tinh mới từ từ mở mắt ra. Dưới mắt thường có thể thấy, màu da của hắn từ trắng bệch bắt đầu trở nên hồng hào có sức sống hơn.

Hắn đưa tay xoa xoa bụng, việc đầu tiên hắn nghĩ tới đó là thức ăn, thế nhưng hắn lại không đi tìm mà vào trong Cổ Mộ.

Hôm qua có người hứa cho hắn ăn a.

-Tỷ tỷ, ta đói...

Lâm Triều Anh đang chải tóc thì nghe được tiếng nói của Trần Tinh, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ ra hiệu cho nha hoàn của mình. Sau đó lại một mình tiếp tục trang điểm.

Trần Tinh thấy vậy cũng rất an phận không nói thêm gì nữa, hắn bị tạm thời mất trí chứ không phải bẩm sinh thiểu năng. Suy nghĩ đôi khi không thông suốt chứ không phải không biết nó là cái gì.

-Để ta chải tóc cho tỷ...

Trần Tinh đi lại phía sau lưng nàng hắn bắt lấy lược và bắt đầu chải. Lâm Triều Anh hơi sựng lại sau đó cũng thả lỏng người, bởi vì theo phong tục, chỉ có trượng phu mới được quyền chải tóc cho nàng. Nhưng thấy được ánh mắt chăm chú kèm theo động tác tỉ mỉ, không hiểu sao nàng lại không phản kháng gì.

-Phải ngươi là hắn thì tốt biết mấy....

Trần Tinh không phát ra thanh âm nào, hắn vẫn tiếp tục chải tóc cho Lâm Triều Anh, đến khi mùi thơm truyền ra động tác của hắn mới dừng lại, ánh mắt hắn lại ra vẻ đáng thương nhìn Lâm Triều Anh

-Tỷ tỷ....

-Được rồi, đi đi...

Lần này thức ăn hơn lúc trước rất nhiều nên Trần Tinh được một bửa no nê. Cơ thể hắn phồng lên rồi cả người toả sương mờ. Khi sương tan biến cũng là lúc Trần Tinh lấy lại được hình dáng ban đầu.

-Đói quá a....

Không hiểu sao, dù cho hắn có ăn bao nhiều đi nữa, cơ thể vẫn cảm thấy đói. Nhưng không phải cần ăn cơm mà là thiếu đi cái gì đó.

Trần Tinh đương nhiên sẽ không biết, cơ thể hắn đã cạn kiệt năng lượng, thế nhưng kim đan trong cơ thể hắn vẫn còn, chỉ là không có năng lượng cũng như không được hắn chủ động hấp thu linh khí thôi. Làm cho Trần Tinh cảm thấy cơ thể luôn đói bụng.

-Bịch

Đang lúc ngẩn ngơ Trần Tinh cũng không chú ý phí dưới, hắn va phải chướng ngại vật, thân thể ngã về phía trước đập đầu vào tường, âm thanh có thể nói là vô cùng vang dội, đương nhiên là Trần Tinh cũng bất tỉnh nhân sự. Đầu hắn chảy máu nhưng tích tắc vết thương của hắn đã khép lại.

-Tiểu thư, không xong rồi, hắn vấp ngã đầu va phải tường rồi ngất xỉu rồi.

-Sao lại như vậy?

Lầm Triều Anh cùng nha hoàn của nàng vội vàng lại nhìn xem Trần Tinh, có điều khi 2 người lại gần kiểm tra thì cảm thấy bất ngờ về sự thay đổi về diện mạo cũng như bề ngoài của hắn. Không suy nghĩ nhiều 2 nàng giúp hắn kiểm tra vết thương. Nhưng không thấy gì khác ngoài vết máu dính ở trên trán nên đành phải để hắn nằm nghỉ trên giường. Nhưng giường mình làm sao có thể cho nam nhân có thể nằm đành phải đưa hắn nằm trên giường hàn ngọc thôi.

-Tiểu thư, chúng ta cứ để hắn như vậy thôi sao? Liệu hắn có chết không?

-Ta cũng không biết, cứ để hắn như vậy đi, hắn không phải người bình thường đâu.

Thời gian 3 ngày trôi qua, Trần Tinh cũng tỉnh lại, hắn mơ một giấc mơ rất dài, hắn mơ thấy mình cần phải tìm kiếm thứ ai đó, ai đó rất trọng yếu nhưng hắn chẳng biết đó là gì, cho nên hắn muốn đi, đi khỏi Cổ Mộ này.

-Này, ngươi muốn đi đâu?

-Tỷ tỷ, ta muốn đi ra ngoài. Tỷ có thể đi với ta được không?

-Ra ngoài làm gì?

Trần Tinh lắc đầu, hắn chỉ trả lời theo bản năng, thật ra hắn cũng không biết mình tại sao phải đi nữa.

-Ngươi không biết vậy tại sao ra ngoài? Bên ngoài rất nguy hiểm ngươi không có võ công lại khù khờ như vậy rất dễ bị lừa gạt.

-Võ công là gì? Có ăn được không?

-Đây chính là võ công...

Lâm Triều Anh nhìn bộ dáng của Trần Tinh cũng bất đắc dĩ, nàng lật tay phách chưởng vào tường, mặt tường lõm xuống một gốc theo dấu bàn tay của nàng.

Trần Tinh mắt sáng lên cứ như nhìn thấy món đồ chơi mới vậy, hắn bước nhanh tới kiểm tra dấu tay trên bức tường. Sau đó cũng bắt chước chưởng chưởng nhưng đều không có hiệu quả gì...

-Lợi hại a, tỷ tỷ dạy cho ta...Dạy cho ta với...

-Không được

-Tại sao? Dạy cho ta đi, năn nỉ mà...

Trần Tinh lắc lắc cánh tay, bộ dạng thì cứ như rất uỷ khuất vậy, Lâm Triều Anh phì cười, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam nhân biểu hiện như vậy. Bởi vì sao? Đương nhiên là không có ai dám cử động thân mật với nàng như vậy rồi, Lâm Triều Anh cũng không hiểu sao nàng không ghét Trần Tinh. Có lẽ là vì tò mò về thân phận của hắn, cũng có thể là nguyên nhân khác...

-Được được, sợ ngươi rồi, ngươi còn lắc nữa thì tay ta sẽ gãy mất, muốn học võ công trước tiên phải gia nhập môn phái của ta trước.

-Môn phái là gì?

Trần Tinh sau khi mất trí nhớ thì đối với những khái niệm này cứ như là một newbie vậy, Lâm Triều Anh phải tốn thời gian phổ cập lại những kiến thức cơ bản cho hắn.

-Như vậy sao? Ta đã hiểu, vậy môn phái chúng ta tên là gì?

-Tên sao? Gọi là Cổ Mộ đi...

-Vậy ta gia nhập Cổ Mộ a... Tỷ tỷ Dạy ta võ công đi..

-Phải kêu sư phụ....

-Sư phụ là gì? Có ăn được không?

Thời gian từng ngày trôi qua, trong 1 tuần này Trần Tinh bắt đầu luyện tập võ công, phải công nhận một điều là người đã từng quá quên thuộc với việc gì rồi thì khi được làm lại cho dù mất trí nhớ đi nữa cũng sẽ rất thành thạo. Những ngày đầu động tác có hơi cứng ngắt, đến ngày thứ khi hắn thực sự tìm được cảm giác thì cứ như lên đồng vậy.

Những đường kiếm cơ bản liên miên không dứt cứ như là một người đã luyện tập trăm ngàn lần, Lâm Triều Anh cũng trố mắt nhìn, sau đó là khiếp sợ.

-Đây là kiếm pháp gì? ngươi luyện nó khi nào?

Trần Tinh dừng động tác rồi ngơ ngác, ánh mắt hắn không còn sắc bén như khi nảy nữa, giống như 2 người khác nhau trong cùng một thể xác vậy.

-Ta cũng không biết nữa a, có gì không đúng sao tỷ tỷ?

-Không có gì, ngươi có thể luyện lại một lần nữa không?

-Được rồi, nhưng phải cho ta ăn một cái bánh bao, không 2 cái.

Trần Tinh ánh mắt dừng lại trên cặp ngọc phong của Lâm Triều Anh rồi liếm liếm khóe miệng, biểu hiện như là một tên háo sắc một dạng.

-Khi nào ngươi nhớ được tên của mình ta sẽ cho ngươi ăn bánh bao.

Lâm Triều Anh nguýt hắn, ở chung 7 ngày, ngoại trừ đòi ăn ra đôi khi hắn lại biểu hiện như vậy, nhưng không hiểu sao nàng cũng không có biểu hiện gì quá khích, nếu không Trần Tinh cũng không biết bị đánh chết bao nhiêu lân rồi. Mà mỗi lần như vậy, nàng chỉ cần nói câu này là hắn lại từ bỏ.

-Được rồi, ta luyện lại là được chứ gì.

Trần Tinh bắt đầu như biến thành một người khác vậy, những động tác theo bản năng, có thể nói là xuất thần nhập hóa, thế nhưng chẳng có chút uy lực nào ngoại trừ dùng để biểu diễn ra

Lâm Triều Anh cũng đứng quan sát, một lúc sau khi Trần Tinh luyện xong cũng là lúc nàng nhắm mắt lại cảm ngộ, rồi mở mắt ra, mau chóng xoay người rời đi, Trần Tinh cứ tưởng mình làm sai chuyện gì chọc giận Lâm Triều Anh nên không dám đuổi theo.

Hắn đợi nàng đi rồi mới bắt đầu ngồi xuống, ngó nghiêng xung quanh xem có ai khác không, sau đó bắt đầu lật bàn tay, hơi nước trong không khí xung quanh bắt đầu ngưng tụ thành hình dáng của Lâm Triều Anh, một tác phẩm bằng băng tuyệt đẹp ra đời, giống đến từng milimet.

Trần Tinh nhìn thấy Lâm Triều Anh đang bận viết cái gì đó nên hắn cũng không nói gì mà nhẹ nhàng đặt tượng băng lên bàn rồi rời đi.

Khi vừa tỉnh lại sau gần trăm năm băng phong, ngày đầu tiên Trần Tinh cứ như trẻ thiểu năng, nhưng ngày thứ 2 thứ 3 đến ngày thứ 7, Trần Tinh đã hiểu được rất nhiều chuyện, chỉ là hắn không nhớ gì về trước đây cả, chứ suy nghĩ, hành động, đều rất bình thường. Tính cách thì có phần trẻ con một chút vì hắn vẫn chưa tiếp xúc được với nhiều người.

Đối với Trần Tinh, đây cũng coi như là một điều tốt. Bởi vì, việc quên đi tất cả mọi thứ cũng như không còn thực lực gì làm Trần Tinh có một trải nghiệm chân thực hơn, cũng như sẽ có được những kinh nghiệm quý giá. Biết được bản thân yếu về mặt nào và mạnh về mặt nào.

Chiến thắng dựa vào sự nghiền ép thực lực sẽ làm cho những cuộc chiến trở nên nhàm chán, cũng như không học hỏi được điều gì về trận chiến. Đối thủ thua quá nhanh hoặc không có đối thủ xứng tầm làm cho bản thân hắn không thể đánh giá được thực lực của mình đang ở giai đoạn nào. Từ đó mặc dù có quyết tâm, ý chí phấn đấu nhưng cũng sẽ không nỗ lực 100% để đạt được mục tiêu đặt ra.

-Ta là ai a? vì sao ta không nhớ gì cả? chẳng lẽ không có cách nào để ăn bánh bao sao? Thật khổ a…

Trần Tinh chau mày nhìn lên bầu trời lẩm bẩm, nếu như câu này để Lâm Triều Anh nghe được không biết hắn sẽ mất mấy lớp da a.

Chắc có lẽ là do Trần Tinh ngủ trong Cổ Mộ quá lâu nên hắn thường ngủ quên ở bên ngoài. Hắn không biết rằng mỗi đêm khi hắn ngủ Lâm Triều Anh sẽ đi ra nhìn hắn xem hắn có an toàn hay không rồi mới trở vào.

Nàng cũng không biết tại sao lại như vậy, có lẽ đây là cách để nàng dừng suy nghĩ về Vương Trùng Dương.

-Ủa, sao lại có bé gái ở đây?

Trần Tinh sau khi thức dậy đi xung quanh tìm kiếm chỗ để giải quyết thì hắn nhìn thấy có một bé gái đang bất tỉnh bên dưới gốc cây. Thấy vậy đương nhiên là hắn đem về giao cho Lâm Triều Anh, bản thân hắn như một tờ giấy trắng chỉ mới được viết lên đó vài chữ làm sao có đủ kiến thức cũng như khả năng để chăm sóc hài từ này?

-Tỷ Tỷ, mau lại đây xem, ta nhặt được một tiểu cô nương này....

Trần Tinh ở bên ngoài hô lớn đương nhiên làm kinh động Lâm Triều Anh cùng Tôn nha hoàn.

-Tiểu cô nương mà ngươi bảo nhặt được, đâu phải món đồ gì mà nhặt?

-Có khác nhau gì sao?

Trần Tinh nghe Tôn nha hoàn nói tròng mắt liền chuyển biểu hiện khó hiểu.

-Không cần nói nữa, mau đưa ta tiểu cô nương này.

Lâm Triều Anh cắt đứt lời 2 người rồi nhanh chóng kiểm tra tình trạng của bé gái này. Rất may mắn đó là không có vết thương nào chỉ là do đói quá ngất xỉu thôi.

-Ngươi hãy đưa cho ta tiểu cô nương này, ta sẽ chăm sóc nàng.

Trần Tinh không do dự giao bé gái cho Lâm Triều Anh, hắn tung tăng rời đi, tiếp tục hành trình khám phá của mình, khám phá ở đây cũng chỉ đi dạo xung quanh thôi, bởi vì hắn sẽ không biết đường trở về a.

-Này, ngươi là ai vậy? Tại sao ở nơi này?

Trần Tinh đang đi dạo xung quanh thì một tiếng nói vang lên. Hắn xoay người nhìn lại, người này là một thiếu niên niên kỷ khoảng 14-15 tuổi. Ăn mặc một bộ đạo sĩ phục.

-Ngươi đang hỏi ta sao?

-Ở đây chỉ có mình ngươi, không hỏi ngươi thì hỏi ai?

-Không phải còn có ngươi nữa sao?

-Cũng đúng, nhưng mà ngươi là ai vậy? Tại sao lại ở địa bàn của Toàn Chân chúng ta? Có phải ngươi muốn bái sư không? Để ta dẫn ngươi đi gặp sư huynh, ta sẽ có sư đệ haha. À không phải, sư điệt mới đúng.

Trần Tinh còn chưa kịp nói gì liền bị nhóc này nắm tay lôi đi. Không cần nói cũng biết đây chính là Châu Bá Thông, Thời gian tính toán cũng đúng, vả lại võ công của hắn cũng là do Vương Trùng Dương truyền cho. Còn việc hiện tại Cửu Âm Chân Kinh cũng còn chưa ra đời. Cái danh ngũ tuyệt đương nhiên vẫn còn chưa có ai nhắc câu cửa miệng.

-Sư huynh, sư huynh ta mang về một tên đệ tử đầu tiên này...

-Bá Thông, vì sao ta đã nói bao nhiêu lần rồi mà đệ vẫn không sửa đổi? Không thể làm việc gì cũng hấp tấp như vậy.

Vương Trùng Dương đầu đính kim quang từ phía trong đi ra, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ nghiêm nghị.

-Biết rồi sư huynh, ta dẫn đến cho huynh một đệ tử này.

Châu Bá Thông nhanh chóng đánh lạc hướng, tính cách của hắn mãi là như vậy, trẻ con và sẽ không bao giờ trưởng thành.

Vương Trùng Dương nghe Châu Bá Thông nói vậy mới để ý Trần Tinh. Y không thể không nhìn thêm vài lần, bởi vì Trần Tinh quá nổi bật.

-Ngươi đến đây để bái sư sao?

-Không có a.

Trần Tinh lắc đầu nguầy nguậy trả lời. Vương Trùng Dương nghi hoặc nhìn sang Châu Bá Thông.

-Đệ thấy hắn xuất hiện sau núi nên tưởng hắn đến bái sư. Toàn chân giáo chỉ có 2 người chúng ta....cho nên..

Châu Bá Thông gãi đầu giải thích...Vương Trùng Dương nghe rõ đầu đuôi cũng lắc đầu.

-Sư đệ của ta không đúng đã quấy rầy các hạ, ta sẽ dạy dỗ hắn mong các hạ thứ lỗi.

Vương Trùng Dương chấp tay cung kính xin lỗi Trần Tinh.

-Không có gì, không có gì... Nhưng mà....

Trần Tinh xua tay, đương nhiên là hắn sẽ không giận hay trách cứ gì thế nhưng...

-Không biết các hạ có điều gì khó nói....

-Ta không nhớ đường về....

Vương Trùng Dương nghe nói cũng lộ vẻ bất ngờ, hắn cũng khó xử không biết làm sao nên đành phải giữ Trần Tinh lại, bởi vì trời cũng đã sắp hoàng hôn rồi.

Từ đây đến sau núi cũng không phải mấy phút là tới...

Ngày hôm sau, trước cửa Toàn Chân đã bị người quấy rối. Không ai khác chính là Lâm Triều Anh, nàng cũng rất phân vân khi lựa chọn đi đến nơi này.

-Triều Anh, muội đến đây làm gì? Ta và muội sẽ không có kết quả...

Vương Trùng Dương thấy sự xuất hiện của Lâm Triều Anh nên cho là nàng đến tìm hắn để đòi hắn lấy nàng.

Nếu không có sự xuất hiện của Trần Tinh thì 2 người này cũng hữu duyên mà vô phận thôi. Bởi vì một người trọng mặt mũi, một người lại truy cầu hoàn mỹ đại đạo.

-Ta đến đây để tìm người, chẳng có liên quan gì tới ngươi cả.

Lâm Triều Anh với khuôn mặt lạnh lùng trả lời, việc tìm Trần Tinh cũng chỉ là lý do để nàng tới đây thôi.

-Tìm người? Ở đây có người muội cần tìm sao?

-Tỷ tỷ đến rồi à, này tiểu đệ đệ ta phải trở về thôi.

Vương Trùng Dương vừa dứt lời cũng là lúc Trần Tinh hớn hở nói sau đó hắn nhìn về phía Châu Bá Thông vỗ vỗ đầu đối phương rồi chạy về phía Lâm Triều Anh.

Vương Trùng Dương nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Trần Tinh, Lâm Triều Anh cũng không nói thêm gì, nàng mang Trần Tinh rời đi, có lẽ đây là lần cuối cùng 2 người này gặp mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play