-Không thể, nếu như đổi lại một người có tạo nghệ trận pháp cao siêu thì chắc hẳn là có biện pháp. Bất quá về phương diện này ta không quá am hiểu. Mạnh mẽ phá trận đối với ta mà nói là việc cỏn con. Thế nhưng muốn ta bảo trụ nữ nhân kia không gặp nguy hiểm thì lại rất khó.
Trần Tinh nghe thế liền trầm ngâm trong chốc lát:
-Như vậy sao? Thế có cách nào giúp ta có thể thấy rõ hoàn cảnh xung quanh không?
Nghe Trần Tinh hỏi vậy, lần này Huyết Long ngược lại là thoải mái gật đầu đáp:
-Việc này thì đơn giản, ngươi chỉ cần làm theo ta liền được.
Huyết Long nói đến đây liền thủ quyết nhất động bắt đầu truyền cho Trần Tinh biện pháp phá giải.
Kỳ thực biện pháp này cũng không quá khó. Nói cho đúng hơn biện pháp này chỉ là tập trung linh lực dựa theo lộ tuyến mà vận chuyển. Đi một vòng quanh nhãn đồng để tăng hiệu quả nhãn lực.
Nếu như đổi lại người bình thường mà nói, có lẽ sẽ khó khăn khi bắt đầu vận chuyển dựa theo lộ tuyến mà Huyết Long chỉ dẫn. Bất quá đối với Trần Tinh thì việc này lại vô cùng dễ dàng, bỡi lẽ trước đó Trần Tinh cũng đã tu luyện một môn đồng thuật Ngũ Hành Âm Lôi Quyết.
Nhắc đến việc này, Huyết Long tựa hồ cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Hắn nhìn Trần Tinh hai mắt tử sắc điện mang loé lên một vẻ mặt nghi hoặc, một cảm giác vô cùng quen thuộc chậm rãi hiển hiện. Thế nhưng rất nhanh Huyết Long liền yên lặng lắc đầu dẹp bỏ những suy nghĩ này.
Chiếu theo Huyết Long nói, nhãn thuật cũng có một phân cấp trình độ riêng biệt.
Bất kể tu luyện nhãn thuật nào đều dựa trên cấp độ này đến phân cấp. Theo tứ tự là, Mắt Sáng Như Đuốc, Hư Thất Sinh Bạch, Động Ẩn Như Hơi, Thấu Tỏ Mọi Việc, Phân Biệt Thật Giả, Đằng Sinh Tử Điện, Động U Nến Xa, Thấu Triệt Huyền Cơ, Phóng Nhãn Càn Khôn. Hết thảy chín cấp bậc.
Trần Tinh hiện tại đang ở giai đoạn đầu của của cấp bậc Mắt Sáng Như Đuốc.
Ở giai đoạn này có thể phá giải một ít chướng nhãn pháp, bất quá muốn tìm thấy trận nhãn là không thể nào.
May mắn là trận pháp này chỉ ảnh hưởng về mặt tinh thần. Sau khi đã vượt qua được huyền cơ trong đó thì Trần Tinh chỉ cần phá giải chướng nhãn pháp rồi đi ra ngoài nữa là xong.
Mạnh mẽ phá huỷ trận pháp cũng được, bất quá còn tuỳ thuộc vào việc Trần Tinh muốn kết cuộc thế nào cho Bào Tịnh thôi.
Hắn vận chuyển nhãn lực, tử sắc điện mang lấp tức loé lên, ánh mắt sáng rực hẳn lên.
Trần Tinh tầm mắt nhìn đến đâu thì yên vụ tựa như lập tức thối lui đến đó, lộ ra hoàn cảnh mười phần rõ ràng.
Hắn nhìn đến Bào Tịnh thời điểm, thì đã thấy nàng đứng yên không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, hai bên khoé mắt còn chảy xuống hai hàng thanh lệ.
Chẳng biết bên trong ảo cảnh nàng đã gặp phải chuyện gì thương tâm.
Trần Tinh chỉ nhìn một chút rồi bắt đầu tìm kiếm xung quanh ý đồ tìm ra trận nhãn sau đó xem xét tình huống. Hắn dựa theo luồn khí tức Yêu Thú Kỳ toả ra bắt đầu tiến sâu thêm.
Bất quá chỉ đi hơn mười mấy bộ thời điểm thì Trần Tinh đã chứng kiến một cái bãi đất trống.
Bãi đất trống xung quanh chẳng cỏ cũng không có cây, thứ duy nhất tồn tại đó là một nhánh hoa trung tâm bãi đất trống.
Nhánh hoa không lớn, nhưng lại vô cùng mỹ lệ, hương thơm toả ra nhàn nhạt dịu nhẹ. Chỉ hít một hơi có thể khiến tâm thần phiêu nhiên bất định, cả người đều nhẹ nhàng tựa mây trôi trên bầu trời như thế.
Bất quá, Trần Tinh chú ý không phải nhánh hoa này, mà là ngay tại trung tâm nhánh hoa. Ở đó, một cái thất thải hồ điệp đang tĩnh tĩnh phiến động hai cánh.
Hồ điệp lộng lẫy như một vị công chúa khoát trên mình xiêm y hoa lệ, nhất là hai cánh của nó nhẹ nhàng đung đưa cứ như nó đang nhảy múa như thế. Tầm mắt Trần Tinh vừa nhìn liền không cách nào dời đi.
-Tỉnh lại đi, không cần loạn nhìn.
Đúng lúc này, thanh âm của Huyết Long đột nhiên vang lên kéo Trần Tinh từ trong say mê khôi phục lại thanh minh.
Hắn lắc lắc đầu thu hồi tầm mắt, khuôn mặt bắt đầu biến ảo, thanh âm trầm thấp nói:
-Dâm long, có vẻ đây là trận nhãn thì phải?
Huyết Long gật gù:
-Không sai, bất quá ngươi dù có phá huỷ nó cũng không có tác dụng gì cả. Nữ nhân kia hiện tại đang trong ảo cảnh. Nếu mạnh mẽ cắt đứt cũng chỉ tổn hại đến nàng mà thôi.
Trần Tinh nhíu chặt mày hỏi tiếp:
-Ngươi có nhìn ra điểm gì lạ ở đây không? Ta cảm giác tựa hồ trận pháp này không đơn giản.
Huyết Long nghe thế liền khoát tay:
-Ngươi đừng hỏi ta vấn đề này, nói thật thì trận pháp ta không biết cái gì cả. Cho nên hiện tại cũng chỉ có cách đợi thôi. Ngươi tự lo liệu lấy, ta ngủ đây. Khi nào cần thì cứ việc đánh thức ta một tiếng.
Nói đến đây, Huyết Long cơ hồ không đợi Trần Tinh nói thêm cái gì liền im bặt. Trần Tinh bất đắc dĩ chỉ có thể lắc đầu.
Một lúc sau, hắn mới thu hồi tầm mắt trở về xem xét tình huống.
La Khinh Y thì vẫn ngủ sau, Bào Tịnh vẫn đứng đấy. Trần Tinh không còn cách nào khác ngoài việc đi lanh quanh xem xét tình huống.
Hắn đi một hồi thì lại trở về khoảng đất trống đó.
Đang muốn rời đi thì đột nhiên lúc này, nhánh hoa bắt đầu toả ra ánh sáng hồng nhạt rực rỡ, quang mang bắn ra bốn phía vô cùng bắt mắt.
Trần Tinh sắc mặt có chút biến đổi nhanh chóng lùi về sau làm ra đề phòng.
Tích tắc, khi quang mang thu liễm đi. Một thân ảnh mờ ảo xuất hiện trước mặt Trần Tinh.
Thân ảnh này yểu điệu thướt tha, quốc sắc thiên hương bộ dáng, khuôn mặt tịnh lệ đoan trang, trên tay nàng còn cầm lấy một cái lãng hoa. Lãng hoa bên trong một con thất thải hồ điệp đang đậu lấy.
Chứng kiến cảnh này, Trần Tinh híp mặt lại thành nhất tuyến. Mở miệng liền trầm thấp chấn vấn:
-Ngươi là người nào?
Trần Tinh nói xong, yên lặng phát động nhãn lực tham chiếu chiến lực đối phương.
Bất quá để Trần Tinh thất vọng chính là, hắn hoàn toàn không thể nhìn ra cái gì.
Nử tử nghe được lời này, ánh mắt toát lên vẻ u buồn nhìn hồ điệp bên trong lãng ho nhẹ giọng nói:
-Ta chỉ là một cái đã chết không biết bao nhiêu năm nữ nhân mà thôi. Bất quá vì tiểu Điệp cho nên chấp niệm chưa thể tiêu tán.
Trần Tinh nhìn thân ảnh mờ ảo tuỳ thời có thể tan biến trước mắt lẳng lặng nhìn lấy. Ánh mắt của nàng ẩn chứa vô hạn ôn nhu, hoàn toàn phát ra từ nội tâm yêu thích, không phải giả dối chủng loại kia.
Chỉ là Trần Tinh tựa hồ không để tâm lắm vấn đề này. Hắn nhìn nàng trực tiếp hỏi:
-Như vậy thì sao? Ngươi chính là người tạo ra trận pháp này? Mục đích của người là cái gì?
Nữ nhân ngẩng đầu nhẹ nhàng nâng niu hồ điệp trong lòng bàn tay sau đó vươn ra hướng về Trần Tinh nói:
-Đúng vậy, trận pháp này là ta tạo ra. Mục đích thì có hai. Một là tìm truyền nhân kế thừa y bát, hai là thay ta chăm sóc tiểu Điệp. Nó là người thân duy nhất của ta, ta không muốn vì sự biến mất của ta mà làm cho nó cảm thấy cô đơn.
Vừa nói đến đây, thất thải hồ điệp tựa như có linh tính phiến hai cánh càng thêm mãnh liệt.
Nữ tử chỉ gãy ngón tay trêu chọc cười cười.
Trần Tinh thu tất cả vào trong mắt, hắn im lặng không nói cái gì mà tiếp tục hỏi:
-Nếu lời nói của ngươi là thật, thế thì thì xin lỗi ta không có hứng chăm sóc tiểu Điệp gì đó của ngươi. Còn về y bát thì lại càng không thể.
Nữ tử nghe vậy liếc mắt nhìn Trần Tinh, ánh mắt mang theo một cỗ khinh miệt chi sắc, hắng giọng nói:
-Hừ, ai nói để ngươi kế thừa y bát của ta? Ngươi một cái nam nhân vọng tưởng chạm vào tiểu Điệp. Bằng ngươi cũng xứng?
Trần Tinh nhướng mày:
-May mắn là ngươi đã chết, nếu ngươi còn sống ta không ngại tiễn ngươi một đoạn đường.
Nữ tử nghe vậy cũng hừ lạnh một tiếng, bất quá nàng không nói gì.
Theo nàng thấy, dù sao bản thân mình cũng đã chết, đây chỉ là một tia chấp niệm chưa tán mà thôi. Không cần thiết vì một cái nam nhân thô lỗ này đôi co miệng lưỡi, mặc dù Trần Tinh nhìn có chút tuấn lãng. Bất quá nàng đối với nam nhân không có ý tứ, cho nên tất cả nam nhân trong mắt nàng đều như nhau cả mà thôi.
Trần Tinh thấy nữ tử im lặng. Hắn tiếp tục hỏi:
-Bằng hữu của ta có phải là đang nhận khảo nghiệm?
*Hết chương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT