Điểm tinh mang nhàn nhạt ở dưới hố đen có thể là nội đan của Sâm Thuỷ Cự Viên sót lại. Bởi lẽ, ngoại trừ nó ra, Trần Tinh hoàn toàn không nghĩ tới vật gì có thể tồn tại được khi chịu ảnh hưởng của vụ giao phong vừa rồi.
Trần Tinh tốc độ rất nhanh, cho nên chỉ trong tích tắc hắn liền xuất hiện ở dưới đáy hố.
Khi khoảng cách điểm tinh mang càng ngày càng gần, Trần Tinh có thể ngửi được mùi vị huyết tinh nồng nặc. Bất quá việc này đã nằm trong dự đoán, cho nên Trần Tinh cũng không để ý mà mau chóng bắt lấy nội đan Sâm Thuỷ Cự Viên rồi rời đi.
Vừa ra khỏi miệng hố, Trần Tinh chứng kiến Lục Triển Ngưu cùng Hạng Thiếu Tu có vẻ chật vật bay tới.
Hai người bọn họ trên người y phục cũng thiếu khuyết nhiều chỗ, loang lỗ những vết máu tươi, sắc mặt có chút trắng bệch nhưng ánh mắt vẫn như cũ mang theo vài phần đắc ý.
Thế nhưng bọn họ đắc ý cái gì thì lại hoàn toàn không biết.
Lúc này, khi thấy thân ảnh Trần Tinh, hai người có phần sửng sờ, đang muốn chất vấn thời điểm thì lại chứng kiến Trần Tinh trên tay đang nắm lấy khoả nội đan của Sâm Thuỷ Cự Viên thì bất giác hai người liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Hạng Thiếu Tu giận dữ quát lên một tiếng:
-Tặc tử, mau buông ra nội đan, ngươi đây là muốn chết!
Nói đoạn, cơ hồ Hạng Thiếu Tu trực tiếp ra tay mà không cho Trần Tinh bất kỳ cơ hội lên tiếng nào.
Hắn lật tay liền phách ra một chưởng, chưởng phong gào thét đánh về phía Trần Tinh.
Đối mặt nhất chưởng này, Trần Tinh tuỳ tiện một ngón tay cũng có thể phá nát, không phải hắn đã mạnh mẽ, mà là Hạng Thiếu Tu dường như trận chiến vừa rồi cũng đã sức cùng lực kiệt, cho nên một chưởng này chỉ được cái vẻ bề ngoài, bên trong nội hàm thì lại rỗng tuếch.
Bất quá, không đợi Trần Tinh xuất thủ phá giải thì một thân ảnh liền chắn trước mặt hắn đánh nát chưởng lực của Hạng Thiếu Tu.
Chứng kiến thân ảnh này, Trần Tinh có phần bất ngờ, Lục Triển Ngưu thì hơi híp mặt lại nhưng không lên tiếng, tựa hồ có điều suy nghĩ. Về phần Hạng Thiếu Tu thì lại cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ nói:
-Bào Tịnh, ngươi muốn cùng ta đối nghịch?
Không sai, người này chính là Bào Tịnh, nàng không để ý đến Hạng Thiếu Tu mà quay người nhìn Trần Tinh, nét mặt có chút mừng rỡ lên tiếng:
-Công tử, ngươi làm sao xuất hiện ở đây?
Đối mặt với thái độ nhiệt tình của Bào Tịnh, Trần Tinh chỉ là nhàn nhạt trả lời:
-Nghe được một điểm động tĩnh cho nên ta đến xem thử mà thôi.
Vừa nói, Trần Tinh động tác không nhanh không chậm thu hồi nội đan Sâm Thuỷ Cự Viên vào, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt Hạng Thiếu Tu như muốn phun lửa.
Bào Tịnh cũng chứng kiến Trần Tinh động tác này, thế nhưng nàng cũng không lên tiếng nói cái gì mà nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt lưu chuyển vài phần theo dõi Trần Tinh.
-Bào Tịnh, phải chăng đây là lựa chọn của ngươi? Ngươi nên biết, ngươi làm như vậy ý nghĩa sẽ như thế nào! Hắn không thể bảo vệ được ngươi!
Hạng Thiếu Tu sau khi hít một hơi, tâm trạng cũng bình tĩnh mấy phần. Hắn hướng Bào Tịnh sâu kín nói một câu, ý tứ cảnh cáo thập phần rõ ràng.
Chỉ là Bào Tịnh tựa hồ không để tâm lắm, nàng tự giác song song đứng bên cạnh Trần Tinh, mặt đối mặt hướng Hạng Thiếu Tu cùng Lục Triển Ngưu đối lấy.
Thái độ của Bào Tịnh đã quá rõ ràng, không cần phải nói thêm.
Trần Tinh đối với lời nói của Hạng Thiếu Tu mặc dù không hiểu, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều lắm vấn đề này.
Chứng kiến Bào Tịnh như thế lựa chọn, Hạng Thiếu Tu song quyền nắm chặt, có chút sát ý nhìn về phía nàng, còn về ánh mắt khi nhìn lấy Trần Tinh thì càng không cần phải nói.
Hạng Thiếu Tu giận quá hoá cười hô liền ba tiếng:
-Được! Được! Được!
-Nếu ngươi đã muốn chết thì đừng trách ta xuất thủ độc ác!
Nói xong, Hạng Thiếu Tu liền động thủ, bất quá chưa kịp ra tay thì Lục Triển Ngưu ở một bên vội vàng ngăn cản, hắn nói:
-Bào Tịnh sư muội, ngươi cùng Thiếu Tu có khúc mắc gì thì ta không tiện xen vào, việc ngươi lựa chọn tuy có dính dáng đến chúng ta nhưng đó là lựa chọn của ngươi, ta tôn trọng điều đó. Bất quá, Sâm Thuỷ Cự Viên nội đan là Khương Kiệt sư đệ dùng mạng đổi lấy, không thể cứ như thế bị hắn cướp đi được. Ta khuyên sư muội không nên xen vào chuyện này!
Lục Triển Ngưu nói như vậy, khuôn mặt tuấn tú bắt đầu cũng trở nên nghiêm nghị hơn rất nhiều.
Bào Tịnh nghe vậy tựa hồ có điều suy nghĩ, trong lúc đó thì Trần Tinh lại không biết đang nghĩ cái gì.
Bất quá ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Triển Ngưu nhiều hơn vài phần ngưng trọng cùng chán ghét cảm giác.
Không sai, chính là chán ghét tới tận xương tuỷ.
Lý do ư?
Dựa theo lời nói của Lục Triển Ngưu, Khương Kiệt là đã chết.
Tuy nhiên nếu suy nghĩ cẩn thận lại vấn đề thì tựa hồ đây cứ như là một tràng âm mưu được thiết kế từ trước.
Khương Kiệt mặc dù nóng tính không sai, bất quá hắn làm sao có thể ngu xuẩn đến mức bồi cả mạng sống mình vào như thế.
Một kích mang tích huỷ thiên diệt địa vừa rồi uy lực mười phần không cần bàn cãi, chỉ là Khương Kiệt làm sao không nghĩ tới vấn đề bản thân hắn sẽ vẫn lạc đây? Do đó Trần Tinh chắc chắn Khương Kiệt có chiêu số bảo vệ bản thân.
Thế nhưng Lục Triển Ngưu lại nói Khương Kiệt đã chết, điều này nói lên vấn đề gì?
Trần Tinh dám chắc tám phần Khương Kiệt không phải chết do vụ giao phong vừa rồi mà là do Lục Triển Ngưu ở phía sau giở trò.
Nguyên cớ là vì vừa rồi vụ nổ phát sinh, Trần Tinh có nghe được tiếng la hét của Lục Triển Ngưu, rất có thể đây là mở đầu cho mưu đồ của hắn. Cộng thêm lúc hắn cùng Hạng Thiếu Tu tỏ vẻ xuân phong đắc ý trên mặt cũng có thể liên quan đến vấn đề này.
Trần Tinh trong lòng vừa nghĩ liền tinh tường sự việc, bất quá hắn không nói lời nào mà lẳng lặng theo dõi kỳ biến. Hay nói đúng hơn là hắn muốn xem Bào Tịnh sẽ lựa chọn thế nào trong việc này.
-Sư huynh thứ lỗi, ta cũng không muốn cùng các ngươi là địch, bất quá ta vẫn là lựa chọn ở bên này.
Ngay lúc Trần Tinh thu hồi suy nghĩ thì Bào Tịnh cũng lên tiếng lựa chọn trận tuyến.
Lời nói tuy không quá cứng rắn nhưng phảng phất rất chắc chắn không thể nào thay đổi.
Trần Tinh trong lòng nho nhỏ một tia cảm động, đương nhiên chỉ là một tia vô cùng nhỏ bé không đáng kể hoặc ảnh hưởng đến quyết định của Trần Tinh nếu Bào Tịnh làm ra việc gì bất lợi đối với hắn.
Bảo Tịnh nói như vậy, Lục Triển Ngưu cơ hồ cũng không nghĩ tới, chỉ là hắn rất nhanh liền híp đôi mắt lại, không nói với nàng thêm cái gì, dư quang thì liếc nhìn Trần Tinh nhẹ giọng nói:
-Vị sư đệ này, Sâm Thuỷ Cự Viên là do chúng ta dày công cực khổ mới có thể giết chết nó được. Ngươi lại thừa cơ chiếm lấy nội đan của nó, làm như vậy thì không hợp tình hợp lý cho lắm. Ngươi nên giao nó ra đi, tránh cho chúng ta phát sinh chiến đấu không cần thiết.
Trần Tinh chẳng muốn nhiều lời vô ích đối với Lục Triển Ngưu, hắn chỉ nhàn nhạt lên tiếng:
-Đừng gọi huynh đệ thân thiết như vậy, đồ trong túi ta thì là của ta. Ngươi muốn lấy, cứ việc phóng ngựa lại đây!
Lục Triển Ngưu nghe vậy sát ý bạo khởi, chỉ là hắn vẫn tương đối nội liễm, cho nên bề ngoài khí tức không có cái gì thay đổi. Một tia sát khí dường như cũng không lộ ra.
Tuy nhiên, Trần Tinh thời thời khắc khắc đeo theo dõi Lục Triển Ngưu, cho nên sát ý của hắn không thể nào thoát khỏi pháp nhãn của Trần Tinh.
Trần Tinh trong lòng cười lạnh liên tục, hắn chỉ cần một cái lý do, cái lý do chính đáng liền có thể giải quyết đám người này. Cho dù những môn phái khác có tới hỏi tội thì cơ bản tiểu sử của hắn đối với việc trà trôn vào Tiên Môn vẫn xem như trong sạch.
*Hết chương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT