Tà Minh sau khi diễn xong vai diễn liền lùi về phía sau, nhường chỗ cho người khác.
Hình Điện cùng Luyện Đan Điện đều đã xuất động, kế tiếp sẽ là điện nào ra sân đây?
Mọi người không khỏi nghĩ đến, trong lòng có chút rục rịch khó nhịn. Tại sao lại không tuyên bố thể loại luôn, hà cớ gì phải kéo dài thời gian như vậy cơ chứ?
Trong khi mọi người nghi hoặc, Hàn Thiên Ma đột nhiên truyền âm cho những trưởng lão còn lại.
-Bọn họ đã đến chưa?
Câu hỏi tựa hồ không cần câu trả lời, bởi lẽ Hàn Thiên Ma thực lực là cao nhất. Ngay cả ông ta còn không cảm ứng được thì ai có thể cảm ứng đây?
Vấn đề là, "bọn họ" trong miệng Hàn Thiên Ma là chỉ ai?
Một lão giả đưa tay vuốt bộ râu của mình truyền âm nói:
-Không một ai đến cả. Xem ra đám tiểu tử này cũng không đơn giản. Bọn chúng dường như đã biết trước chúng ta muốn ra tay thì phải.
Nghe những lời này, những người khác nhao nhao nhẹ điểm đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hàn Thiên Ma hơi trầm ngâm không biết nghĩ cái gì. Lúc này Tà Minh đột nhiên truyền âm:
-Các ngươi không cần phải tỏ vẻ như vậy, bọn họ không đến chưa chắc là một chuyện xấu. Chúng ta mục đích lần này là diệt sạch các tai mắt của đám người kia. Thế nhưng một khi làm như vậy thì không thể quay đầu. Dù có lấp liếm thế nào e rằng khó tránh được một trận đại chiến.
-Tuy chúng ta đã tính toán kỹ càng, thế nhưng ta xem tên Trần Tinh tiểu tử kia cũng không tệ. Mấy ngày hôm trước hắn còn giết chết Trâu Chí Hào một cách gọn gàn. Điều này chứng tỏ chỉ cần tạo điều kiện thuận lợi cho hắn thì việc giải quyết La Khinh Y cùng đám người kia không phải là việc khó. Chúng ta có thể cótheem thời gian dự trù cho kế hoạch hoàn mỹ nhất.
Nghe vậy, mọi người cũng đồng tình đi lên. Công Minh tiếp lời:
-Tà Minh nói không sai, hiện tại chỉ có thể hy vọng La Khinh Y không truyền tin tức về Trần Tinh ra ngoài. Nếu không phải nàng ta biết chuyện này, chúng ta làm sao có thể lựa chọn con đường này cơ chứ? Vạn bất đắc dĩ thì gồng mình gắng gượng thôi.
Nghe vậy, Hàn Thiên Ma cũng hừ lạnh một tiếng, tựa hồ có chút không vui:
-Tên tiểu tử Trần Tinh kia, ai có thể chiếm hắn tiện nghi? Chưa nói đến thủ đoạn của hắn đúng là độc ác. Dù gì Trâu Chí Hào cũng là người của chúng ta. Vậy mà hắn nói giết liền giết. Đúng thật là không coi ai ra gì mà!
Tà Minh đột nhiên cười trên sự đau khổ của người khác, ông ta truyền âm:
-Vô độc bất trượng phu! Vả lại tên Trâu Chí Hào kia đối với La Khinh Y đều là một mảnh tình si. Đến phút cuối cùng không biết hắn còn giúp ai đây? Giết chết cũng không sao!
Hàn Thiên Ma nghe vậy liền nghẹn lời, ông ta hừ thêm một tiếng phong bế truyền âm, tựa hồ không muốn nghe nữa.
Những người này trao đổi cũng không mất bao nhiêu thời gian. Ngay khi Hàn Thiên Ma phong bế truyền âm thuật liền có người hiểu ý ra sân.
Lúc này, một lão giả trong nhóm cử động làm hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Bộ dáng không uy dũng như Cao Minh, không rườm rà nổi bật như Tà Minh. Lão giã một thân trang phục mộc mạc, thế nhưng khí chất tiên phong đạo cốt rõ ràng tựa như Thái Dương.
Lão giả một tay chấp sau lưng, tay còn lại không ngừng vuốt vuốt bộ râu của mình, sống lưng thẳng tấp, đầu ngẩng vừa đúng 45 độ, ánh mắt nhắm lại, nhấp môi lẩm bẩm, hoàn toàn không phát ra bất kỳ thành âm.
Tức thì, trên bầu trời dị tượng đột nhiên phát sinh khiến phía dưới mọi người trên mặt chợt biến hoá lạ thường. Có sùng bái, có khiếp sợ, có ước ao.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào xuất hiện những văn tự to lớn hoàng kim rực rỡ trên bầu trời. Mỗi một chữ cứng cáp hữu lực, vừa nhìn liền cảm nhận được nó tràn ngập uy lực không thể xem thường.
Có người từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần không ngừng lẩm bẩm:
-Nghe đồn Bạch Hạ trưởng lão sở hữu thần thông Kim Khẩu vô cùng lợi hại. Xem ra lời đồn là thật...
Trần Tinh đương nhiên cũng chứng kiến đến tràng cảnh này. Nghe được lời đó, trong lòng cũng sinh ra mấy phần hiếu kỳ. Hắn nhịn không được hướng người kia dò hỏi:
-Sư huynh dường như rất hiểu biết về Bạch Hạ trưởng lão?
Người thanh niên đang tập trung tinh thần, đột nhiên nghe Trần Tinh hướng mình nói thế có phần sửng sốt. Trên mặt càng là loé qua một tia bối rối chi sắc. Chỉ là rất nhanh người này liền trấn định trở lại, hắn tỏ ra bình thản gật đầu, ánh mắt thì nhìn về phía Bạch Hạ trưởng lão cảm thán nói:
-Bạch Hạ trưởng lão tính cách là dễ chịu nhất so với những trưởng lão khác, điềm tĩnh, cử chỉ văn nhã, là một người mộc mạc giản dị, gần gũi với các đệ tử. Ông ta tu hành cũng so với người khác khác lạ. Lấy Văn nhã làm chính, nghe nói cũng bởi vì tính cách này của Bạch Hạ trưởng lão nên ông ta mới so với người khác được ưu ái.
-Tu tới Tán Tiên tầng thứ tiếp xúc với pháp tắc liền cơ thể sản sinh ra một loại lực lượng, cái này liền là thần thông Kim Khẩu.
-Mọi người lưu truyền, Kim Khẩu môn thần thông này cực kỳ quỷ dị khó phòng. Mỗi một chữ đều ẩn chứa cường đại uy năng. Chữ chữ chấn thiên nhiếp.
-Kim Khẩu vừa xuất, đá cũng có thể hoá vàng, vạn vật đều phát sinh cải biến. Đáng sợ hơn là những văn tự kia. Bạch Hạ trưởng lão chỉ cần vận dụng linh lực sau đó nói những từ đại loại như: Hoả, Thuỷ, Kiếm,... Thì lập tức những văn tự đó chẳng khác nào trở thành tuyệt chiêu công kích của ông ta. Vô cùng quỷ dị.
Trần Tinh thần tình tỏ ra mấy phần hưng phấn biểu lộ, chỉ là rất nhanh bị hắn áp chế đi. Trần Tinh hiểu rõ, thần thông là một loại vô cùng huyền diệu đồ vật, không phải muốn học là học được. Nghe qua sợ bộ thì Trần Tinh cũng đã có ý định nhượng Bạch Hạ trưởng lão dạy cho hắn.
Thế nhưng, không nói đến việc Bạch Hạ có hay không nguyện ý, chỉ nói đến việc giữa hắn cùng Ma Thiên Môn trên danh nghĩa hiện đang cùng chung một chiến tuyến. Trần Tinh không thể nào đối với Bạch Hạ ra tay sử dụng Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật được. Đây là còn chưa đề cập đến việc Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật tạm thời không thể sử dụng lung tung.
Nếu là cách hai ba ngày trước, khi mà Trần Tinh tâm linh chưa phát sinh thuế biến, rất có khả năng hắn sẽ vì lợi ích mà không thèm quan tâm đến cái gì gọi là liên minh.
Đúng như lời mà Tà Minh đã dùng để đánh giá hắn. Vô độc bất trượng phu. Hắn là ma, cần quan tâm làm gì những lễ nghi giáo lý. Tuy nhiên nếu làm như vậy, e là sau này Trần Tinh tâm thiếu khuyết sẽ ngày càng sâu. Đến một lúc nào đó hắn nhất định sẽ đánh mất chính mình. Không còn là Trần Tinh trước kia được nữa.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh trong lòng cũng không còn hứng thú mấy đối với thần thông của Bạch Hạ trưởng lão. Hắn hướng người thanh niên này đa tạ một câu sau đó chăm chú điểm thần nhìn lên bầu trời những văn tự kia.
Phía trên nội dung chính là thể lệ cũng như điều kiện để tham gia cuộc thi và thời gian kết thúc:
"Tông Môn Đại Hội Thể Lệ"
"Điều thứ nhất, tất cả đệ tử từ nội môn trở lên sẽ được phát một tấm mộc gỗ để xác nhận thân phận.
Điều thứ hai, trong vòng 5 ngày phải vào Lĩnh Hoà sơn mạch săn giết yêu thú, săn giết số lượng càng nhiều sẽ đạt được ban thưởng càng nhiều. Sắp xếp bài danh dựa theo thứ tự yêu thú nội đan. Năm vị trí đầu sẽ được vào Động Thiên Phúc Địa tu luyện 3 ngày, đồng thời có đại biểu Ma Thiên Môn tham gia Ngũ Tông Tranh Bá
Điều thứ ba, khi trở về nhất định phải có ít nhất một viên nội đan của Thuế Biến Kỳ yêu thú. Nếu không đạt được xem như huỷ bỏ thành quả.
Điều thứ tư, đáp ứng đầy đủ tất cả các yêu cầu trên mà vẫn còn sống thì sẽ được ban thưởng Định Hồn Đan. Nếu trở về nhưng thiếu khuyết một trong các điều kiện ngoại trừ điều thứ tư sẽ chỉ có thể quy đổi nội đan lấy bài danh xếp hạng, không được ban thưởng Định Hồn Đan."
Hoàng kim lục tự rực rỡ không khác gì mặt trời ban trưa vô cùng bắt mắt. Phía dưới của nó thì trôi nổi ở lít nha lít nhít văn tự.
Dù cho Bạch Hạ trưởng lão đã trở về hàng thì nó cũng không biến mất mà như cũ lơ lửng ở vị trí đó. Ai cũng có thể thấy được rõ ràng. Quả thật phi phàm.
Nhìn thấy một màn này, biểu tình trên mặt mọi người ngay lập tức cứng lại. Người khoa trương thì lại tỏ ra sợ hãi không cách nào che giấu.
*Hết chương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT