Đối với tin đồn di chỉ xuất thế, Trần Tinh tâm tình tựa hồ không có quá nhiều hứng thú.

Biết rằng cơ duyên là do bản thân tự tranh thủ lấy, thế nhưng suy xét kỹ lưỡng thì Trần Tinh hiện tại còn đang nắm giữ một loạt các cơ duyên khác nhưng chưa có thời gian khai thác, hà cớ gì phải tìm cơ duyên mới đây?

Tỉ như Luyện Đan Thuật, tỉ như Thiên Địa Lô vẫn còn luyện hoá tiên lực của Vô Thiên, tỉ như trương sách luyện đan làm cho người tẩu hoả nhập ma và còn nhiều những pháp thuật khác còn đang chờ Trần Tinh diễn luyện.

Mặt khác, thời hạn đến Tông Môn Đại Hội chỉ còn lại một ngày, nếu hắn lựa chọn đi di chỉ, như vậy đồng nghĩa với việc Trần Tinh sẽ không thể tham gia Tông Môn đại hội.

Tuy Tông Môn đại hội đối với Trần Tinh không quá quan trọng, thế nhưng nếu giành được thắng lợi, hắn sẽ có thể tiếp xúc với càng nhiều hơn đối thủ đến từ các tông môn khác.

Chỉ có không ngừng chiến đấu, không ngừng cướp đoạt tài nguyên mới có thể khiến hắn mạnh hơn, tu luyện không còn là vấn đề cốt lõi đối với Trần Tinh trong giai đoạn hiện tại.

Cho dù có bế quan trăm năm với tài nguyên sung túc đi nữa, điều đó cũng chưa chắc có thể khiến Trần Tinh đột phá nhanh bằng việc trải qua một trận chiến.

Hắn không phải một người có kiến thức uyên bác, không thể nào hiểu rõ tất thảy mọi thứ, chỉ cần có đủ tài nguyên tu luyện liền đột phá.

Trần Tinh hiểu bản thân nhất định phải trải qua chiến đấu, không ngừng lịch luyện, không ngừng cảm ngộ, không ngừng học tập mới có thể đứng trên đỉnh cao.

Đó là lý do vì sao Trần Tinh quyết định tham gia Tông môn đại hội thay vì đi di chỉ

-Di chỉ sao? Nếu ngươi có hứng thú thì ngươi cứ việc đi xem. Có điều ta kiến nghị ngươi nên phái người đi thăm dò trước.

Trần Tinh lời nói không quá xoáy sâu, Cổ Ba vừa nghe liền biết Trần Tinh đối với việc này không để tâm, ông ta lĩnh mệnh rồi yên lặng làm việc. Trần Tinh thì bắt đầu điều chỉnh một chút ký ức về luyện đan chi thuật của Trâu Chí Hào.

Không thể không nói, tuy Trâu Chí Hào thực lực không đáng nhắc tới, thế nhưng về phương diện luyện đan chi thuật thì không thể xem thường.

Nếu có một tổ chức cung cấp chứng nhận luyện đan sư thì Trâu Chí Hào chí ít phải đạt được lục phẩm hoặc thất phẩm luyện đan sư trở lên.

Ký ức về phương diện luyện đan nhiều vô số kể, Trần Tinh phải mất trọn vẹn một ngày mới có thể hoàn hảo sắp xếp cùng tiêu hoá.

Đến khi truyền tin vật của Hàn Thi Âm rung lên thì hắn mới hồi phục lại tinh thần, Trần Tinh mở mắt đồng thời phun ra một ngụm trọc khí, đôi mắt sáng ngời có thần, hoàn toàn khác biệt với vẻ lãnh đạm cùng vô tình như trước.

Trần Tinh tâm tình tựa hồ đặc biệt tốt, cho nên giọng điệu cũng trở nên ôn nhu rất nhiều:

-Thi Âm, lần này Tông Môn đại hội ngươi có tham gia không?

Hàn Thi Âm im lặng hồi lâu, một lúc sau giọng nói của nàng mới truyền ra:

-Ta thân phận không thích hợp cho lắm, ngươi cũng biết, ta hiện tại không tiện lộ diện.

Giọng nói có vẻ u buồn, Trần Tinh hơi chần chừ một chút rồi an ủi:

-Nếu có cơ hội, ta sẽ giúp ngươi sang bằng Cực Lạc Cung.

Trần Tinh đây là thực tâm, Hàn Thi Âm dĩ nhiên cũng nghe ra điều đó, nàng trong lòng có chút cảm động, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu rồi nói:

-Cảm ơn...

Chỉ hai từ đơn giản nhưng lại chứa đầy tình người ấm áp, Trần Tinh nghe vậy không khỏi thất thần. Trong lòng nhịn không được suy nghĩ đến vấn đề, từ bao giờ hắn trở nên thực dụng, lấy lợi ích làm đầu, những việc không có lợi ích nhất quyết không làm đây?

Phải chăng con người càng trải qua nhiều chuyện, gặp nhiều sóng gió, ăn nhiều đau khổ rồi sẽ trở nên như thế. Sống cuộc sống ngươi lừa ta gạt, đề phòng người bên cạnh, tính toán đa nghi? Hay là bởi vì cái chết của Lâm Triều Anh làm Trần Tinh bắt đầu biến thành một con người khác?

Suy ngẫm lại cả quá trình, những ký từ đã phai mờ hiện tại rõ như mồng một trước mắt, mởi mẻ vô cùng.

Khi xưa, hắn gặp được Phi Yến, ngay lúc đó Trần Tinh tựa hồ trúng phải tiếng sét ái tình. Hắn cho rằng đời này đều không thể yêu một nữ nhân nào khác.

Tuy nhiên, Trần Tinh sai, mười phần sai lầm. Thời gian quả thật rất đáng sợ, có điều đáng sợ hơn cả là quyền lực cùng tham vọng của một con người.

Trần Tinh cho rằng chỉ cần cứu sống Phi Yến thì mọi chuyện đều ổn, không có gì xảy ra. Do đó hắn bắt đầu bước trên con đường không có lối về với nhiều cám dỗ cùng tham vọng mạnh mẽ của bản thân.

Trên con đường đó, hắn gặp được rất nhiều nữ nhân thập phần xinh đẹp. Có nữ nhân hắn đã ngưỡng mộ từ khi còn chưa biết thế nào là yêu.

Trần Tinh bắt đầu ngộ nhận, ngộ nhận giữa chiếm hữu cùng tình yêu. Tất cả những nữ nhân của hắn đều đến với hắn một cách qua loa, cảm tình không đủ sâu.

Quan trọng hơn hết, Trần Tinh trong thâm tâm đối với bọn họ liệu có phải thật sự là yêu chăng? Hay chỉ là một loại trách nhiệm bị hắn ngộ nhận?

Trần Tinh đã qua cái thời tuổi trẻ bồng bột, huyết khí phương cương thiếu niên. Hắn đã trở nên thành thục ổn trọng. Đối với phương diện tình cảm cũng có cái nhìn sâu sắc hơn trước.

Nữ nhân đẹp, nam nhân nào cũng muốn sở hữu. Nữ nhân đẹp cùng hiền hậu ôn nhu lại là thê tử lý tưởng của hầu hết nam nhân.

Có điều liệu đó có phải là yêu?

Rất rõ ràng, những nữ nhân đến với Trần Tinh không có một người có thể để cho hắn khắc cốt ghi tâm. Ngoại trừ Phi Yến cùng Lâm Triều Anh, những người khác quá mức qua loa thiếu thốn cảm tình.

Chỉ là muốn đạt được trình độ đó, há có dễ dàng như vậy? Dục vọng mạnh mẽ chi phối tình cảm của Trần Tinh, làm hắn thiếu sáng suốt và qua loa về phương diện tình cảm, xử sự không đủ chín chắn.

Ngày hôm nay, ngay hiện tại, Trần Tinh suy nghĩ đột nhiên thông suốt. Nhờ có ký ức của một kẻ si tình Trâu Chí Hào, Trần Tinh mới có thể nghĩ thoáng đi. Cả người bắt đầu thuế biến.

Trần Tinh không còn dáng vẻ băng sơn lãnh đạm, cự tuyệt người ngoài nghìn dặm ma đầu nữa. Thay vào đó, đôi mắt khoát lên vẻ dào dạt cảm tình cùng sự ổn trọng thành thục của một nam nhân chân chính.

Vì sao ư?

Trước hôm nay, đối với nữ nhân, Trần Tinh luôn dùng thái độ xa cách để cự tuyệt, thế nhưng đó chỉ là trốn tránh vì hắn cảm thấy bản thân có lỗi với Lâm Triều Anh cùng những người khác.

Có điều hiện tại, Trần Tinh lại nhận ra như vậy không cần thiết. Hắn hiểu được tình cảm mà Lâm Triều Anh dành cho hắn. Hắn hiểu được hai người đến với nhau thì tình yêu là quan trọng đến nhường nào.

Nếu như Trần Tinh đến cả tình yêu cũng không thể hiểu được thì sau khi cứu sống Lâm Triều Anh thì Trần Tinh lấy cái gì để đáp lại tình yêu đó đây? Vẫn là dùng một loại trách nhiệm cho là yêu chăng?

Không thể phủ nhận rằng, đối với Phi Yến, Trần Tinh là thật sự trải qua yêu đương. Tuy nhiên thời gian có thể lu mờ mọi thứ.

Tình yêu đó không thể xoá sạch nhưng nó có thể bị phai mờ. Do đó, Trần Tinh cần phải tìm lại tình yêu đã đánh mất.

Tình yêu phức tạp cùng rắc rối, có thể làm cho một người muốn sống không được, muốn chết không xong. Muốn quên đi nhưng lại không thể nào.

Cách tốt nhất là vứt bỏ, trở nên vô cảm. Thế nhưng, thiếu khuyết đi tình yêu thì cuộc sống lại trở nên tẻ nhạt cùng vô vị.

Trần Tinh nở nụ cười tự giễu, hắn đang trách bản thân, tại sao lại muộn như vậy mới nhận ra cơ chứ?

Hắn không cần phải cố giữ khoảng cách với nữ nhân nữa, không cần phải trang khuôn mặt giả tạo lạnh lùng vô cảm kia.

Tình cảm nếu thật sự đủ sâu, đủ làm cho Trần Tinh cảm thấy rung động, hắn không ngại tiếp nhận. Còn nếu ngược lại thì xem như hai người vô duyên. Đây là những suy nghĩ mà Trần Tinh dành cho những nữ nhân đang và sẽ tiếp xúc với hắn trong tương lai.

Hoa thơm khắp nơi, nếu có duyên sẽ lưu lại cánh hoa trên người thưởng hoa, còn nếu vô duyên thì một mảnh lá cây cũng không thể dính đến. Tất cả đều quyết định bởi người thưởng hoa.

...

Trần Tinh thất thần thời gian ước chừng tam phần chung, Hàn Thi Âm tựa hồ cũng có việc, cho nên sau khi nói cám ơn nàng cũng đã cắt đứt liên lạc.

Trần Tinh hồi phục lại tinh thần, hắn bắt đầu thu xếp, đổi một thân trang phục võ giả, rồi lên đường tiến về quảng trường, hướng tới Tông Môn đại hội mà đến.

*Hết chương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play