Trần Tinh sau khi đảo vài vòng quen thuộc cảm giác phi hành, tâm tình cũng ổn định lại mấy phần.
Vốn dĩ Trần Tinh dự định rời đi, thế nhưng suy đi nghĩ lại, hắn quyết định chờ ở Chiến Thiên Điện tới khi trời sáng hẳn.
Lúc đó Trần Tinh sẽ liên lạc cho Hàn Thi Âm nhờ vả nàng thông tri một tiếng cho Hàn Thiên Ma, bởi lẽ Trần Tinh không biết tìm kiếm Hàn Thiên Ma ở nơi nào.
Hơn nữa, đôi bên đã đạt thành hiệp nghị xem như bình thường đối đãi. Trực tiếp phô trương thanh thế đi tìm kiếm Hàn Thiên Ma là không hợp lý cho lắm trong khi thân phận hắn cho đến hiện tại vẫn là nội môn đệ tử bình thường.
Rất nhanh, những tia nắng đầu tiên ló dạng, Trần Tinh cử đầu nhìn sắc trời, chỉ thấy nguyên bản trời trong mấy trắng đột nhiên xuất hiện một đám bạch vân hoà lẫn hoa tuyết từ phương xa lái tới.
Cảnh tượng này xác thực quen mắt, Trần Tinh đôi mày nhíu lại thật chặt. Lúc này, chỉ thấy một tốp 3 người chậm rãi triển hiện trên không.
Nhất nữ nhị nam, nữ nhân không ai khác là La Khinh Y, nàng nhìn Trần Tinh với ánh mắt sắc lạnh chứa đầy oán hận. Bên trong còn có một tia tư vị gì được ẩn giấu rất sâu, khó có thể dò ra.
Hai người nam nhân, một là Nghiêm Tung trưởng lão, ông ta nhìn Trần Tinh không khác gì thù không đội trời chung như thế. Nhưng bên trong án mắt đó không che giấu được vẻ sợ hãi.
Người đứng ở giữa đầu tiên là một trưởng lão không phải xa lạ gì. Ông ta là người tiếp Trần Tinh đến đây và tăng lễ cho hắn tối qua. Lão già này họ Lục, tên thì không biết, chỉ biết gọi là Lục trưởng lão. Lão nhìn Trần Tinh với ánh mắt khó xử nhưng rất nhanh bị che giấu đi rất nhanh.
Trần Tinh cũng nhìn thấy điều đó, hắn không nói cái gì, giả vờ không quen biết tận lực phối hợp.
Chỉ thấy Lục trưởng lão chưa lên tiếng thì Nghiêm Tung một bên liền đứng ra chỉ tay, sắc mặt nghiêm nghị hắng giọng đề cao thanh âm nói:
-Đệ tử to gan, gặp Lục trưởng lão còn không mau hành lễ!
Trần Tinh nghe thế trắng mắt liếc nhìn ông ta một cái, chứng kiến ánh mắt này, Nghiêm Tung nguyên bản hung hăng khí thế chợt yếu bớt ba phần, không khỏi hơi nhít lại gần Lục trưởng lão.
Nghiêm Tung chỉ muốn dựa hơi, cậy già lên mặt dự tính quát tháo một chút Trần Tinh lấp liếm nội tâm e ngại của mình. Nào ngờ đối diện Trần Tinh lại tỏ ra như thế trấn định. Ông ta không khỏi trong lòng thấp thỏm bất an.
Nghiêm Tung sau khi bị Trần Tinh cấp tốc giải quyết, cộng thêm những sự việc phát sinh sau đó. Ông ta liền đã có suy đoán thân phận Trần Tinh. Dù sao đi nữa, không thiếu việc con em những gia tộc hay thế lực lớn với thực lực cao ẩn giấu thân phận nhằm trà trộn và Ma Thiên Môn này.
Việc Trần Tinh là con em gia tộc hay thế lực nào đó thì không phải là không có khả năng. Nghiêm Tung cũng không dám vạch trần chuyện này, bản tính nhát gan sợ sệt mách bảo, một khi vạch trần ông ta cái mạng nhỏ sẽ mất lúc nào chẳng hay.
Thế nhưng cả gia tài Nghiêm Tung đều bị Trần Tinh lấy đi, ông ta làm sao có thể cam lòng cho được. Nghiêm Tung một đêm suy xét liền quyết định cáo trạng. Cho nên mới có tình huống như hiện tại.
Về phần La Khinh Y thì không cần phải nói, nàng khuôn mặt lạnh băng nhìn lấy Trần Tinh. Nếu nói nguyên nhân La Khinh Y vì sao lại xuất hiện nơi này thì Trần Tinh khó có thể đoán ra.
Trần Tinh tuyệt nhiên không phải vì sợ hãi Nghiêm Tung, hắn thu hồi ánh mắt sau đó chấp tay hướng Lục trưởng lão thi lễ.
-Đệ tử Trần Tinh, tham kiến Lục trưởng lão.
Lục trưởng lão nghe vậy vuốt vuốt bộ râu, khuôn mặt cũng khởi sắc mấy phần. Ông ta cho là Nghiêm Tung lời nói sẽ làm Trần Tinh lâm vào thế khó xử. Nào ngờ Trần Tinh thật sự hành động một cách tự nhiên như thế. Hoàn toàn không để tâm đến bọn họ tối qua còn bàn tính đại sự đây. Trần Tinh cử động như vậy liền chứng tỏ, kế hoạch của bọn họ có thể thực thi. Người không câu nệ tiểu tiết, việc lớn ắt thành.
Lục trưởng lão trong lòng nghĩ như vậy, dư quang liếc nhìn La Khinh Y một chút sau đó nhẹ nhàng đề đạo:
-Ân, lần này ta đến nơi này là vì cần làm rõ hai chuyện, sự việc có liên quan đến ngươi. Cho nên Ngươi theo chúng ta trở lại Hình Điện một chuyến.
Giọng điệu không mạn không nhạt, không quá quen cũng không thân cận. Tựa như Lục trưởng lão bày ra tư thái đứng ở trung lập như vậy.
La Khinh Y cùng Nghiêm Tung hoàn toàn không có ý kiến cái gì. Nghiêm Tung thì chẳng nói, còn La Khinh Y thì chỉ nhẹ nhàng đối với Trần Tinh hừ nhẹ một tiếng biểu thị cực sâu oán niệm.
Trần Tinh vạn lần không muốn cùng nữ nhân này có tiếp xúc sớm như vậy, thế nhưng có tránh thế nào thì đối phương dường như cũng quyết tâm tìm được hắn. Hiện tại còn náo đến cao tầng Ma Thiên Môn. Trần Tinh cũng muốn biết, La Khinh Y rốt cuộc đang âm mưu điều gì.
Trần Tinh hướng Lục trưởng lão đề cao âm thanh một cách nghiêm chỉnh:
-Vâng, đệ tử tuân mệnh.
Nói đoạn, Trần Tinh đứng đấy không có cử động nào khác. Lục trưởng lão ngầm hiểu ý. Ông ta vung tay áo, bạch vân đột nhiên tách ra một đoàn nhỏ sau đó lướt về phía dưới chân Trần Tinh nâng hắn lên.
Cả đoàn người đều hướng Hình Điện bay đến, một đường không khí có chút im lặng cùng quỷ dị.
Mấy mươi thời thần qua đi, bọn họ rốt cuộc cũng đến nơi.
Hình Điện là nơi chuyên xử lý những việc kiện cáo mà đôi bên không có cách nào giải quyết, nơi này cũng là nơi thi hành các hình phạt đối với những đệ tử phạm phải sai lầm.
Bốn người đi vào, nơi này đã có mặt rất nhiều người, những khuôn mặt không tính xa lạ gì với Trần Tinh. Bọn họ đều là những trưởng lão đã tặng lễ cho hắn tối qua. Chứng kiến Trần Tinh thân ảnh, ai nấy đều không biểu hiện thái độ cái gì, tựa như không hề quen biết hắn giống như.
Vốn dĩ đệ tử có kiện cáo sẽ không có nhiều trưởng lão như thế tham dự, tuy nhiên chiếu theo quy định, sự việc có liên quan đến trưởng lão cho nên bắt buộc phải có nhiều người đồng thời dự khán mới đảm bảo tính công bằng.
Người chịu trách nhiệm chủ trì là Công Minh trưởng lão, ông ta thủ thế cho những ngươi khác an toạ sau đó hướng về phía 3 người, ánh mắt quét qua vài vòng rồi dừng lại trên thân Nghiêm Tung hỏi:
Đồng dạng là trưởng lão, nhưng chênh lệch là có, nghe được Công Minh hỏi vậy, Nghiêm Tung không dám lãnh đạm mà tỏ vẻ kính cẩn chấp tay đáp:
-Khởi bẩm Công Minh trưởng lão, ta tới là để cáo trạng người này rắp tăm bất lương, trộm lấy Trữ Vật Không Gian của ta.
-Hồ đồ!!
Nghiêm Tung vừa dứt lời, Công Minh liền mắng lớn một tiếng. Nghiêm Tung giật mình, thân hình không kìm chế run lẩy bẩy, vẻ mặt khó coi. Lúc này Công Minh mới nghiêm giọng hỏi lại:
-Nghiêm Tung trưởng lão, ngươi có biết đặt điều vu khống đệ tử là phải bị tội gì sao?
Nghiêm Tung hoảng sợ lập tức lên tiếng:
-Công Minh trưởng lão, ta đây không có đặt điều vu khống, rất nhiều đệ tử Luyện Đan Điện chứng kiến có thể làm chứng...
Nghiêm Tung nói xong, Công Minh liền tin tưởng mấy phần, ánh mắt có hiếu kỳ quét nhìn Trần Tinh rồi lại tiếp tục hỏi:
-Tạm thời không nói đến có hay không nhân chứng, chỉ nói đến việc ngươi thân là Địa Tiên trưởng lão lại bị nội môn đệ tử trộm lấy Trữ Vật Không Gian, ngươi cảm thấy chúng ta đều là tiểu hài tử hay sao?
*Hết chương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT